Nhậm gia khôi phục lại bình thường, Nhậm Kiệt bảo Tề Thiên mang hai con vượn trắng kia đi, gã đã nghĩ ra được một ít biện pháp trùng tu yêu đan cho bọn chúng, nhưng cần có dược vật mạnh hơn. Hiện tại việc cần làm là khiến bọn họ khống chế được lực lượng. Nhưng mà cũng may hai con vượn trắng này thực lực kinh người. Đều là tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, hơn nữa cũng không phải yêu thú bình thường. Bọn chúng đều có cơ hội đột phá cảnh giới Thiên Yêu. Giữ bọn chúng lại, sau này có tác dụng lớn. - Cũng may hôm nay hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng cắt được khối u ác tính bên trong gia tộc. Bên trong viện tử của Nhậm Kiệt, Nhậm Thiên Tung thở phào một hơi nói, cảm giác trong lòng kích động, không giữ được vẻ trầm tĩnh như bình thường. Trải qua trận chiến này, lực lượng lại gia tăng, Vân Phượng Nhi ngồi bên cạnh lo lắng nhìn gã. Nhậm Kiệt cũng nhìn ra, lực lượng lục thúc càng mạnh thì càng nguy hiểm. Tu La Sát Đạo làm cho người ta có cảm giác lực lượng có thể gia tăng vô hạn, trên thực tế đúng vậy. Nhưng trên thế giới nào có chuyện dễ dàng như vậy. Dẫn động sát khí giết chóc, tu luyện Ta La Sát Đạo để đề thăng lực lượng, càng lúc càng mạnh, cuối cùng tới mức đánh mất chính mình, hoàn toàn trầm luân, khó có thể kiềm chế cho đến chết. - Lục thúc cứ yên tâm, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, ta sẽ luyện chế cho ngài một ít dược vật. Tuy không có biện pháp giúp lục thúc ngài hoàn toàn khống chế được, nhưng mà đã nghĩ tới được phương án trọn vẹn. Tạm thời ổn định lực lượng đã, ngài chớ nên chiến đấu nữa. Nhậm Kiệt gật đầu cười nói. Nghe vậy, Vân Phượng Nhi không khỏi vui mừng, đang định nói chuyện. - Nghỉ cái gì mà nghỉ. Nhậm Thiên Tung không những không vui, lại còn tức giận gắt: - Hiện giờ là lúc nào rồi. Ngươi cho rằng xử lý chút chuyện trong gia tộc thế này là xong rồi sao? Lam Phủ Thiên Tông kia người tưởng dễ đối phó lắm sao? Hoàng đế giở trò sau lưng, tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, ta biết rất rõ hắn. Tuy nội bộ đã tạm ổn, nhưng mà nguy hiểm bên ngoài lại lớn hơn, làm sao ta có thể nghỉ ngơi được đây? Vân Phượng Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Nhậm Kiệt, bởi vì nàng biết, nếu tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Nhậm Thiên Tung cũng xảy ra chuyện. Nhậm Kiệt cười nói - Lục thúc, nếu cứ theo lời ngài nói thì thiên hạ này vĩnh viễn không hết chuyện. Ngài cũng thấy đấy, bên cạnh ta còn có Tề Thiên, còn có đám người vận vệ đội và những người khác trợ giúp, hơn nữa còn chưa nói bên trong gia tộc còn có lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, còn có hơn 3 vạn đại quân của Chiến thúc. Ngài cho là ta sẽ xảy ra chuyện sao? - Không đủ... Nhậm Thiên Tung cũng không quant âm, lắc đầu chối bỏ. - Ngài nói không được thì cũng không làm được gì, ta thân làm gia chủ hạ lệnh cho ngài bồi tiếp lục thẩm ra ngoài chơi mấy tháng. Còn ta sẽ không có chuyện, ngài chỉ cần cùng lục thẩm chơi vui vẻ là được. Nhậm Kiệt dứt khoát nói. - Tiểu tử ngươi đừng làm bộ dạng này với ta... Lục gia tức quá đứng vọt dậy, nói. - Thẩm xem... Nhậm Kiệt chỉ Nhậm Thiên Tung nói: - Lục thẩm ngài cũng thấy đấy, lục thúc ủng hộ ta làm gia chủ, nhưng lại không nghe lệnh ta, ta lần đầu tiên ra lệnh mà ngài ấy cũng không nghe lời ta, ngài mà không nghe lệnh, vậy người khác làm sao nghe đây? Ôi, nếu sớm biết vậy ta dứt khoát để cho mấy người Nhậm Quân Dương làm gia chủ cho rồi. - Khốn kiếp, ngươi dám... - Oanh... Nhậm Thiên Tung tức tối đập bàn một cái, trừng mắt nhìn gã. Nhậm Thiên Tung đối đãi Nhậm Kiệt như con đẻ của mình, nếu bình thường gã cũng không tức giận như vậy, nhưng mà bị Tu La Sát Đạo ảnh hưởng, lão tức giận như muốn nổ tung lên vậy. Nhậm Kiệt tuyệt không nóng nảy, cũng không tức giận, đừng nói Nhậm Thiên Tung bây giờ do Tu La Sát Đạo ảnh hưởng mà không khống chế được, nhưng cho dù như vậy gã cũng không quan tâm. Đây chẳng qua là thái độ quan tâm của cha mẹ với con cái thôi. Nhìn lão phẫn nộ, Nhậm Kiệt lại cười vui vẻ. - Được rồi, được rồi... Vân Phượng Nhi vỗ vỗ bả vai Nhậm Thiên Tung một cái, tiếp đó trừng mắt nhìn gã nói: - Ngươi xem ngươi thành ra dáng vẻ gì, trưởng bối cũng không giống trưởng bối, thủ hạ cũng không phải thủ hạ, cho dù không có ai ở đây, ngươi cũng không được nói với gia chủ như vậy. Ngươi muốn làm gì nữa đây, chẳng lẽ muốn có thêm mấy người như Nhậm Hùng Đồ sao? Gia chủ nói không sai, hiện tại chúng ta nên đi ra ngoài. Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực hàn huyên với lục thẩm, khuyên Vân Phượng Nhi nên nói thế nào. Thấy lục thúc không lên tiếng, Nhậm Kiệt đứng dậy cầm tay lục thúc đỡ gã ngồi xuống nói: - Lục thúc, lần này ngài hãy nghe lời ta một lần, ngài không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho lục thẩm một chút. Lục thẩm trúng độc, hôn mê bất tỉnh nhiều năm như vậy, đau khổ cỡ nào, hiện tại vẫn không thể ở chung với ngài, còn phải nhịn ở lại đây. Mặc dù bây giờ có nguy hiểm, nhưng cũng không nghiêm trọng như ngài nghĩ. Trước kia ta yếu đã không sao, hiện tại lại càng không thành vấn đề. Hơn nữa ngài ra ngoài vừa bồi lục thẩm, vừa tiêu hóa chỗ dược phẩm này, dùng công pháp khống chế lực lượng, đó mới là chỗ dựa vững chắc cho ta dựa vào. Chuyện này không gấp, cho nên sau khi Nhậm Kiệt xử lý xong chuyện trong gia tộc, chuyện đầu tiên làm là tìm lục thúc nói chuyện. Nhậm Kiệt dặn dò Vân Phượng Nhi, từ công pháp, dược phẩm hay gợi ý nơi nên đi. - Nhưng mà... Lục gia cau mày, có hỏa mà không phát tiết được, hận không lại xuất hiện mấy tên đại địch cho gã chém giết. Nhưng đối mặt với Nhậm Kiệt, cho nên gã không khống chế không được. Nhưng cảm giác sắp không khống chế nổi, nhưng lại không muốn rời đi. Lúc này Nhậm Thiên Tung giống như một ngọn núi lửa, muốn phun trào, muốn bạo phát, gã muốn chiến đấu. - Không những nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy, lục thẩm lập tức dẫn lục thúc xuất phát, chuyện còn lại cứ dựa theo ta nói mà làm. Nhậm Kiệt nói xong lại kéo Nhậm Thiên Tung đứng lên, đẩy gã tới chỗ Vân Phượng Nhi, nói. Lục gia còn muốn nói gì, nhưng đã bị Vân Phượng Nhi kéo đi. - Đừng chạy, đừng chạy, đến đây chơi, Hổ Hổ... Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng con nít dễ nghe, nhưng Nhậm Kiệt nghe lại sửng sốt, tiếng Hổ Hổ? Không cần thần hồn lực dò xét, bởi vì sau đó đã thấy hai bóng trắng nhanh chóng vọt tới, đuổi sau là một bóng đỏ như lửa. Nhậm Kiệt liếc mắt một cái đã nhận ra, bóng đỏ như lửa kia đúng là tên tiểu tử Hổ Hổ. Nhìn nó hôm nay có vẻ vui vẻ, có vẻ hưng phấn, mà trước mặt nó là hai điểm trắng. Vãi. Phản ứng đầu tiên của Nhậm Kiệt là, Hổ Hổ không biết là mình đang đuổi theo lão Thử (chuột đấy) sao? Nhưng mà Nhậm Kiệt phát hiện, rõ ràng không phải là chuột gì, mà là hai con vượn trắng. Vượn trắng? Vãi.. Chuyện quái gì vậy? Quan trọng là nhìn chúng chơi thật vui vẻ. Điên rồi. Chơi rất vui vẻ, hoàn toàn không giống như lão yêu thú ngàn năm, giống như hai đứa trẻ mới sinh, hưng phấn chơi đùa. Hơn nữa còn chạy xung quanh mình, hoàn toàn không có cảm giác lạ mặt. Nhậm Kiệt biết, mặc dù mình bây giờ đã đạt tới Âm Dương Cảnh, cũng có pháp lực cường đại. Tuy không đạt tới trình độ di sơn hải đảo, nhưng mà uy lực cũng rất kinh khủng. Đạt tới trình độ đời trước hoàn toàn không thể tưởng tượng ra, giống như pháp thuật trong truyền thuyết đời trước vậy. Công pháp biến thân cũng không phải là không có, còn có rất nhiều, nhưng cũng có giới hạn. Hơn nữa đều giới hạn đạt tới cảnh giới nhất định. Nhậm Kiệt cũng có thể thu nhỏ hơn, nhưng không thể biến thành con muỗi, ít nhất bây giờ gã không nắm giữ được loại thần thông đó. Cho dù biến lớn, gã cũng có Kim Cương Bất Hoại Thể, hoặc là những công pháp khác, có một số biện pháp biến lớn hơn, nhưng cũng không có biện pháp biến lớn như cự nhân vạn trượng. Dĩ nhiên thế giới này có truyền thuyết, Nhậm Kiệt tin là có thật. Nhưng ít ra trước mắt gã không làm được. Ít nhất gã biết, cho dù đạt tới Thái Cực Cảnh cũng không đạt được tới trình độ có thể tùy ý biến hóa. Mà pháp thuật hoàn toàn thu nhỏ cũng chưa nghe nói qua. Mà con vượn trắng lớn như vậy lại biến thành nhỏ như ngón cái, chuyện này cũng quá quỷ dị đi. Hai con vượn trắng xảy ra chuyện gì? - Chuyện gì xảy ra? Nhậm Kiệt cũng nhìn thấy Tề Thiên theo tới, Nhậm Kiệt giao hai con vượn trắng kia cho Tề Thiên. Đã biến thành thế này, hiển nhiên là mất trí nhớ rồi, Nhậm Kiệt cũng tò mò, rốt cuộc tên Tề Thiên này làm gì vậy?