Bắt cóc vơ vét tài sản không phải là không biết, nhưng hôm nay là chuyện quái gì đây. Lại có người dám bắt cóc thiếu tông chủ vơ vét tài sản của Cửu Âm Tông. Lại còn dám công khai như thế. Hắn điên rồi sao? Nhất định là điên nói xằng nói bậy, căn bản là chuyện không thể nào. Đùa gì thế, muốn vơ vét tài sản cũng không nên như thế nha, còn sợ người khác không biết hay sao mà la to như vậy? Những người tỉnh táo một chút thì lại cảm giác chuyện không đơn giản như vậy, lại căn bản không dò ra vị trí của ngươi vừa hô lên, kinh khủng hơn là đối phương lại khiến tất cả mọi người nghe được, đúng là kinh khủng. Cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong gầm lên chấn động trăm dặm đã rất lợi hại rồi, mà thi triển pháp thuật cũng chỉ chừng vài trăm dặm mà thôi. Thanh âm của đối phương không những vang vọng cả Cửu Âm Tông, mà cả toàn thành, chiêu này cũng đã rất kinh người rồi. - Ầm! Yên lặng một lúc, kinh ngạc qua đi, bỗng nhiên tòa thành Cửu Âm Tông giống như nổ tung vậy. - Trời ạ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Kẻ điên nào vậy? - Giỡn gì chứ? Cũng quá phách lối đi, còn dám công khai vơ vét tài sản của Cửu Âm Tông. Đây là tuyên chiến sao? - Không biết kẻ nào đùa dai nữa. Thật khó giải thích nha! - Có ý tứ! Chỉ sợ lần này sẽ rất náo nhiệt! Trong nháy mắt cả Cửu Âm Tông nghị luận ầm lên. - Vù vù, vù... Trong nháy mắt, mấy thân ảnh khí thế vô cùng mạnh mẽ từ trong Cửu Âm Tông xông ra ngoài. Sau đó một thân ảnh từ trong chủ điện nhoáng ra, khí tức cuồn cuộn bao phủ chung quanh. Người này tu vi Thái Cực Cảnh tầng ba, phát ra chiến lực cường đại, ánh mắt hình tam giác hung bạo. Người này đúng là phụ thân của Sử Vân Phong - tông chủ Cửu Âm Tông. Sử Nguyên Hoành. - Chuyện gì xảy ra, kẻ nào lớn mật như thế? - Không muốn sống nữa chăng, ở trong Cửu Âm Tông ta mà dám càn rỡ. - Lập tức điều tra, nhanh.. Người Cửu Âm Tông đều đùng đùng nổi giận, đường đường là tông môn có lão tổ ngàn năm trấn giữ, vậy mà có người dám lối lối công khai khiêu khích như thế. - Vân Phong đâu rồi? Sử Nguyên Hoành dùng thần hồn lực dò xét xung quanh nhưng không phát hiện tung tích Sử Vân Phong, nhanh chóng thông qua thần hồn lực hỏi thăm những người khác. Lại nghĩ tới vừa rồi người kia còn nói tới Lữ Đức, lập tức điều tra, nhưng lại không phát hiện ra. Hắn không khỏi nhíu mày, bởi vì hắn không cảm ứng được người kia ở nơi nào, đối phương dùng phương thức nào mà làm được hiệu quả này. ...... Mà lúc này, sắc mặt Sử Vân Phong và Lữ Đức đều trở nên vô cùng khó coi. Tuy không rõ tên này phát điên gì, hắn muốn làm gì, nhưng hiển nhiên bọn họ đã bị tên mãng phu này chơi một vố rồi. Đám đùa bỡn mình, Sử Vân Phong cảm thấy nhục nhã chưa từng có, nếu đối phương không điên thì nhất định là đang làm nhục bọn họ. - Hừ! Sử Vân Phong hừ lạnh một tiếng. - Thứ không biết sống chết. Xuống đây nói rõ cho ta. Cút xuống đây. Nếu không giải thích rõ thì lát nữa ngươi cứ chờ coi. Lữ Đức vận chuyển pháp lực, tay vung lên muốn kéo Nhậm Kiệt xuống. Nếu không phải tên này còn có bảo vật, thì Lữ Đức rất muốn một chưởng đập chết tên khốn này. - Grào! Đột nhiên một tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang lên, trong tiếng nổ ầm ầm, một con Hỏa Long đỏ rực gào thét xông ra đánh nát công kích của Lữ Đức. Tiếp đó thân thể xoay tròn trên không trung, đầu rồng gào thét vô cùng dữ tợn, giống như tùy thời có thể bóp chết hai người Lữ Đức vậy. - Ối! Lữ Đức bị Hỏa Long dọa sợ, trong lòng kinh hãi vô cùng. Sao có thể, sao lại có rồng ở đây? Đó là thần thú mà, không thể nào. - Đây là khí linh. Là do lực lượng ngưng tụ ra, không xong rồi. Ngay sau đó gã lập tức ý thức được chuyện gì. Mà Sử Vân Phong cũng nhận ra vấn đề. Gã ầm ầm bạo phát lực lượng, nhưng lập tức lại xuất hiện một đầu Thủy Long cùng tiếng long ngâm vang dội, hai rồng, một thủy, một hỏa từ hai bên ép tới. Hai cỗ lực lượng có thể sánh ngang với lực lượng Thái Cực Cảnh, cảnh vật xung quanh biến mất. Mà bọn họ nhìn thấy là vô tận hư không và hai con rồng dữ tợn đang nhìn chằm chằm bọn họ. Hai người Sử Vân Phong đều có cảm giác bị người đùa bỡn, hơn nữa bị đùa bỡn từ đầu tới đuôi. Tại sao có thể như vậy? Người này là ai, lại còn không thèm để ý tới bọn mình nữa. Sao đột nhiên lại xuất hiện hai con khí linh hình rồng hung mãnh như vậy? - Thiếu tông chủ! Làm sao bây giờ? Ta yểm hộ cho ngài, chạy nhanh! Lữ Đức vừa thấy không ổn lập tức dùng thần hồn lực liên lạc với Sử Vân Phong. - Đi? Đi bằng cách nào? Vừa rồi ta còn thi triển Linh phù dịch chuyển hạ phẩm, nhưng lại không thể thúc giục được. Không gian nơi này bị đóng băng rồi, hai con khí linh này có thể sánh ngang với Thái Cực Cảnh tầng ba đấy. Sử Vân Phong cười khổ, vừa rồi đã thúc dục Linh phù, nhưng lại không thúc giục được, giờ muốn chạy cũng không xong. Nghe vậy, Lữ Đức mặt tái mét, sao có thể, ngay cả không gian cũng bị phong tỏa? Quá kinh khủng đi. Thật khó tin. Bởi vì cho dù tu vi Thái Cực Cảnh, cũng không thể tùy ý phong tòa không gian được. Đến lúc này bọn họ không thể không tin mình đã bị bắt cóc. Mà tên kia tuyệt không phải điên, lúc trước chỉ đùa bỡn bọn họ, dẫn dụ bọn họ đi. Cổ Phật Kim Đan kia khẳng định không phải thật, hoàn toàn bị đùa bỡn rồi. Không thể nào, tên này lại dám vơ vét tài sản Cửu Âm Tông mình. Quá điên cuồng đi. Nhậm Kiệt cũng lười để ý hai người bọn họ, sau khi kiến thức qua Tỏa Không Phù, Nhậm Kiệt cũng đã nghiên cứu sâu hơn, cùng với hiểu biết về Tiểu Na Di Bộ Pháp và nắm giữ không gian của mình, Nhậm Kiệt cũng bố trí trận pháp phong tỏa không gian vào trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đại trận. - Không biết là bằng hữu phương nào, nếu có việc gì khó cứ lên tiếng, Sử Vân Phong ta cũng rất thích giúp đỡ người khác, không cần phải hao tâm khổ tướng như thế. Sử Vân Phong đột nhiên trấn tĩnh lại, ngẩng đầu cười nói. - Nham hiểm, hai mặt. Không phải Cửu Âm Tông các ngươi rất thích chơi sao? Vậy ra sẽ chơi lớn với các ngươi một lần. Nhưng ngươi còn chưa đủ tư cách. Hai người chơi đùa với chúng một chút, chỉ cần không giết chết là được. Nhậm Kiệt khinh thường nói. Cũng không quên dặn dò hai đầu rồng chơi với bọn họ một đợt. - Ngươi... Sử Vân Phong muốn nói thêm gì, nhưng không kịp rồi, hai con rồng lại gào thét giết qua. Hai người Sử Vân Phong có cảm giác mình như là chuột bị mèo đùa giỡn vậy. Bị hai đầu rồng đánh cho không ngừng bị thương, chống đỡ sắp không nổi rồi. Nhậm Kiệt chăm chăm quan sát Cửu Âm Tông, vì đối phó Văn Thi Ngữ mà Cửu Âm Tông tung tin ra bôi nhọ danh dự của Văn Thi Ngữ. Mà lúc này, cả Cửu Âm Tông đều chấn động, Sử Nguyên Hành đùng đùng nổi giận vì hai người Lữ Đức dám bí mật ra ngoài, nhưng lại không biết bọn họ đã đi đâu. - Lục soát! Lục soát quanh 3 vạn dặm cho ta, không được bỏ qua bất kỳ dấu vết nào. Sử Nguyên Hoành nổi giận hạ lệnh. 3 vị Thái Cực Cảnh, mấy chục vị cường giả Âm Dương Cảnh rối rít vọt đi khắp nơi, mà trận pháp trong tông cũng được thúc giục, Cửu Âm Tông tiến vào trạng thái giới nghiêm. Là tông chủ, Sử Nguyên Hoành chuyện gì cũng đã gặp qua, nhưng chuyện hôm nay lại quá quỷ dị, từ lúc chào đời tới giờ lão mới gặp lần đầu tiên. Mấy chục vạn dặm Đông Hoang cũng có một hai tông môn cường đại đủ để chống lại Cửu Âm Tông, nhưng cũng không bao giờ lớn mật như thế này. Quá tà dị đi. Đã đoán được tám chín thành Cửu Âm Tông sẽ phái người tìm kiếm, rất nhanh Nhậm Kiệt phát hiện ra Thái Cực Cảnh đang dùng thần hồn lực tìm kiếm, nhưng lúc này Nhậm Kiệt đã dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bố trí trận pháp, cho nên dò xét không được. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ một khắc sau hai người Sử Vân Phong đã bị song long chơi đùa cho thảm không nỡ nhìn. Hai người thủ đoạn ùn ùn thi triển ra, Sử Vân Phong miễn cưỡng vùng vẫy chống cự Thủy Long, còn Lữ Đức không nhiều thủ đoạn, nhưng Hỏa Long cũng không ép hắn quá mức. - Xem ra bản tôn không bắt được hai tên đê tiện không đáng giá lắm. Nếu không bây giờ các ngươi sao còn chưa có phản ứng? Nếu không cần thì thôi vậy, giết một tên để lại một tên rồi đợi thêm một khắc nữa xem thế nào đã. Nếu như Cửu Âm Tông các ngươi còn không đưa tiền tới, vậy thì đều phải chết. Nhậm Kiệt lại dùng thần hồn lực hùng hậu hô lên, thanh âm lại lần nữa vang vọng cả Cửu Âm Tông. - Xoẹt! Mọi chuyện Cửu Âm Tông đều ngừng lại, mọi người đều nín thở chờ đợi tiến triển, mà đột nhiên lại nghe tiếng Nhậm Kiệt vang lên, mọi người đều nhiệt huyết sôi trào. Lại nữa, lại nữa rồi. Người này lại nói nữa, còn dám nói sẽ giết một người. Hai người Lữ Đức và Sử Vân Phong một là thiếu tông chủ, một nhân vật thiên tài, một thân tu vi Âm Dương Cảnh đỉnh phong, không mấy người cùng thế hệ có thể sánh bằng. Còn một tuy không bằng người trước, nhưng tu vi và năng lực kinh doanh cũng lừng lẫy. Rốt cuộc người nào sẽ bị giết. Bất cứ ai bị giết đều có thể coi là kết đại thù với Cửu Âm Tông. Chẳng lẽ người này là địch nhân của Cửu Âm Tông, cố ý tới quấy rối? - Cứu ta. - Bịch! Trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Nhậm Kiệt dứt lời vận chuyển thần hồn lực hạ lệnh cho Hỏa Long xuyên thủng thân thể Lữ Đức. Lữ Đức kinh hãi hô cứu, nhưng Sử Vân Phong nào có năng lực cứu hắn, trong tiếng hét thảm, Lữ Đức đã bị Hỏa Long đánh chết, mà nhẫn trữ vật của hắn cũng bị Nhậm Kiệt thu lại. Trong lúc đợi Cửu Âm Tông hồi đáp, Nhậm Kiệt dò xét nhẫn trữ vật của Lữ Đức, vừa dò xét hắn không khỏi trợn tròn mắt. Tài sản bên trong vượt xa tưởng tưởng của Nhậm Kiệt, mà khiến hắn kinh ngạc là những thứ hắn bán cho Cửu Âm Tông lần trước đều nằm trong này. Hiển nhiên hắn cũng phải động tay động chân một chút. Không nghĩ tới còn chưa kịp xử lý đã về lại trong tay Nhậm Kiệt. Nhậm Kiệt cười khanh khách, đúng là có chút ý tứ. - Không xong rồi! Mà cùng lúc đó, một tiếng kinh hô vang vọng Cửu Âm Tông, bản mạng ngọc bài của Lữ Đức bị vỡ vụn. Đám người Sử Nguyên Hoành đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Giết, lại dám giết thật, rốt cuộc là kẻ nào, không ngờ dám giết thật. Bây giờ đối phương đã công khai khiêu khích, nếu bọn họ đáp ứng thì sẽ mất sạch thể diện Cửu Âm Tông, nhưng nếu không đồng ý thì... Hiện tại Lữ Đức chính là ví dụ tốt nhất, đối phương giết người không chút do dự, nếu còn không phản ứng vạn nhất đánh chết cả thiếu tông chủ thì sao? - Tông chủ, làm sao bây giờ? - Tông chủ, bây giờ nên làm gì? Mọi người đều nhìn về phía Sử Nguyên Hoành. Sử Vân Phong là con hắn, hắn cũng là tông chủ. Cũng do khi đột phá Thái Cực Cảnh rồi mà hắn vẫn còn làm tông chủ, cho nên quyền thế kinh người.