Trong bóng tối, người tuần tra chung quanh phòng giam Nhậm Quân Dương bọn họ đột nhiên đều đứng sửng ở đó, trong nháy mắt tất cả đều mất đi ý thức, ngay sau đó một thân ảnh vô cùng cao lớn cất bước đi vào bên trong. - Ôi! Cái này còn phải chờ bao lâu nữa đây! Nhậm Hàn Lâm đã vô cùng nôn nóng, trừ ngay từ đầu còn có chút tin tức, đã bị nhốt lâu như vậy một chút phong thanh cũng không có. - Chờ thêm một chút đi, hẳn lập tức sẽ có tin tức! Hiện tại có một người của chúng ta đang tuần tra bên ngoài, mỗi ngày đều có tin tức truyền vào đây! Nhậm Văn Húc cũng bất đắc dĩ nói. Nhậm Quân Dương không có lên tiếng, trong tay cầm một quyển sách, trong sách vẻ rất nhiều thứ gì đó chỉ có hắn đọc được. Bởi vì trong khoảng thời gian này, hắn một mực không có nhàn rỗi, luôn luôn vẽ ra kế hoạch sau này, lần này vì tuyệt đối không thể sai sót, hắn phải suy tính đến từng chi tiết từng vấn đề một. - Mất mặt xấu hổ! Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một thanh âm rổn rảng, điếc tai, ba người đều giật mình một cái. Nhậm Quân Dương lại giơ tay lên định hủy quyển sách trên tay, nhưng lập tức ba người chợt ý thức được điều gì, đều quay đầu nhìn, liền thấy một thân ảnh cao lớn từ cửa đi vào. Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, liếc mắt một cái liền thấy rõ người này, thân thể cao lớn, lưng hùm vai gấu, hùng tráng hơn rất nhiều so với người bình thường. - Đại... Đại trưởng lão... Ba người đều có chút không dám tin vào hai mắt của mình, sau đó cảm giác tròng mắt đều ươn ướt. - Xem bộ dáng các ngươi thật không có chút tiền đồ, làm ta cảm thấy mất mặt xấu hổ! Ta mới bế quan có mấy năm, kết quả các ngươi để cho một thằng nhỏ nhốt lại, còn có mặt mũi kêu khổ, còn có mặt mũi khóc lóc! Người tới chính là Nhậm Hùng Đồ đại trưởng lão Nhậm gia, bối phận của lão còn cao hơn một bậc so với phụ thân Nhậm Kiệt. Vốn bình thường ở gia tộc như Nhậm gia, người đạt tới Âm Dương Cảnh đều sẽ trở thành Thái thượng trưởng lão đi tu luyện, nhưng Nhậm Hùng Đồ lại là ngoại lệ, bởi vì cho dù lúc Nhậm Thiên Hành còn tại vị, lão đều có ảnh hưởng nhất định trong trưởng lão, thái thượng trưởng lão Nhậm gia. Điều này nguyên nhân chủ yếu là, tổ gia gia của lão chính là ở Nhậm gia trước Nhậm Thiên Hành mấy trăm năm, đã đạt tới Thái Cực Cảnh. Tuy rằng đều nói lão đã bỏ mình, nhưng năm đó Nhậm Hùng Đồ cũng nhờ có thừa kế công pháp của vị Thái Cực Cảnh này, cho nên được gia tộc coi trọng. Chỉ tiếc năm đó lão ra ngoài lịch lãm bị thương nặng, bị phụ thân Nhậm Thiên Hành lên làm gia chủ, lão một mực không phục, nhưng từ đó lão luôn nắm trong tay trưởng lão hội đối phó cùng phụ thân Nhậm Thiên Hành, khi đó quyền lợi của trưởng lão hội Nhậm gia rất lớn. Chỉ có điều sau đó Nhậm Thiên Hành lên nhậm chức gia chủ, ngang trời quật khởi vô cùng cường thế, nghe nói từng đấu với Nhậm Hùng Đồ mấy lần, từ đó về sau Nhậm Hùng Đồ luôn luôn bế quan tu luyện, nghe nói mục tiêu chính là muốn đột phá vào Thái Cực Cảnh, trở thành nhân vật cấp lão tổ. Cho nên Nhậm Hùng Đồ một mực chiếm giữ chức đại trưởng lão, cũng không có người nào nói gì, mà Nhậm Thiên Hành ở thời kỳ toàn thịnh, lão không quấy loạn, Nhậm Thiên Hành cũng không để ý tới lão, cứ như vậy kéo dài đến nay. - Đại trưởng lão! Ngài xuất quan rồi ư, rốt cục cũng xuất quan... Nhậm Hàn Lâm tròng mắt còn ươn ướt, vội vàng đi tới hành lễ. Nhậm Văn Húc cũng vội vàng nói: - Không có ngài trấn giữ, chúng ta không có biện pháp đối phó với Nhậm Thiên Tung kia, ngài cũng biết hắn căn bản không nói đạo lý... - Đại trưởng lão! Ngài phải làm chủ cho chúng ta, Nhậm gia không thể để mặc cho bọn họ làm liều nữa. Đại trưởng lão ngài xuất quan, chẳng lẽ đã đột phá? Nhậm Quân Dương cũng đến hành lễ ra mắt. Vị đại trưởng lão này còn đáng sợ hơn so với Thái thượng trưởng lão, mà đã nhiều năm nay Nhậm gia có chuyện gì, đại trưởng lão đều không cần tự mình xử lý, vẫn luôn bế quan, nghe nói chính là để đột phá Thái Cực Cảnh. Mà giờ này Nhậm Hùng Đồ đứng ở đó, liền tạo cho bọn họ cảm giác sâu không lường được, như ngọn núi cao, khó có thể nhìn thấu sâu cạn. Nhậm Quân Dương lập tức nhớ lại truyền thuyết Nhậm gia, chẳng lẽ đại trưởng lão thật... thật sự... - Thái Cực Cảnh đâu có dễ dàng như vậy! Nhắc tới vấn đề này, Nhậm Hùng Đồ khẽ nhíu mày có vẻ tiếc nuối, dù sao nếu như thật sự đột phá Thái Cực Cảnh, hết thảy đều không có bất kỳ trắc trở gì, Thái Cực Cảnh là cao cao tại thượng. Nhậm Hùng Đồ ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ ở trên mái nhà, nhìn lên bầu trời, rất cảm khái nói: - Đó là một con đường nối lên trời, đâu có dễ dàng trèo lên như vậy! Hơn nữa không cho phép thất bại, cho nên ta chần chừ không có đi một bước cuối cùng kia, chỉ sợ Nhậm gia sẽ xảy ra chuyện gì! Hiện tại quả nhiên như thế, đợi hoàn toàn xử lý xong chuyện Nhậm gia, ta sẽ an tâm không chùn bước bước lên con đường kia! - Nói như vậy, chẳng phải là đại trưởng lão đã có lực lượng sánh ngang cùng tám đại Vương giả? Nhậm Hùng Đồ ngửa mặt lên trời thở dài, nhưng Nhậm Hàn Lâm thật ra không cảm thấy, lập tức ý thức được: nếu đại trưởng lão đã nói tùy thời có thể bước ra một bước cuối cùng kia, chẳng phải là nói lão có lực lượng sánh ngang cùng tám đại Vương giả hay sao?!. Nhậm Hùng Đồ hơi tỏ ra khó chịu, bởi vì Nhậm Hàn Lâm cũng không có nói đến điểm mấu chốt, lần nữa nhìn hắn nói: - Ngươi thật không có chút tiền đồ! Cái gì tám đại Vương giả, ngươi nghĩ bọn họ đã là người lợi hại nhất sao? Tuy rằng đồng dạng là tồn tại Âm Dương Cảnh đỉnh phong, nhưng chênh lệch rất lớn, ai có thể càng đến gần Thái Cực Cảnh người đó mới lợi hại hơn! Trừ Hải Vương ra, cái gọi là tám đại Vương giả khác đều không đáng nhắc tới. Hết thảy sở học của bổn đại trưởng lão đều là của Thái Cực Cảnh tổ tiên ta tự mình lưu lại, mấy trăm năm chỉ có một mình ta được thừa kế! - Đúng... Đúng... Đúng! Bọn họ làm sao có thể so sánh với đại trưởng lão chứ! Còn là Nhậm Quân Dương phản ứng nhanh, vội vàng nói: - Giờ có đại trưởng lão ra mặt, cũng không sợ Nhậm Thiên Tung kia ngang ngược không giảng đạo lý nữa! - Đúng... Đúng! Có đại trưởng lão ở đây, rốt cục chúng ta có thể ngẩng cao đầu thống khoái rồi! - Há chỉ là ngẩng cao đầu thống khoái, chúng ta nên suy tính vì tương lai của Nhậm gia, không thể để Nhậm gia bị mấy người như Nhậm Kiệt bọn họ gây họa! - Không sai! Tên lười biếng vô tích sự quần áo lụa là như hắn, dứt khoát không xứng làm gia chủ! Nhậm Quân Dương vừa nói như vậy, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc vội vàng kịp phản ứng, vội vàng nói. Hôm nay Nhậm Hùng Đồ chính là hy vọng của họ. - Ừm! Nhậm Hùng Đồ bế quan nhiều năm, nghe ba người bọn hắn nói ra tâm tình cùng ý niệm trong đầu còn là rất trôi chảy, cảm giác bọn họ nói rất có đạo lý, gật gật đầu nói: - Năm đó Nhậm Thiên Hành dù sao cũng có chút năng lực, chỉ cần là làm chuyện tốt cho Nhậm gia, ta cũng không để ý tới. Thế nhưng hôm nay hắn muốn dựa vào công lao của mình, không để ý tới cảm nghĩ của người khác, đã giao gia tộc cho con trai quần áo lụa là của hắn như vậy, điều này khẳng định không được! Như vầy đi, ba người các ngươi nhẫn nại ở lại chỗ này thêm một vài ngày, quá ít ngày nữa là thiên hạ thái bình rồi! - Còn... Còn phải ở lại mấy ngày ư? Vừa nghe còn phải ở lại, Nhậm Hàn Lâm lập tức xụ mặt xuống, chưa từng bị nhốt như vậy, hắn một khắc cũng không muốn ở lại thêm. Nhậm Quân Dương nhưng thật ra thông minh: - Hết thảy nghe theo đại trưởng lão. Tuy nhiên tên Nhậm Kiệt kia cũng đã bồi dưỡng một chút thế lực của mình, nhất là Nhậm Thiên Hành lưu lại một số người, hắn còn có quan hệ mật thiết với lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo; ngay cả Sát Thủ Vương cũng từng giúp hắn; cộng thêm Tu La Nhậm Thiên Tung, còn có hiện tại ở Ngọc Tuyền Sơn hắn cho Chiến Thiên Long chỉ huy mấy vạn nhân mã... những thứ này đại trưởng lão cũng phải có chuẩn bị cho tốt! - Hừ! Nhậm Hùng Đồ ngạo nghễ nhìn lên bầu trời, tự tin, khí phách nói: - Đây là chuyện nhà của Nhậm gia chúng ta, Ngọc Trường Không, Long Ngạo bọn họ nếu dám nhúng tay chính là muốn chết. Về phần Nhậm Thiên Tung cũng không đáng để lo; Chiến Thiên Long cùng những người khác càng không cần phải sợ: ta đã nói với hoàng đế, hắn đã lệnh cho Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ hồi kinh báo cáo công tác, đồng thời cho phép mang theo nhân mã, mỗi người mang theo 5 vạn nhân mã. Có 10 vạn đại quân này là đủ rồi. Hơn nữa hoàng đế vừa mới tuyên bố, chỉ cần Nhậm Kiệt không làm gia chủ Nhậm gia, hoàng đế sẽ phân cho Nhậm gia chúng ta nắm quân quyền một chi quân đội 50 vạn đại quân mới thành lập. Điều này đủ để mọi người trong gia tộc biết, Nhậm Kiệt hoàn toàn không xứng làm chức gia chủ này. - Được rồi! Lúc này các ngươi yên tâm rồi chứ, các ngươi thông báo cho những người khác đều chuẩn bị sẵn đi! Nhậm Hùng Đồ nói xong, cất bước đi ra ngoài, trong nháy mắt liền biến mất. Lão vừa rời đi, những người tuần tra bên ngoài lập tức có thể nhích động, đều cảm giác hơi mơ hồ một chút, nhưng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể tiếp tục tuần tra. - Thật vậy chăng? Ta không nghe lầm chứ? - Thật tốt quá, thật tốt quá! Hạ bệ tên Nhậm Kiệt kia, Nhậm Thiên Tung bọn họ chết chắc rồi! - Ha ha... 10 vạn đại quân, quân quyền của 50 vạn đại quân... Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ trở về đây, thật tốt quá! - Rốt cục, rốt cục có thể xả ra được uất nghẹn rồi! Nhậm Kiệt! Ngươi hãy chờ xem... Nhậm Hùng Đồ rời đi một hồi lâu, ba người còn chưa hết hưng phấn. Thật tốt quá! Hơn nữa biết đại trưởng lão đạt thành hiệp nghị cùng hoàng đế, ngay cả hoàng đế đều ủng hộ; còn có đại trưởng lão, Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ 10 vạn đại quân trở về đây, lần này Nhậm Kiệt muốn xoay người cũng khó. Đồ lớn lối, để xem hắn còn làm thế nào lớn lối! Nhậm Kiệt ở lại chỗ lục thúc nơi đó thật lâu, thẳng đến khi hắn có thể ngồi dậy, xem ra cũng không đến mức tùy thời tắt thở. Lúc đó Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi mới đồng ý cho hắn trở về phòng của mình, còn đích thân đưa hắn về, bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt. Nhậm Kiệt cũng không làm sao được! Sau khi lục thúc cùng lục thẩm rời đi, hắn liền kiên trì dùng hết khí lực rót nước, sau khi uống nước mồ hôi trên người tuôn ra còn nhiều hơn trước. Không có biện pháp, tuy rằng hắn không có chuyện gì, nhưng cũng không hẳn hắn không đau đớn. Trước đó vì để lục thúc cùng lục thẩm yên tâm, nên luôn cố chịu đựng. Trên thực tế tu luyện Ngọc Hoàng Quyết lâu như vậy tới nay, hắn sớm đã thành thói quen kiên trì, ở lúc cực đoan nhất thống khổ nhất, ở lúc sắp ngã gục, tiếp tục làm chuyện nhỏ nhất, từ từ quen với trọng lực, áp lực của lực lượng trong cơ thể. Lại chậm rãi vận chuyển mấy lần Ngọc Hoàng Quyết, tuy rằng quá trình vận chuyển đau khổ ngàn vạn lần so với Luyện Thể Cảnh rèn luyện thân thể, nhưng Nhậm Kiệt cũng từ từ quen dần. Sau khi hoàn thành tu luyện mấy lần Ngọc Hoàng Quyết, Nhậm Kiệt mới cảm giác khí tức ổn định một chút, không đến mức ở trạng thái không nhích động giống như trước. Theo sau Nhậm Kiệt bắt đầu chậm rãi làm một vài động tác đơn giản, uốn éo thắt lưng, giơ tay, nhấc chân, đi vài vòng trong phòng, giống như một bệnh nhân đang vận động tập thể dục buổi sáng. Bất cứ người nào cũng không nghĩ tới đây là hắn tiến hành luyện thể kinh khủng, nén ép hoạt động pháp lực mà tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn cũng khó mà chịu đựng nổi. Một mặt vừa làm động tác đơn giản, một mặt Nhậm Kiệt cũng suy nghĩ những chuyện nói với lục thúc, lục thẩm kia. Hiện tại Hoàng đế càng ngày càng trực tiếp, càng ngày càng công khai, đây là muốn những người Nhậm gia kia trực tiếp hạ bệ chức gia chủ của hắn, châm ngòi cho Nhậm gia nội đấu, không tiếc hết thảy giao quân quyền 50 vạn đại quân, số lượng thật to nha! Đúng như nguyện vọng của một ít người Nhậm gia như thế! Tuy nhiên nếu hoàng đế biết mình chiếm được Hải Thần Châu ở dưới đáy nước Thương gia, chỉ sợ hắn sẽ không có tâm tình làm những chuyện này, chỉ sợ sẽ phẫn nộ muốn giết mình ngay. Lục thúc, lục thẩm đều có nội tình có cơ hội đột phá Thái Cực Cảnh, chỉ có điều phải cần một phương án chuyên môn cùng một chút ngoại lực tương trợ. Nhậm gia bên này cứ chờ những người đó lật đổ mình, múc một thìa là giải quyết, sau đó lại nghĩ biện pháp đối phó với chuyện bên ngoài! Cũng không biết Sát Thủ Vương hiện tại thế nào, lão già này giống như nổi điên bỏ chạy mất, bây giờ không tìm được lão, mình bảo Thử gia khi nào phát hiện tin tức phó đường chủ kia thì liên lạc với mình, có lẽ thông qua đó có thể tìm được lão nhân mặt cười...