Tà Thiếu Dược Vương
Chương 414
- Những ngày gặp được phiếu cơm lão đại ngươi là những ngày vui vẻ nhất của cuộc đời ta, nhất là hơn một năm gần đây, chính ta cũng không nghĩ tới mình lười biếng như vậy lại có thể đột phá được Âm Dương Cảnh. Ta vốn chỉ muốn sống như vậy tới hết cuộc đời, nhưng lại không nghĩ tới gặp được phiếu cơm lão đại ngươi.
Đan Diệu lúc nước mắt lưng chừng, lúc thì cười cười nói: - Chẳng những ngươi dạy ta luyện chế dược phẩm, còn dẫn dắt ta đi tới bực này, để ta thấy được hy vọng, có được động lực. - Nếu như có thể ở cùng ngươi thêm một năm nữa thì tốt biết bao. Ta không muốn rời đi.
- Chúng ta cùng nhau hạ độc Phương Kỳ, nữ nhân kia đúng là tâm địa rắn rết, ngươi nhất định phải đề phòng nàng và tên Lam Thiên kia mới được.
- Nếu như ta đi rồi, không thể trở lại nữa, ngươi còn nhớ tới ta không?
- Vô Song cũng rất tốt, mặc dù có chút mơ màng, nhưng con người rất tốt. Đáng tiếc ta tới mà không gặp được nàng, nhưng ta đã ghi lại thói quen và sở thích của phiếu cơm lão đại ngươi khắc vào trong một khối linh ngọc bảo người đưa tới cho nàng rồi.
Đan Diệu vừa ngồi cạnh Nhậm Kiệt, vừa lẩm bẩm nói. Tây một câu, ta một lời. Nhớ lại từng chuyện cùng Nhậm Kiệt trải qua, thỉnh thoảng nhảy sang dặn dò một chút.
Nói một hồi lâu, Đan Diệu chậm rãi ngừng lại, từ từ đứng dậy, chính nàng cũng không rõ rốt cuộc mình nói gì. Trong lòng rất khó chịu, nhớ lại chuyện xưa, giờ lại phải bỏ đi thì càng không dứt nổi. Nhưng nàng nhất thiết phải rời đi, không những vì phiếu cơm lão đại, mà còn vì bằng hữu của nàng. Nếu không bọn họ sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.
- Phiếu cơm lão đại, mập mạp... Mập mạp... Phải đi... Nói tới phải đi, hai mắt Đan Diệu lại ươn ướt, nàng cố kìm nén không cho rơi nước mắt, nức nở nói: - Chờ ta lần nữa giải quyết xong vấn đề của Huyễn Chân Tiên Ngọc, ta nhất định sẽ trở về tim phiếu cơm lão đại ngươi. Ta...
Đan Diệu nghẹn ngào nói, ánh mắt nhìn Nhậm Kiệt, chân chậm rãi lui về sau rời đi.
- Bịch! Đúng lúc này bỗng nhiên Nhậm Kiệt mở choàng mắt, tay giơ lên chụp lấy Đan Diệu, kéo thị ngã nhào vào ngực mình.
- Ối! Đan Diệu thất kinh, cả người ngã nhào vào ngực Nhậm Kiệt, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện mình và Nhậm Kiệt bốn mắt nhìn nhau, hai người như dán mắt vào nhau, hơi thở ấm nóng, ngửi được mùi của nhau.
Đan Diệu bị dọa sợ, há hốc miệng nhìn Nhậm Kiệt không dám tin vào mắt mình.
Thần Tiên Túy kia tuy gọi là rượu, nhưng ngay cả tồn tại Pháp Thần uống vào cũng đều bị say, cho dù Thái Cực Cảnh cũng không uống nổi. Nếu không phải mình cho vào đó một ít dược vật, thì cho dù Âm Dương Cảnh uống vào thì đều ngủ say mấy năm, thậm chí lâu hơn.
Vốn định dụng Tinh Vẫn Hỏa Diễm để hỗ trợ phiếu cơm lão đại dung hợp, nhưng... Nhưng... - Muốn đi? Còn không hỏi ta có đồng ý hay không? Ăn chùa rồi muốn đi, ngươi cho rằng đi được sao? Nhậm Kiệt nhìn mập mạp, không đúng, phải là nhìn Đan Diệu nói. Đan Diệu, cái tên này thật kỳ lạ, nhưng mà y cũng không quản được nhiều như vậy, cho dù tên gì thì trong mắt Nhậm Kiệt đều giống nhau, chính là mập mạp nữ giả nam, gọi mình là phiếu cơm lão đại, cùng mình đi tới ngày hôm nay.
Trước kia mập mạp không muốn nói ra, hiện tại Nhậm Kiệt cũng lười quản, hiện tại đã tới mức này rồi, Nhậm Kiệt cũng không dễ dàng để cho nàng đi.
- Phiếu cơm lão đại... ngươi... ngươi... Tại sao có thể như vậy? Đan Diệu không dám tin nhìn Nhậm Kiệt, nàng biết phiếu cơm lão đại rất thần kỳ, cho nên mới chuẩn bị Thần Tiên Túy, nhưng mà không nghĩ ngay cả nó cũng vô dụng.
Huống chi mình sáp nhập một ít Tinh Vẫn Hỏa Diễm vào thân thể phiếu cơm lão đại, nhưng bây giờ?
- Oanh... Trong lúc Đan Diệu ngây ngẩn, Nhậm Kiệt đã hao hết tất cả linh ngọc và bảo vật của hai huynh đệ ác bá, hắn dựa vào thần hồn lực trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết điên cuồng tăng tốc ngưng luyện dương hồn.
Bằng vào tích lũy hùng hậu, pháp lực vận chuyển mạnh mẽ, cộng thêm luyện hóa Tinh Vẫn Hỏa Diễm sáp nhập vào dương hồn. Biện pháp này còn trực tiếp hơn cả tinh lọc dương khí trên tinh không, ngưng luyện Thái Dương Hỏa Diễm gấp trăm lần.
Dương hồn lực tăng vọt, sau khi ngưng luyện xong trực tiếp đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn tầng hai đỉnh phong, vừa vận chuyển, dương khí Âm Dương Cảnh dương hồn tản ra ấm áp vô cùng.
Đây chính là dấu hiệu của Âm Dương Cảnh dương hồn, không còn khí tức âm lãnh âm hồn. Âm dương vận chuyển, không ngưng dung hợp, cân bằng nhau, làm bước chuẩn bị dung hợp ngưng tụ ra Thái Cực.
- Dương hồn? Ngưng tụ thành dương hồn? Sao có thể, chẳng lẽ vừa rồi... Ối... Đan Diệu bị dọa cho ngợ ngây người ra, thị kinh hô lên, cảm thấy da mặt nóng rần. Vừa rồi còn tưởng phiếu cơm lão đại hôn mê cho nên mình khóc tới thương tâm, còn nói rất nhiều câu ngượng ngùng, nghĩ gì nói đấy, không có gì cố kỵ. Giống như một tiểu cô nương nói lời âu yếm với bảo bối búp bê yêu quý của mình vậy.
Nhưng đột nhiên phát hiện Nhậm Kiệt còn tỉnh táo đột phá, nghe hết lời của mình, mặt nóng rần lên, cả người nóng ran, trong lòng hoảng loạn.
- Vùng vằng cái gì, ngươi không nói, ta cũng sẽ nói. Ăn chùa đâu có dễ như vậy, nuôi ngươi lâu như vậy còn muốn bỏ chạy? Nhìn Đan Diệu thẹn mặt đỏ như máu, Nhậm Kiệt ôm chặt nàng vào ngực, còn ngẩng đầu nhìn nàng không chút khách khí hôn nàng một cái.
Hai người cách nhau đã gần, lập tức trở thành không khoảng cách.
- Ô... Đan Diệu bị hôn chặt, miệng muốn kêu lên nhưng không được, đang muốn vùng vẫy thì cả người mềm nhũn, giống như mất hết lực lượng, vũng vẫy không ra.
Nàng không nghĩ tới phiếu cơm lão đại lại khinh khủng như vậy. Như vậy cũng không nói, lại còn đột phá nhanh như vậy.
Dù đã theo Nhậm Kiệt nhiều lần, nhưng lần này nàng vẫn bị giật mình.
Môi kề môi, cảm nhận hơi thở của nhau, đầu óc của nàng trở nên trống rỗng, bất giác nhắm tịt mắt lại, tận tình hưởng thụ cảm giác này.
Hôn lâu, mà cảm giác lại trôi qua quá nhanh, hai người chậm rãi tách ra, nhưng trái tim nàng vẫn nhảy loạn lên, không dám mở mắt nữa. Người ghé vào ngực phiếu cơm lão đại, cảm nhận hơi ấm, nghe tiếng tim đập, hít thở hơi thở nam nhi. Nàng không dám động đậy, không dám lên tiếng.
- Người trong nhà? Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nào muốn đuổi theo ngươi? Ngươi sao lại sợ? Có vấn đề gì cùng nhau đối mặt, ta không thể cho ngươi đi, ngươi quên mình từng nói: ta phải nuôi ngươi cả đời sao? Nhậm Kiệt ân cần hỏi.
- Không phải! phiếu cơm lão đại ngươi không biết đâu, chuyện này rất phiền toái, ta chỉ ra ngoài né tránh một thời gian mà thôi. Đợi khi Huyễn Chân Tiên Ngọc khôi phục thì không thành vấn đề. Đan Diệu vừa nói, lại vừa dùng dằng giãy ra.
- Ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi đi sao? Trốn cái gì mà trốn? Huyễn Chân Tiên Ngọc là chuyện gì? Nhậm Kiệt sớm biết nàng có bí mật, nhưng lúc bí mật hé lộ lại là lúc nàng cần phải rời idd. Nhậm Kiệt tự nhiên sẽ không cho nàng đi.
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà... Nhưng mà... - Nhưng nhị cái gì, ngươi cho rằng chuyện ta đã quyết thì sẽ thay đổi sao?
Nhậm Kiệt vô cùng kiên định nói: - Ngươi không nói cũng không sao, ta cứ ôm ngươi như vậy là được. Cho dù trời đất sụp xuống, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt, ngươi cho rằng có chuyện mà phiếu cơm lão đại ta sợ sao?
Lời này của Nhậm Kiệt làm có thân thể Đan Diệu run lên. Nàng lấy hết dũng khí nhìn Nhậm Kiệt, nhìn vào ánh mắt Nhậm Kiệt. Ánh mắt Nhậm Kiệt vô cùng kiên định, ánh mắt kia nàng đã quá quen thuộc. Đan Diệu cảm động vô cùng, nàng rất muốn ở lại, nhưng nếu ở lại thì... Không, tuyệt đối không thể ở lại.
Nếu mình ở lại thì sẽ hại phiếu cơm lão đại. Nhưng mà nàng muốn đi cũng không thể, Nhậm Kiệt tuyệt đối không cho nàng đi, cho dù nàng nói hết mọi chuyện ra, phiếu cơm lão đại cũng không cho nàng đi.
- Ông... Bỗng nhiên cảm nhận Huyễn Chân Tiên Ngọc có động tĩnh, nàng biết không ổn, muốn che giấu nhưng không được, bọn họ khẳng định sẽ nhanh chóng đuổi tới đây.
Nhậm Kiệt nhìn chằm chằm Đan Diệu, nhìn phản ứng của nàng biết là có chuyện.
Có người đuổi giết, người trong nhà, tình huống là gì? Nhìn dáng vẻ lo âu của nàng, hiển nhiên biết điều gì đó, muốn chạy trốn. Vừa rồi còn nói chờ khi Huyễn Chân Tiên Ngọc khôi phục lại thì sẽ trở lại, chính là ý kia. Huyễn Chân Tiên Ngọc nhất định có thể giúp nàng che giấu thân phận dưới dáng vẻ mập mạp. Nhậm Kiệt nhìn Đan Diệu, bụng bảo dạ nghĩ ngợi.
Nhưng mặc kệ là gì, mình là nam nhân, Nhậm Kiệt tuyệt đối không để nữ nhân của mình rời đi.
Mặc kệ chuyện gì, tương lai xảy ra chuyện gì, hắn cũng cùng nàng đối mặt.
Đột nhiên nhìn thấy Đan Diệu do dự, ra chiều nôn nóng, ánh mắt bàng hoàng cũng trở nên kiên định. Nhậm Kiệt bụng bảo dạ, chẳng lẽ nàng định nói hết với mình? Tình huống thế này, muốn chạy cũng không thể.
Luyện hóa Tinh Vẫn Hỏa Diễm, hâp thu Thần Tiên Túy, lại hao phí một tỉ mấy tiền linh ngọc, Ngọc Hoàng Quyết đã đột phá tới Âm Dương Cảnh dương hồn tầng hai đỉnh phong, cường độ thân thể đạt tới Âm Dương Cảnh dương tồn tầng chín đỉnh phong. Mà thần hồn lực và cảnh giới bản thân cũng tăng lên một tầng, đạt tới Thái Cực Cảnh tầng năm. Giờ phút này, cho dù Thái Cực Cảnh bình thường muốn trốn thoát Nhậm Kiệt trong khoảng cách gần thì cũng không thể. Huống chi là Đan Diệu.
Nhậm Kiệt cũng phòng bị trường hợp nàng dùng dược phẩm, cho dù là dược phẩm như Thần Tiên Túy thì lúc này cũng không thể thi triển ra được, bởi vì Nhậm Kiệt đã dùng lực lượng áp chế nhẫn trữ vật của nàng, để cho nàng không thể rời đi được.
Vừa nhìn thấy ánh mắt nàng trở nên kiên định, dường như làm ra quyết định lớn, Nhậm Kiệt còn tưởng nàng muốn nói với mình.
- Hả? Nhưng ngay sau đó y biết mình lầm to rồi, chết tiệt, con bà nó hiểu lầm. Không ngờ nàng lại trực tiếp cúi đầu hôn mình.
Nhậm Kiệt không tới mức bị hôn ngây người như Đan Diệu, nhưng mà cũng kinh ngạc, tiểu nha đầu này nghĩ cái gì vậy, nghĩ gì liền làm đó. Tuy rằng rất tốt, nhưng mình cũng không vì vậy mà thả cho nàng đi. Đúng lúc này đột nhiên Nhậm Kiệt cảm giác được, trong miệng Đan Diệu có một đoàn khí tức tiến vào người miệng, Nhậm Kiệt vội ngậm miệng, chỉ sợ lại là Thần Tiên Túy, vội vàng vận chuyển lực lượng cản lại.
- Phiếu cơm lão đại, đừng có cản, hãy nhớ ngươi đã nói, ngươi muốn nuôi ta cả đời.. Đột nhiên trong đầu vang lên thanh âm Đan Diệu, giọng nói có chút ngượng ngùng. Tiếp đó bên trong cơ thể Đan Diệu đột nhiên có một cỗ lực lượng vận chuyển, một cỗ dược hương tản ra xung quanh. Nếu không có Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ngăn cách tất cả mọi thứ xung quanh thì chỉ sợ mùi thơm này đã lan ra trăm ngàn dặm.
Trong nháy mắt dược hương tản ra xung quanh, vô số thực vật trên mặt đất bỗng nhiên trở nên tươi tốt, sinh trưởng mạnh hơn, lại có biến hóa không thể tưởng tượng được.
Lực lượng vừa nổ tung, y phục trên người Đan Diệu và y phục trên người Nhậm Kiệt đều vỡ vụn. Đây mới chính là nguyên nhân khiến Nhậm Kiệt phải kinh hãi, giờ khắc này hắn chẳng khác nào Đan Diệu lúc trước.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương