Tà Thiếu Dược Vương
Chương 459
Hoa Mỹ Ngọc vừa phẫn nộ, nhưng cũng hiểu rõ thân phận của mình. Hiện tại rốt cuộc cũng bứt ra được. Hắn biết tính khí cô cô mình, người khẳng định khinh thường nói nhiều với lão tổ hai tông môn kia, nhưng Hoa Mỹ Ngọc cũng muốn để cho bọn họ hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
- Bọn họ không phải cùng một nhóm? - Chuyện quái gì vậy? Chúng ta bị mưu hại sao? - Người của Tàn Hồn? Phiền toái lớn rồi!
Tư Mã Dần và Thủy Chí Bằng ngồi trên người Hồng Quán, vừa uống đan dược, vừa điều dưỡng thương thế. Vừa nghe những lời kia của Hoa Mỹ Ngọc đều giật mình nhìn nhau. Tuy Tàn Hồn ở Đông Hoang không phải quá mạnh, nhưng cái tên Tàn Hồn bọn họ cũng biết được một chút. Dù sao đó là một tồn tại cường thế và thần bí. Nghe nói ngay cả tông môn vạn năm cũng không dám trêu chọc bọn họ.
Hai người cảm thấy nhức cả đầu, nhưng bây giờ đã đâm lao đành phải theo lao thôi. Chẳng lẽ bọn họ phải chủ động đi hòa giải?
Trên thực tế dù không có kẻ đeo mặt nạ cười kia đảo loạn thì bọn họ cũng diệt sát những người tiến theo vào.
- Hiện tại còn làm bộ Tình Thánh? Thế sao lúc đó ngươi còn bỏ chạy một mình? Nếu ngươi không chạy thì người kia cũng không chết, giờ còn mặt dày nói những lời này. Lúc nguy nan sống chết bỏ lại người mình thích, ngươi không thấy mất mặt sao? Ngươi có biết xấu hổ hay không? Còn không biết xấu hổ nói ra lời này. Ta cũng cảm thấy xấu mặt thay ngươi đấy. Địch nhân chém giết nhau cũng chẳng là gì, bổn... tôn gặp người Tàn Hồn ngươi cũng khẳng định không lưu tình, gặp một người giết một người, gặp hai người giết cả hai. Ta giết người không ít, nhưng tuyệt đối chưa gặp qua kẻ không biết xấu hổ như ngươi. Là địch nhân của ngươi ta cũng xem thường ngươi, còn không biết xấu hổ mà kêu gào lên, bổn tôn cũng cảm thấy mất mặt thay ngươi. Phi...
Nhậm Kiệt vừa chạy cũng không quên đả kích.
- Ngươi, ngươi... Ta lúc đó... Ta phải giết ngươi báo thù cho nàng, ta phải khiến ngươi sống không được, chết không xong. Ta... Hoa Mỹ Ngọc đang đuổi theo phía sau nghe vậy, lồng ngực bừng bừng lửa giận, máu nóng xông lên não. Phản ứng đầu tiên của hắn là muốn giải thích, nhưng nghĩ lại đã là địch nhân thì cần gì phải làm vậy. Hắn lúc đó theo bản năng dùng Linh phù dịch chuyển chạy trốn, đợi khi ý thức được thì Cổ Nguyệt đã chết rồi. Hắn vô cùng tức giận, thề phải bằng mọi giá trả thù cho nàng.
- Thấy chưa, thấy chưa. Bản tôn nói đúng rồi chứ. Ngươi là loại người từ bỏ bằng hữu, từ bỏ người yêu. Đừng có vênh mặt nói báo thù, ngươi không thấy ngượng mồm sao? Một kẻ gan nhỏ như chuột, sợ chết như ngươi, ta khinh. Không rõ ngươi tu luyện thế nào mà đến Thái Cực Cảnh được nữa. Ôi, ông trời thật không có mắt mà. Nhậm Kiệt lại đả kích, còn làm bộ lúc thì tiếc nuối, lúc thì khinh thường, khiến cho Hoa Mỹ Ngọc tức muốn bể phổi.
- Ngươi... Ngươi... Ta... Phụt! Hoa Mỹ Ngọc vốn đã bị thương, lại bị Nhậm Kiệt chọc cho tức không chịu được, nộ khí công tâm hắn phun ra một búng máu tươi. Pháp lực toàn thân toán loạn, sát ý bạo phát, dường như dần mất đi lý trí, nếu như đuổi kịp được Nhậm Kiệt, hắn sẽ không khách khí liều mạng với gã.
Mà đám người Tư Mã Dần nghe mà trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không phải một nhóm thì cũng thôi, lại còn có nhiều ân oán như vậy.
Người trẻ tuổi mang mặt nạ cười này là ai, sao lại dám đối nghịch với Tàn Hồn. Mà bọn họ vì tranh đoạt bảo vật mà chém giết nhau, cho nên rất ít khi bị truy cứu, bởi vì tranh đoạt bảo vật là do trời định.
Nhưng từ lúc nghe đối phương nói là người Tàn Hồn, bọn họ đã kiêng kỵ ba phần rồi, cũng không còn ý nghĩ hoàn toàn diệt sát đối phương nữa.
Nhưng mà tên mang mặt nạ cười này quá kiêu ngạo, quá bá đạo đi, lại không chút kiêng kỵ, lớn lối như thế.
Còn dám tự xưng là bổn tôn, trời ạ, hắn tưởng hắn là ai. Mà hắn xem ra còn không phải Thái Cực Cảnh đấy. Chưa đạt tới Thái Cực Cảnh mà dám tự xưng bổn tôn, chẳng lẽ tự nhận mình có thể sánh ngang với tồn tại chí tôn vô thượng Pháp Thần sao?
- Ngươi sẽ hối hận vì những chuyện ngươi đã làm. Nhất định... Hoa Mỹ Ngọc điên cuồng hét lên.
- Hối hận? Nhậm Kiệt bật cười nói: - Bây giờ ngươi mới nên hối hận đấy, hối hận không nên bỏ chạy một mình, hối hận không nên dùng danh nghĩa báo thù mà tìm tới bổn tôn, hối hận vì cái thể diện chó má của ngươi. Hối hận vì về sau sẽ không còn ai nguyện ở chung với ngươi nữa, cho dù ngươi có bối cảnh, thì làm đồng đội với ngươi lúc nào cũng có thể bị ngươi ruồng bỏ. Bị ngươi tính toán, bị ngươi bỏ lại chạy trốn. Không phải bây giờ cô cô ngươi cũng vậy sao? Bị ngươi bỏ lại chạy tới tranh đoạt bảo vật sao?
- Ta không phải... Cô cô... Hoa Mỹ Ngọc suy nghĩ có chút rối rắm, hoàn toàn không có biện pháp biết hết tình huống xung quanh. Nghe Nhậm Kiệt nói vậy hắn liền chậm lại, quay đầu nhìn sang, đồng thời dùng thần hồn lực dò xét.
- Tỉnh táo lại chút đi. Đừng dây dưa với hắn. Ngươi là thiếu chủ Hoa gia, không thể bị hắn làm cho dao động, không thể để hắn làm ảnh hưởng tới ngươi. Hoa Thanh Thanh không thể không phân thần dùng thần hồn lực nhắc nhở Hoa Mỹ Ngọc.
Lúc này Hoa Mỹ Ngọc mới tỉnh táo lại, lại gầm lên một tiếng cấp tốc đuổi theo, nhưng bây giờ khoảng cách giữa hắn và Nhậm Kiệt đã sít sao ngàn dặm rồi. Nhậm Kiệt đã sắp tới gần khu vực trung ương rồi.
- Không quản bọn họ có ân oán gì, lát nữa chúng ta phải nghĩ biện pháp cản lại người đeo mặt nạ cười kia. Ngươi này rất quỷ dị. Đừng có dây dưa, chờ người kia đuổi tới, chúng ta để bọn họ bọ đánh nhau, chúng ta nghĩ biện pháp bỏ chạy. Tư Mã Dần quay sang thương lượng với Thủy Chí Bằng.
- Ừ. Cẩn thận đề phòng người này, chiếm được bảo vật lập tức rời đi. Thủy Chí Bằng lòng vẫn sợ hãi, trong lòng chỉ sợ xảy ra vấn đề.
Nhậm Kiệt đã tới gần trung ương động tối, vừa vực này bao phủ trên trăm dặm, xung quanh có trận pháp, hoàn toàn không nhìn rõ tình huống bên trong.
Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực dò xét, trận pháp nơi đây phức tạp hơn chỗ cửa vào một chút, mà phía sau lại có người đuổi theo, hắn không có đủ thời gian phá giải trận pháp này.
Người bố trí trận pháp này ít nhất phải là trận pháp tông sư trung cấp trở lên, hơn nữa không chỉ một vị bố trí. Hơi dẫn động toàn bộ sẽ phát động. Nhất định phải tìm hiểu rõ ràng mới được.
- Học hỏi một chút cho ta. Trận pháp phải chơi như thế này. Khởi trận... Phát hiện không có biện pháp phá trận trong nháy mắt, Nhậm Kiệt bay lên bầu trời, song chưởng dang ra, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ầm ầm nổ vang bay ra xung quanh.
Tronh nháy mắt trăm dặm xung quanh bị bao phủ trong trận pháp. - Không ổn! Ngươi này là cao thủ trận pháp siêu cấp! - Tuyệt đối là trận pháp Tông sư trung cấp trở lên. Mạnh thật, tiện tay lại có thể bố trí ra trận pháp hơn trăm dặm.
- Trong nháy mắt bố trí ra trận pháp 300 dặm, che giấu trận pháp cũ vào trong. Điều này sao có thể. Cho dù là trận pháp Tông sư cao cấp cũng không làm được.
- Nhất định là hắn sử dụng pháp bảo nào đó. Đồng thời cũng là trận pháp Tông sư. Cẩn thận một chút. Trận pháp này cũng không kém trận pháp của Trường Hồng đạo nhân bố trí bao nhiêu.
- Trường Hồng đạo nhân tuy rằng lợi hại, nhưng trận pháp tuyệt đối không kinh khủng như vậy.
- Không sai! Trận pháp này là do Trường Hồng đạo nhân mới người bố trí.
Cao thủ trận pháp trên lưng Hồng Quán nhìn thấy vậy cũng giật mình, ai cũng ngây ra không dám tin vào mắt mình. Sức chiến đấu của bọn họ đều bình thường, nhưng cả đời bọn họ đều tập trung nghiên cứu trận pháp, nhưng bây nìn thấy trận pháp này thì đều nể phục.
- Có khoa trương như vậy không? Tư Mã Dần khẽ nhíu mày, bình thường những người này đều mắt cao hơn đầu. Tuy Thánh Đan Tông lấy luyện đan thành danh, nhưng lĩnh vực khác vẫn nuôi một ít cao thủ. Bình thường đều đãi ngộ, cung phụng rất cao.
- Ừ! Thủy Chí Bằng cũng không tin nói: - Có lẽ là hư trương thanh thế thôi. Trận pháp Tông sư cao cấp thường là tồn tại lão tổ ngàn tuổi. Mà người này lại không lớn tuổi lắm.
- Oanh...
Đúng lúc này Hồng Quán cũng xông vào trong trận pháp Nhậm Kiệt bố trí, giống như lọt vào một phiến thiên địa xa lạ vậy. trong nháy mắt cảnh vật xung quanh biến đổi, sóng biển dữ dội, cảm giác như bị hãm vào trong biển sâu, thần thức cũng không ra.
Quan trọng là sóng biển kia còn gây cho người ta cảm giác uy hiếp, cũng không phải là ảo trận đơn thuần, đất rung núi lử, ẩn chứa cảm giác hủy diệt.
- Ối! Cảnh tượng này Tư Mã Dần và Thủy Chí bằng đã quá quen thuộc. Đây là trận thế di tích thượng cổ, mà người mang mặt nạ cười này lại có thể bố trí ra loại trận pháp này trong nháy mắt. Thật khó tin.
- Cẩn thận! Đừng đi về hướng kia, không được tách nhau ra, nếu không chết cả lũ đấy! - Giờ thì các ngươi tin chưa, nếu như lão tổ ở đây còn may, ở trong trận pháp này, trừ người có thực lực thông thiên, có Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm trở lên, hoặc có thực lực như lão tổ, nếu không không ai mạnh miệng được đấy.
- Cẩn thận bên phải... - Thủ đoạn ghê gớm thật! Mấy trận pháp trong di tích lúc trước ta nghiên cứu cũng không kinh khủng như vậy. Uy áp thật khủng bố, lực công kích chỉ sợ cũng không yếu. Trận pháp này...
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương