Dĩ nhiên chỉ có người phủ tổng đốc khẩn trương, còn Nhậm Kiệt không có cảm giác gì, tay tóm chặt Thương Vinh lạnh lùng nhìn Thương Trung. - Oanh. Vô thanh vô tức, thần hồn lực tạo thành một cỗ lực lượng đặc thù xâm nhập vào cơ thể Thương Vinh. Vừa rồi dùng pháp lực nén ép Thương Vinh không phải chỉ là phát tiết, từ lúc thấy Thương Vinh vu oan hãm hại Nhậm Lao gã đã động sát tâm. Chỉ là giết như thế nào mà thôi. Đừng thấy vừa mới tranh đấu giết chết Ba lão, Trương lão là không có chuyện gì. Nhưng nếu muốn giết chết Thương Vinh thì phải chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa phải tính tới tình huống xấu nhất. Cho dù hao tổn một khối Miễn Tử Ngọc Bài, Nhậm Kiệt cũng muốn giết chết Thương Vinh. Chính vì có chủ ý này cho nên gã mới tính làm lớn chuyện. Mang theo Thương Vinh tiến vào nha môn mới giết hắn. Để mọi người biết, hoàng đế muốn chèn ép Nhậm gia phải tính tới hậu quả, có thể thừa nhận được cơn giận của Nhậm gia không đã. Nếu tình huống cho phép, thậm chí Nhậm Kiệt còn muốn giết cả Thương Trung. Nhưng nhìn tình huống này xem ra hoàng đế và nha môn đã có chuẩn bị. Cho nên có giết chết Thương Trung hay không phải xem tình huống. Nhưng Thương Vinh tuyệt đối không thể sống, nếu không hiệu quả lập uy sẽ không còn. Nhậm Kiệt không nói gì, bởi vì có nói cũng vô ích. Cãi oan cho Nhậm Lao thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn bẫy rập, mình cũng không có tâm tình tranh luận với bọn họ. Nhậm Kiệt muốn giết người lập uy. Nhưng trước khi giết cũng phải tranh thủ chỗ tốt. Nhìn Lý Thiên Thành thi triển Cầm Hồn Thủ rút ra âm hồn Ba lão, Nhậm Kiệt đã nghĩ ra một biện pháp. Gã dùng thần hồn lực thi triển phương pháp sưu hồn. Chỉ có điều Thương Vinh còn chưa đạt tới Âm Dương Cảnh âm hồn, cho nên Nhậm Kiệt sợ gã không chịu nổi đau khổ mà sụp đổ. Bởi vậy gã dùng pháp lực đè nén, khiến thân thể gã co rút lại, như vậy Thương Vinh mới liều mạng khống chế thần hồn chống cự, thần hồn lực mới giữ được trạng thái mạnh nhất, thừa nhận nổi phương pháp sưu hồn của Nhậm Kiệt. - Ối... Nỗi khổ sưu hồn vượt xa tra tấn thân thể. Người bình thường căn bản không chịu nổi. Bởi vì muốn sưu hồn, thần hồn bản thân người sưu hồn phải cường đại hơn người bị sưu hồn. Còn yếu hơn muốn làm được thì rất khó khăn. Trừ phi dùng bí pháp tà ác. BÌnh thường phải là người đạt tới thần hồn lực mới có thể dùng được, bởi vì nó vô cùng nguy hiểm. Giờ khắc này Thương Vinh mới biết cái gì gọi là đau khổ, hận không thể lập tức chết đi. Chỉ có chết mới là giải thoát. Chỉ tiếc rằng bây giờ bị pháp lực của Nhậm Kiệt khống chế, gã đau đớn gào lên thảm thiết. - Vinh nhi! Nhìn con trai đau đớn, Thương Trung lòng đau như cắt, đứng phát dậy giận dữ chỉ Nhậm Kiệt quát: - Nhậm Kiệt. Ngươi làm gì với Vinh nhi của ta. Nếu ngươi dám làm con ta bị thương, ta sẽ không để yên cho ngươi. Cho dù ngươi là gia chủ Nhậm gia ngươi cũng đừng nghĩ rời khỏi được nơi này. - Rời khỏi? Nhậm Kiệt cười nhìn lão nói: - Cho các ngươi nhiều thời gian như vậy, chẳng lẽ chủ tử của các ngươi lại nhân từ cho ta cơ hội rời đi? Thương Trung không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại dám nói vậy, lão không khỏi sửng sốt. Ai cũng biết chủ tử của gã là hoàng đế, Nhậm Kiệt quả thực đại nghịch bất đạo. Trách không được hoàng đế không dễ dàng tha thứ cho người này, động sát tâm giết hắn. Tuy trước kia hắn luôn dựa vào bối cảnh gia tộc làm mưa làm gió, nhưng mà con trai Nhậm Thiên Hành có khác, từng tuổi này đã đạt tới Âm Dương Cảnh rồi. Miểu sát Trương lão là minh chứng tốt nhất. - Á... Ngay lúc Thương Trung thất thần, nha môn Tổng đốc tràn ngập tiếng kêu thảm khiến người ta dựng tóc gáy. Thương Trung lòng như có ngàn lưỡi đao cắt lên. - Thả con ta ra. Giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện. Tất cả còn thương lượng được. Nếu không... Lão muốn cứu Thương Vinh rồi nói sau. - Còn có cái gì mà thương lượng với không thương lượng? Nhậm Kiệt nhìn lão buồn cười nói: - Con rận trên đầu hói, mọi thứ đều rõ ràng rồi. Các ngươi vu oan hãm hại đối phó người Nhậm gia ta, tưởng người Nhậm gia ta dễ khi dễ như vậy sao? Không bắt các ngươi trả giá, các ngươi sẽ không biết sợ. Ngươi tưởng bổn gia chủ tới đây để giảng đạo lý với các ngươi sao? Bổn gia chủ không có hứng chơi mánh với quan tòa các ngươi. Ồ... Có một tia. Nhậm Kiệt kéo dài thời gian, lại muốn cho mọi người nghe. Bởi vì hắn biết, tình huống nơi này có lẽ người bên ngoài không biết, nhưng khẳng định hoàng đế sẽ biết. Gã đột nhiên vui cười nhìn Thương Trung. - Thật không nghĩ tới lão già ngươi lại to gan lớn mật như vậy. Ngay cả phi tần tú nữ hoàng đế tuyển ngươi cũng dám chõ tay vào. Hơn nữa lại có một người được chọn. Tuy rằng cấp bậc không cao, ha ha, nhưng mà có thể khiến cho hoàng đế để mắt, coi như lão già ngươi lợi hại. - Ối... Vừa nghe vậy, Thương Trung lảo đảo cả người, thiếu chút nữa ngã quỵ. Sao Nhậm Kiệt lại biết bí mật này, đây là chuyện nhiều năm trước đây, tuyệt đối không có người biết. Hắn làm sao biết? - Có ý tứ. Nhưng mà bổn gia chủ cũng lười chấp nhặt loại chuyện hối lộ này. Nhưng mà ngươi vu oan người Nhậm gia ta lén chở Hải Hoàng Kim Ti Mộc, ngươi thật to gan lớn mật. Dám ầm thầm giữ lại nhiều cống phấm như vậy, còn cấu kết với thái giám trong cung, còn tạo ra cả sóng gió nhấn chìm thuyền, một lần lấy mấy trăm nhân mạng. Không nghĩ tới phụ tử các ngươi lại to gan lớn mật như thế. Nhậm Kiệt cũng bất ngờ, khong nghĩ tới lục soát thần hồn của Thương Vinh lại thấy nhiều chuyện động trời như vậy. - Câm miệng, nói nhăng nói càn. Ngươi... Ngươi. Ngươi có ý giở trò, người đâu, lập tức bắt lại Nhậm Kiệt... Cẩn thận con ta... Thường Trung sợ tới mức thiếu chút nữa lụi xơ. Tuy hoàng thượng không phái người động thủ, nhưng hắn biết, vị tới truyền khẩu dụ kia ở lỳ không đi. Vốn còn muốn liều mạng đánh bạc một trận còn có đường sinh cơ. Nhưng nếu chuyện này để hoàng thượng biết, thì Thương gia mình cũng không có kết quả tốt. Huống chi còn giết chết Nhậm Kiệt. Tuy phủ Tổng đốc Thủy Vận không thể sánh bằng phủ đại tướng quân, nhưng dù sao trông coi đường thủy cả Minh Ngọc Hoàng Triều, cho nên thủ hạ Thần Thông Cảnh không ít. Kết hợp với trận pháp, cấm chế quân dụng lão cũng không lo. Trong nháy mắt, mấy đạo ngọc phù nổ tung, quang mang bao phủ Nhậm Kiệt, tạo thành trường trọng lực gấp mười lần khiến hắn di chuyển khó khăn hơn. Thân thể, pháp lực đều xảy ra vấn đề, hơn mười thủ hạ Thần Thông Cảnh thúc dục trận pháp xông về phía Nhậm Kiệt. Trường trọng lực, áp lực gấp mười lần. Nhậm Kiệt thật muốn nói cho bọn họ biết. lúc tu luyện Ngọc Hoàng Quyết, tùy tiện một tầng công pháp, trọng áp đã mạnh hơn thế này rất nhiều rồi. Bởi vậy áp lực, trọng lực này căn bản không ảnh hưởng được tới hắn. - Thì ra các ngươi còn vận chuyển khí giới cho địch quốc. Thật là gan. Bịch, bịch, bịch... Nhậm Kiệt vừa nói, ngón tay nhẹ nhàng điểm ra. Pháp lực ngưng tụ chỉ kình bắn ra đám người xông tới. Đám người kia còn tưởng có trận pháp duy trì, tốc độ còn hơn cả Âm Dương Cảnh, có cơ hội uy hiếp Nhậm Kiệt, có cơ hội cứu được Thương Vinh. Chỉ tiếc, tốc độ, mê trận của bọn họ không có tác dụng gì với Nhậm Kiệt. Tay mặt điểm nhẹ ra, chỉ kình xuyên qua mi tâm 3 tên Thần Thông Cảnh. Từ lúc Nhậm Kiệt xuất hiện tới giờ. Nhậm Lao không cảm giác được sự tồn tại của mình, cả người có cảm giác phiêu diêu, không biết tại sao lại theo Nhậm Kiệt tiến vào nha môn Tổng đốc Thủy Vận. Nhưng khi tới nơi này Nhậm Lao mới biết gia chủ muốn làm gì. Gia chủ nào tới đàm phán, nào tới đòi công đạo cho mình. Rõ ràng đây là đại khai sát giới à. Trước kia chỉ nghe đồn qua, không nghĩ tới... Không nghĩ tới lại thật như vậy. Nhậm Lao cảm giác đầu nâng nâng, nhìn không rõ gia chủ ra tay thế nào. Gã hoàn toàn ngây ra ở đó. - Thương gia các ngươi đúng là không ít cấm vật à. Không nghĩ tới trông coi đường thủy lại nhiều chỗ tốt như vậy. Thì ra hoàng đế chỉ lấy ba phần, còn lại các ngươi len lén phân chia. Ngày tám tháng 7 ba năm trước, đây là một khoản linh ngọc à, ngày 3 tháng 6 năm năm trước, trung thu một năm trước, nửa năm trước... Nhậm Kiệt càng ngày càng lục được nhiều tin tức, gã phun ra một tràng. - Giết, giết hắn. Không tiếc hết thảy (bằng mọi giá) giết cho ta. Nghe Nhậm Kiệt tố ra càng nhiều tử tội, Thương Trung cả người run rẩy, đầu muốn nổ tung, gã điên cuồng gào lên, hạ lệnh giết chết Nhậm Kiệt, nhất định không thể lưu lại người này. Hắn làm sao biết được, chẳng lẽ... Thương Trung kịp phản ứng, lập tức nhìn về phía Thương Vinh còn đang kêu thảm. Chẳng lẽ đây là thủ đoạn sưu hồn trong truyền thuyết. Sao có thể, không phải nói chỉ có tồn tại Thái Cực Cảnh trở lên, hoặc có trận pháp đặc thù mới có thể làm được sao? Hắn làm sao tìm được? Lúc này không cần quản nhiều như vậy. Bất kể thế nào cũng phải giết chết Nhậm Kiệt. Tại một nơi bí mật gần đó. Một tên thái giám cau mày, mặt âm trầm, những lời vừa rồi gã đều nghe rõ, không nghĩ tới Thương Trung lại dám làm ra nhiều chuyện to gan lớn mật như thế. Thương Trung vừa hạ lệnh, đám tử sĩ đều rối rít vận dụng khí giới quân dụng. Những khí giới quân dụng này đều là vũ khí cường đại. Chỉ cần mấy tên Thần Thông Cảnh vận dụng khí giới kết hợp với trận pháp, uy lực kinh người, đủ để uy hiếp tồn tại Âm Dương Cảnh. Trong nháy mắt bọn họ tập trung lực lượng đối phó Nhậm Kiệt. Lần này Nhậm Kiệt không có biện pháp cứng đối cứng. Bởi vì quá nhiều người, không phải hắn không thể dùng lực lượng trấn áp được. Nhưng như vậy thì quá kinh khủng. Sẽ bại lộ thực lực nhiều hơn. Trận pháp này gã đã sớm biết rõ mồn một. Một tay xách Thương Vinh tiếp tục sưu hồn, một tay túm lấy Nhậm Lao nhanh chóng tránh né. - Oanh... Đúng lúc này một đoàn ánh sáng bảy màu lóe lên. Trong nháy mắt một thân ảnh xông phá trận pháp tiến vào nha môn. Cánh bảy màu triển khai, một người phát ra ánh sáng bảy màu vọt vào. - May mà không tới trễ. Làm sao đánh mà thiếu được ta? Lão đại, náo nhiệt như vậy mà ngươi không dẫn theo chúng ta. Thủ đoạn này của ngươi thật tuyệt. Chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta. Người xuất hiện đúng là Thành Vương Lý Thiên Thành. - Lão đại ngươi không đúng rồi. Đánh nhau làm sao thiếu được chúng ta. Chỉ là đám lâu la này còn không xứng để lão đại xuất thủ. Ngụy Lượng hung hãn vọt vào, lớn giọng nói. - Uống rượu cùng nhau, chơi cùng nhau, đánh nhau cũng phải cùng nhau. Văn Tử Hào cầm bầu rượu uống một hớp nói: - Nhậm đại gia chủ. Tuy rằng ta không thể đại biểu gia tộc giống như ngươi. Nhưng có thể đại biểu cho mình, chúng ta đường đường là nam nhi bảy thước, ngươi không thể khiến chúng ta phải làm vậy. - Nha môn Tổng đốc Thủy Vận âm thầm cấu kết hải đạo, nội hà, ngoại hải làm chuyện bậy bạ. Hôm nay Nhậm gia chủ dẫn đầu, chúng ta vì bệ hạ, vì Minh Ngọc Hoàng Triều bắt lại đám sâu bọ này. Trong phủ Trấn Hải đại tướng quân ta có tư liệu về những việc bẩn thỉu các ngươi làm. Thương Trung, ngươi còn không thúc thủ chịu trói, đền tội nhận tội. Hải Thanh Vân là người cuối cùng vọt tới, không ngừng hủy diệt trận pháp, để thanh âm của mình truyền ra ngoài cho mọi người nghe thấy.