Từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, từ mặt trời lặn đến màn đêm hoàn toàn phủ xuống, vô số người ở Ngọc Kinh Thành đang theo dõi sự kiện của gia chủ Nhậm gia, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Bên ngoài người đủ loại dò xét, đủ loại tin tức, mà trong Vạn Thừa Điện Nhậm gia, mọi người tới tham gia đại hội trưởng lão toàn gia tộc Nhậm gia kia thì chờ đợi đến khó chịu không thôi. Có một số thời điểm, thực sự đưa ra kết quả cũng không có gì, ngược lại thì quá trình chờ đợi đưa ra kết quả mới khiến người ta khổ sở. - Nhậm Kiệt rốt cuộc có ý gì, trưởng lão hội nghị toàn thể gia tộc hắn còn dám đến sao? Đây chính là hội nghị muốn phế bỏ hắn! - Có phải buông bỏ hay không? Lúc này rõ ràng có tới cũng không có kết quả tốt, còn không bằng đừng tới chăng? - Không giống vậy! Nhậm Kiệt này làm việc rất tà quái, nhưng ngẫm lại chuyện hơn một năm gần đây, hắn còn chưa từng nhượng bộ chuyện gì! - Loại chuyện này, hắn không tới kết quả cũng như nhau, thật không biết hắn đang nghĩ gì? - Không nghĩ ra, đích thực không nghĩ ra! Cho dù Nhậm Kiệt biết không có hy vọng, buông bỏ, thì Tu La Nhậm Thiên Tung hẳn cũng không dễ dàng buông bỏ như vậy đâu!?. Người bên dưới chờ đợi cả ngày, như trước không có kết quả gì, ai nấy đều đang suy đoán. Mà lúc này đám người Nhậm Quân Dương một mực ngồi ở bên trên, cũng đang không ngừng trao đổi. Bọn họ khác với người phía dưới, bọn họ sớm đã bố trí người, nên tuy rằng bọn họ đang ngồi ở trong này, nhưng tình huống bên ngoài đều biết rõ mồn một. - Khởi bẩm trưởng lão, 10 vạn đại quân đã đi vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, có chiến đấu chém giết! - Trường Nhạc Đổ Trường bên kia cũng không có tin tức, Nhậm Kiệt vẫn không có động tĩnh! - Ngọc Tuyền Sơn bên kia thì đều là trận pháp bao phủ, tình huống bên trong không rõ, đang dò xét kết quả chiến đấu! Nhậm Quân Dương nhận được những tin tức này, liền phân biệt báo cho đại trưởng lão cùng Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, cẩn thận báo bọn họ biết một chút, chỉ có lúc trao đổi cùng Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc, ba người mới có thể tùy ý. - Ta thấy nhất định là Nhậm Kiệt không dám tới, bất kể hắn tới hay không, còn hai canh giờ nữa, chờ hắn không còn là gia chủ, để xem ta xử lý hắn như thế nào! Nhậm Hàn Lâm nghĩ tới gần đây bị khuất nhục, một lòng chờ đến lúc Nhậm Kiệt không còn là gia chủ, hắn mượn thế lực gia tộc trả thù. - Không sai! Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy! Nhậm Văn Húc cũng nói giọng căm hận. Nhậm Quân Dương coi như còn thanh tỉnh nói: - Hôm nay cho dù có đại trưởng lão khống chế, mượn thế lực của Nhậm Thiên Kỳ, Nhậm Thiên Hoành cùng hoàng đế phế bỏ chức gia chủ của Nhậm Kiệt, cùng thu thập hết những lão binh trong tay Chiến Thiên Long kia. Nhậm Kiệt này có quan hệ mật thiết với lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, còn có đám người Nhậm Thiên Tung, bên cạnh hắn cũng có một số người, cộng thêm phụ thân hắn để lại một ít nhân mạch cùng tài nguyên, hắn vẫn không phải chúng ta có thể chọc nổi... hai người các ngươi yên tĩnh một chút, chúng ta phối hợp với đại trưởng lão quản lý tốt Nhậm gia, mau sớm tăng lên tới Âm Dương Cảnh mới là chuyện chính, chuyện đối phó Nhậm Kiệt hãy để những người khác đi làm đi! Hiện tại Nhậm Quân Dương cũng coi như còn thanh tỉnh một chút, trưởng lão hội nội bộ Nhậm gia muốn phế bỏ gia chủ, người ngoài là không thể nhúng tay, nếu không chuyện sẽ rất nghiêm trọng, giống như hoàng đế một quốc gia, không có khả năng nghe ý kiến cùng ảnh hưởng của những quốc gia khác. Nhưng ngoại trừ chuyện này, cho dù tiêu diệt đại quân trong tay Chiến Thiên Long, thế lực hiện tại của Nhậm Kiệt cũng không phải bọn họ có thể dễ dàng động tới. Người nào có thể động, nhưng bọn hắn là không được. Hơn nữa, Nhậm Kiệt không làm gia chủ, cũng không có quan hệ lợi hại gì với bọn họ, hắn có bị làm sao cũng không sao. "Ách!" Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc vừa nghe nói vậy, cũng ý thức được một chuyện: Nhậm Kiệt hiện nay hoàn toàn bất đồng với lúc trước vì một chút tiền tiêu vặt liền cầu xin bọn họ, hắn có thể ở trong hoàng cung chém chết quốc trượng, có thể cứng rắn đối mặt với Hải Vương đột kích. Mà còn không biết tại sao, bên cạnh hắn tụ tập nhiều người như vậy, ngay cả lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Sát Thủ Vương đều đang quây quần bên cạnh hắn. Càng nghĩ hai người càng cảm thấy đáng sợ, bất tri bất giác sau lưng rồi lại đẫm ướt mồ hôi. Trước đây vốn không nghĩ nhiều, hiện tại mới phát hiện, Nhậm Kiệt lại đã cường đại đến bực này. Lúc này, bọn họ mới cảm thấy Nhậm Kiệt hiện tại vô cùng đáng sợ! Họ thầm nghĩ may mà lần này sẽ phải phế bỏ hắn, chỉ cần hắn không còn làm gia chủ Nhậm gia, thì cái gì đều dễ nói. Nhưng không lâu lắm, một tin tức mới làm cho bọn họ lại lần nữa trái tim co thắt lại: căn cứ tin tức mới nhất, linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt dưới hộ vệ của cận vệ đội đã từ tổng bộ Trường Nhạc Đổ Trường chạy về hướng Ngọc Kinh Thành. Mặc dù bây giờ đã là ban đêm, Ngọc Kinh Thành đã cấm đi lại, nhưng Nhậm Kiệt thân là gia chủ năm đại gia tộc, muốn vào thành còn không khó lắm. - Đến rồi đây! Hắn vẫn là không nhịn được quyết định đến đây, bất quá cho dù hiện tại hắn chạy đến thì sao chứ? Chẳng lẽ hắn còn có thể biến đổi hết thảy/ - Hừ! Cho dù có lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo bọn họ ủng hộ, bọn họ cũng không có biện pháp nhúng tay vào chuyện riêng trong gia tộc Nhậm gia, chỉ bằng vào Nhậm Thiên Tung, cũng là một cây chẳng chống vững nhà. Mà đối với tin tức này, Nhậm Hùng Đồ cùng Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ ngồi ở phía trên cũng đều không có phản ứng gì, đều đang chờ đợi. Nếu đã muốn phế bỏ hắn, thì đâu sợ hắn sẽ đến đây. Khi bọn họ biết tin tức này, đồng thời, vô số người đang giám sát động tĩnh ở Trường Nhạc Đổ Trường cũng đồng thời biết tin tức này, bởi vì Nhậm Kiệt là quang minh chánh đại một đường chạy về, hơn nữa còn là không nhanh không chậm. Điều này làm cho không ít người không ngừng dò xét tin tức về hắn ngược lại thì cấp bách không chịu được. Lúc thời gian còn kém một canh giờ, Nhậm Kiệt đến gần Ngọc Kinh Thành, lúc còn kém nửa canh giờ, linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt rốt cục chạy vào Nhậm gia. Đến rồi! Mưa rền gió dữ, ngay mặt đụng nhau! Nội bộ Nhậm gia sắp bốc lửa rồi, cuối cùng đã tới lúc giao phong kịch liệt rồi! Giờ khắc này, mọi người đều nghĩ như thế, mà Nhậm Hùng Đồ không ngừng nhận tin tức, ngay lúc nhận tin Nhậm Kiệt đã đi vào Nhậm gia, lão cũng chậm rãi mở hai mắt ra. Bất quá đối với chuyện trì hoãn một ngày đến một khắc cuối cùng này, lão chỉ thấy đây là mánh lới của trẻ con! Nếu như chuyện này mà làm cho lão nóng nảy, ảnh hưởng tâm cảnh cùng kế hoạch của lão, vậy thì lão phí công tu luyện lâu nay làm gì!?. Bởi vì chuyện này không thể so với những chuyện khác, đây là chuyện nội bộ của Nhậm gia, dù phụ thân hắn để lại nhiều mạng lưới giao thiệp cũng vô ích, hôm nay hắn không chạy thoát khỏi một kiếp này, đây là hắn tự tìm! - Mở ra cửa chính Vạn Thừa Điện! Đừng nói không cho hắn cơ hội giải thích, hôm nay để xem hắn giải thích như thế nào! Nghe báo Nhậm Kiệt đã tiến vào bên trong, khoảng cách Vạn Thừa Điện không tới ba dặm, rốt cục Nhậm Hùng Đồ chậm rãi đứng dậy, thanh âm cuồn cuộn, hùng hồn, trong nháy mắt truyền khắp cả Nhậm gia. - Đến rồi... Nhậm Kiệt đến rồi! - Cuối cùng đã đến rồi! Kéo dài tới khắc cuối cùng, cũng phải đến đây! - Trưởng lão hội có bảy vị trưởng lão, sáu vị đã ở chỗ này, đến đây thì có thể làm gì chứ?! - Lúc này hoàn toàn bất đồng với trước, thủ đoạn của hắn trước kia hôm nay đều không thể dùng được rồi! Bên ngoài chủ điện Vạn Thừa Điện những người phụ trách các bộ phận của Nhậm gia lại bất đồng với bọn họ, cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, vẫn luôn chờ ở đây, đột nhiên thấy Nhậm Hùng Đồ đứng dậy nói lời này, lập tức bùng nổ. Dĩ nhiên, ở vào thời điểm này bọn họ cũng không dám tùy ý lớn tiếng nói, đều sẽ lén trao đổi với nhau. "Ầm... Ầm..." Theo tiếng nói của Nhậm Hùng Đồ truyền đi, trận pháp quanh Vạn Thừa Điện mở ra, cửa chính Vạn Thừa Điện mở ra. Từ trên chủ điện có thể nhìn ra ngoài rất xa, vừa lúc có thể thấy được trên đường, linh thú tọa giá của gia chủ Nhậm Kiệt cùng cận vệ đội hoa lệ bên cạnh hắn đã cách rất gần Vạn Thừa Điện. Đến rồi... thật sự đến đây... Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc bọn họ cũng đồng thời đứng lên. Cũng chỉ có Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ mặc áo giáp, hoàn toàn bị áo giáp bọc lại, chỉ lộ ra cặp mắt, hai người một mực ngồi yên bất động ở đó. Phía dưới tất cả mọi người cũng đều khẩn trương, kích động xoay người nhìn sang, tuy rằng cảm thấy hết thảy đã định cục, thời khắc này cho dù Nhậm Kiệt tới cũng không có làm được gì, nhưng dù sao một năm gần đây, hết thảy việc làm của Nhậm Kiệt đều quá mức kinh thế hãi tục. Rất nhiều chuyện đều tràn đầy tà khí, vô cùng tà môn, có người cũng suy nghĩ, lần này Nhậm Kiệt sẽ ứng phó như thế nào!? Ít nhất, nếu như đổi một góc độ, nếu mình sắp bị người khác phế bỏ, người nào cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, bất kể thế nào đều phải liều một phen. Khẩn trương, thật rất khẩn trương! Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc bọn họ không khỏi nhớ lại những cảnh lúc trước, càng thêm căng thẳng, nắm tay không tự chủ nắm thật chặt. - Hừ, Nhậm gia ta thân là năm đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng Triều, trên tôn hoàng mệnh, dưới bảo vệ sinh linh lê dân; vốn thân là gia chủ càng phải làm gương tốt, không nghĩ rằng ngươi còn trẻ không biết, làm ra rất nhiều chuyện quá giới hạn, hôm nay đại trưởng lão ta với danh nghĩa trưởng lão hội, dưới tình huống Nhậm Thiên Tung không có tới, trong bảy trưởng lão trưởng lão hội có sáu người đồng ý, quyết định phế bỏ chức gia chủ Nhậm gia của ngươi, tạm để lại tộc tịch! Ngươi có thể nói ra suy nghĩ của mình! Nhậm Hùng Đồ cũng không nghĩ tới Nhậm Kiệt đến đây, chỉ vừa thấy linh thú tọa giá của hắn từ xa, cùng những thị vệ ăn mặc hoa lệ kia, lập tức bầu không khí chung quanh liền áp lức, căng thẳng đến mức khiến lão đều khó chịu. Đây là chuyện lão vô cùng không thích, vừa lúc thời điểm này cửa chính Vạn Thừa Điện mở ra, lão mượn cơ hội này đề khí, đồng thời cũng truyền ra một chút ý đồ của mình. Thanh âm hùng hồn vang dội truyền ra, nói là đợi Nhậm Kiệt giải thích, nhưng hoàn toàn là tuyên đọc phán quyết, đâu còn có chừa đường giải thích. Lời nói của Nhậm Hùng Đồ rất có uy thế, nhưng Nhậm Kiệt bên kia cũng không có bất kỳ phản ứng gì, linh thú tọa giá cùng thị vệ đội vẫn như cũ chạy về phía trước, đến gần, rất nhanh đã đến Vạn Thừa Điện, nhưng ngay lúc tới đầu đường cách cửa chính Vạn Thừa Điện không xa, linh thú tọa giá cùng đoàn người đột nhiên quẹo về hướng bên phải. Này... Này là chuyện gì xảy ra? Quẹo... Quẹo rồi? Trong nháy mắt mọi người đều khó tin nhìn sang, linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt cùng đoàn người cũng không có đi vào Vạn Thừa Điện, rồi lại quẹo cua. - Hắn muốn làm gì? - Hướng đó không phải là chỗ ở của lục gia Nhậm Thiên Tung sao? - Không đúng a! Ở thời gian hiện tại này, hắn làm sao có thể không vào, nếu không đi vào đúng thời gian thì không còn kịp rồi! - Nhậm Kiệt này rốt cuộc muốn làm gì? Trong nháy mắt mọi người đều sững người, mơ hồ, người này muốn làm gì đây?! Bọn họ ngẩn ngơ, vừa rồi đứng ở phía trên rất có khí thế, Nhậm Hùng Đồ vừa nói xong lập tức sượng cứng ở đó, cả người lão lần đầu tiên cảm nhận được loại lúng túng này. Trong lòng lão phẫn nộ như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, chưa từng có người nào dám như thế, lão chính là đại trưởng lão, lão chính là Âm Dương Cảnh đỉnh phong, người nào dám đối xử với lão như thế. Hơn nữa loại câu nói vừa rồi, càng làm cho lão lúng túng chưa từng có từ trước tới nay, đối phương căn bản không thèm để ý. Nhậm Hùng Đồ cảm giác trên mặt nóng hừng hực, giống như là bị người tát một cái. Giờ khắc này Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc thì cảm giác ngược lại, hẳn phải như vậy! Tuy rằng bọn họ vừa rồi căn bản không nghĩ tới, nhưng đã trải qua nhiều lần nên ngược lại thì có chút quen quen. - Đại... đại trưởng lão! Ngài thấy đó, tên Nhậm Kiệt này chính là đáng ghét như thế, tà môn như thế! Làm việc trước nay đều như thế, lớn lối không cố kỵ gì, không biết mình họ gì... Cảm nhận được dao động pháp lực trên người cùng sắc mặt khó coi của Nhậm Hùng Đồ, Nhậm Quân Dương vội vàng ở một bên cẩn thận nói một câu, muốn giúp Nhậm Hùng Đồ hóa giải một chút cục diện lúng túng, mất thể diện. "Ầm!" Đột nhiên, pháp lực trên người Nhậm Hùng Đồ bùng phát, trong nháy mắt chèn ép toàn trường, pháp lực biểu hiện có thể so với tám đại Vương giả, phẫn nộ quát: - Quy củ ở nơi này, mặc hắn làm gì cũng vô dụng! Đúng thời gian mà không xuất hiện cho ra lời giải thích hợp lý, quyết nghị vừa rồi của trưởng lão hội là có hiệu lực, phế đi chức vị gia chủ Nhậm gia của Nhậm Kiệt! Thời khắc này Nhậm Hùng Đồ thật sự phẫn nộ rồi, lão nói ra một chữ phế này, người ở chung quanh mười mấy dặm, thậm chí xa hơn một chút đều có thể nghe được...