Tà Thiếu Dược Vương
Chương 439
Oành... Bùm...
Bát Giác Bàn trong tay Hoa Mỹ Ngọc nổ nát, lực nổ lớn đến làm Hoa Mỹ Ngọc cảm nhận như bị lốc xoáy quét qua, cực kỳ đau đớn, cả người muốn tan vỡ chết đi.
Kiên trì, hắn biết mình không kiên trì được lâu nữa.
- Cổ Nguyệt...
Hắn muốn cứu Cổ Nguyệt, nhưng hắn cảm giác thần trí mơ hồ, lực thần hồn tra xét phát hiện Cổ Nguyệt bị một bóng người mang đi, trong lòng trầm xuống.
Tiếp tục đuổi theo?
Không, nếu còn tiếp tục đuổi theo, có thể mình sẽ chết, bóng người kia vẫn còn đó, thân thể mạnh mẽ không vỡ vụn, coi như mình còn chút sức chiến đấu, cũng là vô ích.
A!
Trong lòng Hoa Mỹ Ngọc gào thét, cuối cùng bóp tay, hào quang lóe lên, hắn đã thi triển Linh phù tiểu na di chạy khỏi đây.
- Hộc... Bùm bùm...
Lý Trăn thảm hại hơn, vừa nãy đã vỡ vụn nửa người, lúc này cảm giác cả người muốn vỡ nát, liều mạng thi triển lực lượng bảo hộ phần đầu, bảo hộ thần hồn. Hắn có kinh nghiệm già dặn, cuối cùng mượn uy lực vụ nổ bắn ra xa mười mấy dặm, sau đó thiêu đốt máu đã chảy ra ngoài, lập tức lao về phía Ngọc Kinh Thành.
Trốn mau, tên đeo mặt nạ cười kia vẫn còn khống chế thân hình, nếu không chạy thì không còn mạng nữa.
Má nó quá khủng bố, rốt cuộc tên này là ai?
Má nó hắn mà là Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, ngay cả Thái Cực Cảnh tầng thứ năm cũng không khủng bố như thế, hơn nữa vừa rồi hắn toàn dựa vào thân thể, vậy cường độ thân thể đến cỡ nào?
Dù rằng người Tàn Hồn hô lên hắn dùng Chiến Thần Đan gì đó, nhưng mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, ít nhất bây giờ hắn có lực lượng giết mình, Lý Trăn không muốn vì vậy mà bỏ mạng.
Bên ngoài vụ nổ dữ dội, Nhậm Kiệt khống chế thân mình, thân thể lảo đảo, cuối cùng vì ngưng tụ Trấn Thiên Ấn tiêu hao quá lớn, làm cường độ thân thể giảm mạnh, vai trái bị một chiêu cuối cùng của Bát Giác Bàn đánh xuyên thủng một lỗ.
Còn mấy chỗ trên người bị Cực Hàn Băng Đao tổn thương, máu thịt bầy nhầy, nhìn rất khủng bố. Nhưng Nhậm Kiệt vẫn cố chịu đựng, trong lòng thầm tính toán, mình duy trì trạng thái hiện tại tuyệt đối không quá 3 giây.
Bởi vì hiện giờ hắn đã đến cực hạn từ lâu, nhưng hắn lại cảm thấy hết sức sảng khoái thoải mái. Tuy rằng trận này mượn Chiến Thần Đan, nhưng trực diện đối mặt hai đại Thái Cực Cảnh, má nó quá sảng khoải.
Loại cảm giác này như mặc kệ là đại nhân vật lớn đến cỡ nào, mình cứ lên đấm một cái, phát tiết mọi thứ.
Hơn nữa sâu trong lòng Nhậm Kiệt cũng có chiến ý, có điều thân là gia chủ Nhậm gia, cộng thêm không thể để lộ nhiều thứ, cho nên một mực đè nén. Hôm nay dùng thân phận này, cuối cùng có thể không kiêng kỵ làm vài chuyện.
Vốn thừa dịp 3 giây, Nhậm Kiệt còn có thể trốn hết tốc lực, nhưng hắn lại ngược hướng, mạnh mẽ khống chế thân mình bên bờ vụ nổ.
Khi nhìn Hoa Mỹ Ngọc, Lý Trăn còn chưa quá 1 giây đã lần lượt bỏ đi, cuối cùng Nhậm Kiệt cũng thả lỏng. Nếu bọn họ lại liều mạng, vậy thì sẽ thật sự rắc rối.
Lúc này uy lực vụ nổ đã tan hết, Nhậm Kiệt cố gắng làm mình ở trạng thái còn tốt, chậm rãi khôi phục như thường, lúc này trong miệng có mùi tanh, Nhậm Kiệt vẫn cố nhịn. Thân thể đau đớn như bị xé rách, lực lượng bị rút sạch, chỉ có lực thần hồn là còn được. Nhậm Kiệt dứt khoát dùng lực thần hồn, điều động Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bảo vệ xung quanh, chủ kỳ bay đến bên dưới Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt trực tiếp ngồi lên, hắn thật không kiên trì nổi, dùng lực thần hồn khống chế chủ kỳ, liền bay về phía Sát Thủ Vương.
- A... Hộc...
Lúc này, lão nhân mặt cười Sát Thủ Vương miệng mũi trào máu, tình huống thê thảm, như vừa trải qua chém giết. Nhưng hắn căn bản không để ý thương thế của mình, chỉ nhìn chằm chằm người trong lòng.
- Ngươi điên rồi hả, sớm biết giữa các ngươi có chuyện.
Lúc này, Nhậm Kiệt cố nén đau đớn, ngồi trên chủ kỳ bay đến, nhìn lão nhân mặt cười thương thế không nhẹ, nhưng vội vàng nhìn Cổ Nguyệt trong lòng, Nhậm Kiệt thật là im lặng.
Khi hắn biết Cổ Nguyệt là nữ, lại nghĩ tới tình huống của lão nhân mặt cười, Nhậm Kiệt đã đoán được giữa bọn họ có vấn đề.
Thực tế, Nhậm Kiệt gặp Cổ Nguyệt cùng Hoa Mỹ Ngọc liền nghĩ, đây là tình huống gì. Tàn Hồn điên cuồng đuổi giết lão nhân mặt cười, Cổ Nguyệt lại hận hắn không thôi, mà rõ ràng đường đường Sát Thủ Vương tự mình đuổi giết Thử gia, muốn giết Cổ Nguyệt, mới biết Cổ Nguyệt là nữ, thấy được mặt thật của nàng.
Cũng chính vì thế, khi đó hắn mới điên cuồng như vậy, xem ra trong này có không ít chuyện.
- Xem đã chưa, muốn đánh thì cùng lên, không muốn đánh thì đi sang một bên.
Nhậm Kiệt bay về phía Sát Thủ Vương, đồng thời liếc qua xung quanh, chính là bởi còn có mấy người Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Nhậm Kiệt càng phải làm như đối xử ngang nhau, như vậy mới tôn lên thân phận độc lập của mình.
Văn Mặc cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không nhìn nhau cười, bọn họ không thể thấy cảnh cuối cùng, nhưng nhìn Hoa Mỹ Ngọc, Lý Trăn chạy trốn, cũng vài giây cuối lộ ra hình dạng Nhậm Kiệt sau khi dùng Chiến Thần Đan, bọn họ đều than thở không thôi.
Tuy rằng trong lòng có vô số thắc mắc, khó hiểu, nhưng bọn họ đều không muốn tự dưng đắc tội kẻ địch này. Hơn nữa hai người đều không phải hạng đáng ghét, nhất là lão Đan Vương Ngọc Trường Không phát hiện còn có lão nhân mặt cười, dù sao cũng từng cùng nhau chiến đấu. Tuy rằng không rõ quan hệ giữa hắn và Nhậm gia, Nhậm Kiệt như thế nào, nhưng cũng không đến mức gọi là kẻ địch, cho nên hai người cũng không nói gì liền rời đi.
Ngược lại là Lam Thiên, thấy Nhậm Kiệt nhìn sang, đột nhiên mỉm cười hào phóng nhìn lại, lúc này Hạ Cửu Hạc còn chìm đắm trong đại chiến trận pháp.
Nhậm Kiệt nói xong, vừa động lực thần hồn, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vận chuyển, lại bao vây ngăn cách tra xét bên ngoài.
- Hự! Khụ! Cứu nàng, mau cứu nàng! Tổ cha nó, đời này ta bị hai cha con nhà ngươi hại khổ, ta tuyệt đối không thể để nàng có chuyện. Ta vừa cho nàng dùng Thiên Đan Tục Mệnh hạ phẩm, nhưng hiệu quả không tốt, ngươi mau nghĩ cách cứu nàng, tiểu tử ngươi nhất định có cách. Phải không, ngươi mau nói cho bổn vương...
Vừa nghe Nhậm Kiệt nói, lão nhân mặt cười đang lo lắng đau lòng, nhìn chằm chằm vào nữ nhân trong lòng, lập tức lắc mình tới bên cạnh Nhậm Kiệt.
Dù nóng vội không thôi, nhưng lão nhân mặt cười rõ ràng biết Nhậm Kiệt không thể bại lộ thân phận này, mặc dù Nhậm Kiệt đã ngăn cách xung quanh, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, mở miệng nói liền ho khan, vội dùng biến thành thần thức liều mạng gào thét với Nhậm Kiệt.
- Thiên Đan Tục Mệnh hạ phẩm cũng dùng rồi...
Nhậm Kiệt vừa nghe vậy, nhìn lão nhân mặt cười như vậy là biết, khỏi đoán cũng hiểu giữa bọn họ có vướng mắc tình cảm, chỉ là không biết năm xưa xảy ra chuyện gì khiến bọn họ thành thế này.
Lão nhân mặt cười không nhận ra Cổ Nguyệt thì thôi, nhưng Cổ Nguyệt rõ ràng biết lão nhân mặt cười là Sát Thủ Vương, nhưng vẫn muốn giết hắn, ác độc đến thế này, không biết là sao.
Mặc kệ thế nào, Nhậm Kiệt cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, thần hồn tra xét thương thế của Cổ Nguyệt. Dù Cổ Nguyệt chỉ bị dư sóng quét tới, nhưng uy lực mạnh mẽ, Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong tuyệt đối không thể chịu nổi. Huống gì lúc đó nàng còn không kịp phản ứng, cũng không có pháp bảo ngăn cản, thương thế nặng đến kinh người. Thiên Đan Tục Mệnh hạ phẩm cũng chỉ là miễn cưỡng giữ mạng, nhưng sinh mệnh lực vẫn đang từ từ trôi đi, nhiệt độ thân thể cũng giảm xuống, nội tạng, thần hồn đều tổn hại nghiêm trọng.
Lão nhân mặt cười đã không còn cách nào, nhìn Nhậm Kiệt, nhớ tới đủ chuyện thần kỳ, nhớ lại hắn cứu người, nhớ tới mỗi lần hắn xuất hiện đều có thể dọa mình, luôn làm ra kỳ tích không thể tưởng được.
Cho nên hiện tại trong lúc không còn cách nào, hắn đành gửi hy vọng vào Nhậm Kiệt. Nhìn Nhậm Kiệt khẽ nhíu mày, lòng hắn liền lạnh một nửa, người như lọt vào hầm băng.
- Thế... thế nào, ngươi... ngươi nói đi, có phải không còn cách nào. Tiểu tử khốn nhà ngươi, tổ cha ngươi, ngươi nói cho ta đi...
Lão nhân mặt cười run rẩy, hoảng sợ, sợ hãi hơn cả đối mặt với cái chết, thần thức gào thét với Nhậm Kiệt.
- Cũng không phải hoàn toàn không có cách...
Tình huống rất phức tạp, trong đầu Nhậm Kiệt đang nhanh chóng suy nghĩ, dùng cách gì để điều trị. Bởi vì thần hồn bị tổn hại thì rắc rối lắm, hơn nữa thương thế của Cổ Nguyệt trước đó còn chưa khỏi, lần này bất ngờ bị dính họa, thương thế càng đòi mạng. Đây còn là vì thực lực của nàng không yếu, cộng thêm lão nhân mặt cười lập tức lao tới giúp cản được phân nửa dư sóng, còn lập tức cho nàng dùng Thiên Đan Tục Mệnh hạ phẩm, bằng không lúc này đã sớm chết rồi.
Nhậm Kiệt vừa suy nghĩ, vừa trả lời.
Vừa nghe Nhậm Kiệt có cách, lão nhân mặt cười kích động không thôi, lao về phía Nhậm Kiệt như muốn dán lên.
- Nhậm Kiệt, cứu nàng, mặc kệ dùng cách gì, mặc kệ cần gì, nhất định phải cứu nàng. Dù cho dùng mạng ta để đổi, dùng đan dược gì, ngươi cứ nói. Nhất định phải cứu nàng, nàng phải sống, ta thiếu nàng nhiều lắm, mặc kệ thế nào cũng phải cứu được nàng...
Lão nhân mặt cười vô cùng kích động không thôi, giọng khẩn cầu, lúc này nhìn lão nhân mặt cười, Nhậm Kiệt biết hắn vì cứu Cổ Nguyệt, có thể bỏ ra tất cả.
- Trước tiên cho cô ta uống cái này đi.
Hiện tại hiện tại cũng chưa nghĩ ra cách, bởi vì tình huống này quá phức tạp, không như trúng độc, đây là bị thương rất nặng, nói 99% đã chết cũng không quá. Còn lại 1% sinh mạng cũng đang trôi đi, dưới tình huống này mà cứu người, vậy thì khó khăn quá sức. Nhưng lão nhân mặt cười đã thế, Nhậm Kiệt tự nhiên phải cố hết sức.
Cha mình đã đi, hắn thay dạy mình, rõ ràng là âm thầm bảo vệ, dù bây giờ mình đủ mạnh, nhưng Nhậm Kiệt sẽ không quên những ngày đó.
Nhậm Kiệt khống chế lực thần hồn, viên Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm lấy được từ Đan Vô Kinh bay ra, theo Nhậm Kiệt, vật có giá trị nhất của Đan Vô Kinh chính là ngọc bội có thể tra xét ra khí tức của tiểu nha đầu Đan Diệu, ngoài ra chính là thứ này. Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm tự nhiên quý giá, là vật cứu mạng, chiến đấu có thể trốn tránh không đánh, nhưng lúc cần cứu mạng thì tránh không được.
- A... Đây là... Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm...
Còn lão nhân mặt cười vừa thấy Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm liền ngây người, dù là chênh nhau một cấp, nhưng Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm giá trị quý trọng khó tưởng, mấu chốt là không tìm ra được.
Mà bây giờ vào lúc nguy cấp, Nhậm Kiệt lấy ra một viên, lão nhân mặt cười làm sao không kích động cho được.
Thứ này, nói thật là hắn không ngờ Nhậm Kiệt lại có, càng không ngờ lại không chút do dự lấy ra.
- Quá tốt... Quá tốt... Tổ cha ngươi, ta biết tiểu tử ngươi làm được, sớm biết tiểu tử ngươi luôn dọa người...
Trong lòng kích động, nhưng lúc này lão nhân mặt cười càng lo lắng Cổ Nguyệt có chuyện, liền đút cho Cổ Nguyệt nuốt viên đan này.
- Ngài chớ cao hứng sớm, Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm tuy rằng dược lực mạnh mẽ, nhưng thương thế của nàng cũng nghiêm trọng quá mức. Vừa rồi nếu không phải ngài kịp cho nàng dùng một viên Thiên Đan Tục Mệnh hạ phẩm, còn giúp nàng chặn phần lớn dư sóng, lúc này sợ là đã sớm chết rồi. Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm này có thể làm chỉ là kéo dài tánh mạng, thương thế thân thể có thể khỏi, nhưng thần hồn tổn hại thì khó. Bên trong người vừa bị dư sóng của ba cỗ lực lượng đánh vào, không ngừng tổn thương phá hoại thân thể, vậy mới càng rắc rối.
Nhìn lão nhân mặt cười kích động như vậy, Nhậm Kiệt không muốn đả kích hắn, nhưng Nhậm Kiệt vẫn phải nói cho hắn biết tình hình thực tế.
- A!
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương