Xấu mặt, xấu mặt chết mất! Một câu này làm cho vô số dân chúng vây xem cười to, lại làm vô số người trầm tư, bởi vì chuyện này tuyệt đối không đơn giản như thế. Nhất là 3 vạn tướng sĩ Duệ Tiễn Doanh vây quanh, lúc này sắc mặt mỗi người khó coi, quân nhân chú trọng nhất điều này, trong bọn họ có thể nhìn là biết Phương Viêm không tè ra quần, nhưng hầu hết mọi người không biết. Dù cho biết Phương Viêm không tè ra quần, vừa nãy bị Nhậm Kiệt đánh thành như thế, còn nói lời này, uy tín đã xuống dốc không phanh. Phương Viêm trị quân trước giờ chẳng qua là tàn khốc mà thôi, không phải hàng phục chân chính, những người này cũng không có tôn trọng phát ra từ nội tâm đối với hắn. Hôm nay náo loạn như vậy, hắn càng thêm không còn hình tượng gì, còn các tướng quân thủ hạ của Phương Viêm nhận được mệnh lệnh, đại quân nhanh chóng rút lui như thủy triều rời khỏi Ngọc Kinh Thành. - Ôi! Đời người đau khổ không hơn thế này, đóng cửa tự ngẫm, thật là thảm, xem ra chỉ có thể về mượn rượu tiêu sầu. Đột nhiên, Nhậm Kiệt ngửa mặt thở dài, bước vào xe linh thú, nhanh chóng chạy về Nhậm gia. Đối với một câu cuối cùng của Nhậm Kiệt cuộc đời đau khổ không hơn thế này, không ít người im lặng. Đóng cửa tự ngẫm chẳng qua là chuyện tượng trưng, về phần tước vị giảm một bậc, đến trình độ như Nhậm Kiệt, chỉ cần hắn là gia chủ Nhậm gia, tước vị đã không trọng yếu với hắn. Nhậm Kiệt nói rất đau khổ, nhưng ngoài mặt vẫn còn mỉm cười, ai cũng nhìn ra hắn rất vui vẻ, căn bản không có chút đau khổ. Về phần hắn nói mượn rượu tiêu sầu, mọi người đều chung cảm giác, đệch, hắn về nhà ăn mừng thì có. Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt... Lúc này, quanh người hoàng đế lóe lên tia chớp, mọi người đều lùi lại. Đứng nhìn chỗ Nhậm Kiệt đứng khi nãy, hoàng đế có xung động muốn lao ra. Lực lượng quấn quanh người, tỏa ra hào quang kinh người, mắt hắn sắp biến thành màu đen. Cuối cùng, hồi lâu sau hoàng đế mới dần dần khống chế được hơi thở. Vừa rồi suýt nữa thất bại trong gang tất, nếu thật sự bùng phát, cố gắng nhiều năm liền mất trắng, thậm chí có thể tẩu hỏa nhập ma. Đáng ghét, Nhậm Kiệt kia quả thật đáng ghét, không ngờ cuối cùng lại giở chiêu này. Bây giờ hắn bất chấp mọi giá đối nghịch với trẫm, được, vậy trẫm chơi với ngươi. Con trai của Nhậm Thiên Hành, giả ngây dại nhiều năm, mặc kệ sau lưng ngươi có kẻ khống chế, hay là bản thân ngươi thật có bản lĩnh, trẫm muốn xem, ngươi có mấy phần trình độ như lão cha ngươi, ngay cả lão cha ngươi cũng... - Hừ! Hoàng đế phất tay, quanh người chớp động ánh sáng, người đã biến mất. Ở trong Ngọc Kinh Thành, rất nhiều người chú ý chỗ này, cục diện cuối cùng làm bọn họ không tưởng được, rất nhiều người im lặng, cảm thấy khó tin. Bởi vì lần này Nhậm Kiệt vả mặt quá độc ác, thoạt nhìn là đánh Phương Viêm, nhưng ai cũng nhìn ra, Nhậm Kiệt căn bản không phải đối phó với Phương Viêm, bằng không hắn đã chết biết bao nhiêu lần, Nhậm Kiệt không cần phải chơi với hắn lâu như thế. Sau đó mọi người phân tích, đều cảm thấy sở dĩ Nhậm Kiệt làm lớn chuyện như vậy, chính là muốn xem phản ứng của hoàng đế. Mọi người cảm thấy, Nhậm Kiệt đang muốn chết, vốn hoàng đế đã kiêng kỵ Nhậm gia, hắn không giấu tài còn ngông nghênh như thế, nhiều lần công khai làm hoàng đế mất thể diện, hắn đang tự đào mồ chôn mình. Nhưng mặc kệ thế nào, chuyện lần này qua rồi ngẫm lại liền không khỏi bật cười, tướng quân bị dọa tè ra quần, chỉ sợ thật sự sẽ bị ghi vào sử sách, trở thành trò cười. Về phần thật giả, đã không còn trọng yếu nữa. Cao gia, Cao Chiến Uyên xem xong, không ngừng lắc đầu thở dài. - Ôi! Quả nhiên là không lên được tràng diện lớn, cơ hội tốt như vậy lại náo loạn thành thế này. Còn tưởng hắn thật nắm giữ được Duệ Tiễn Doanh chứ, dưới tình huống đó mà... Tướng quân tè ra quần, thật là xưa nay chưa từng có. - Phù! Cao Bằng thở dài, nhắm mắt hồi lâu, chậm rãi nhìn phụ thân Cao Chiến Uyên, nói: - Lợi hại, thật là lợi hại, trong cuộc mơ hồ, người ngoài sáng tỏ, chẳng qua mấy người đứng nhìn có thể chân chính thấy rõ. Nếu hôm nay Nhậm Kiệt lại lấy ra Miễn Tử Ngọc Bài, không có câu sau cùng, vậy hắn không có gì uy hiếp. Mấu chốt là một nét bút hoàn mỹ sau cùng, chỉ chờ thánh chỉ của hoàng đế đến rồi, trực tiếp tát hoàng đế. To gan vô biên, không kiêng kỵ, không cố kỵ, đây mới là chỗ khủng bố thật sự của Nhậm Kiệt. - Vốn là Nhậm gia công cao chấn chủ, sau đó dù Nhậm Thiên Hành chủ động lui xuống, nhưng vẫn nằm quyền quá lớn. Nhiều năm qua, vẫn là tâm bệnh của hoàng đế, hôm nay Nhậm Kiệt còn nhiều lần gây chuyện, chỉ sợ hoàng đế sẽ thật sự ra tay. Bởi vì Cao Bằng đã từng có lần bị Nhậm Kiệt cầm đao ép quỳ xuống, cho nên nhắc tới chuyện này, Cao Chiến Uyên cũng vô cùng cẩn thận. - Bệ hạ tự nhiên sẽ có thủ đoạn, lần này liên tiếp biểu lộ, tỏ ý rõ ràng cho thiên hạ, nhưng... Cao Bằng nói rồi, nhẹ nhàng thổi chén trà, chậm rãi thưởng thức: - Gió thôi, mây dời, mọi chuyện chưa chắc như ý nguyện. Lam Phủ Thiên Tông, Nhậm Kiệt trở về, Minh Ngọc Hoàng Triều chỉ sợ thật sự... động một cái. Vậy cũng được, cũng được... - Hả... Nghe lời Cao Bằng nói, nhìn hắn càng bình thản, Cao Chiến Uyên có cảm giác hoàn toàn không biết con trai của mình. Thực tế gần đây hắn ngày càng có cảm giác như thế, lúc trước hắn biết Phương Viêm trỗi dậy nhanh như thế tự nhiên là do hoàng đế cố ý tạo thành, nhưng còn một nguyên nhân trọng yếu hơn chính là Cao Bằng thúc đẩy đằng sau, nhưng vì sao hắn không có phản ứng gì? Hơn nữa hiện tại Cao Bằng làm việc nói chuyện, Cao Chiến Uyên cũng có cảm giác đoán không ra, chỉ là gần đây Cao Bằng đã gặp lão tổ trong nhà, dù cho bây giờ trên danh nghĩa Cao Chiến Uyên vẫn là gia chủ, nhưng kỳ thật chuyện lớn nhỏ trong nhà đã do Cao Bằng làm chủ, Cao Chiến Uyên chủ yếu chỉ làm phụ trợ. Nhưng đối với Cao Bằng nghĩ gì, làm gì, hắn ngày càng khó hiểu. Không chỉ đối với Cao Bằng, đối với Lam Thiên Lam Phủ Thiên Tông, Nhậm Kiệt không để ý xung đột với hoàng đế, hắn càng thêm khó hiểu, rốt cuộc những người trẻ tuổi này đang nghĩ cái gì? Xe linh thú về tới Nhậm gia, Nhậm Kiệt không xuống, bảo Đồng Cường trở về, còn hắn trực tiếp đến chỗ lục thúc. Mới vừa đến bên ngoài khu rừng, liền thấy Nhậm Thiên Tung đứng đó, Vân Phượng Nhi đứng bên cạnh. - Lục thúc, lục thẩm, nhìn khí sắc các người ngày càng tốt. Lục thúc, làm gì giận như thế, bây giờ còn chưa hả giận, lúc nào mà cháu của ngài bị thua thiệt, yên tâm đi. Nhậm Kiệt nói rồi, lắc mình xuống xe linh thú, không cần hắn nói, Thú bá đã điều khiển xe chạy đi. - Ngươi đó, uổng cho dưỡng khí nhiều năm, còn không bằng Nhậm Kiệt. Vân Phượng Nhi nghe Nhậm Kiệt vạch trần chuyện vừa rồi, đẩy nhẹ cạnh tay lục gia Nhậm Thiên Tung, vừa trách vừa đau lòng. - Là tiểu tử ngươi phản ứng nhanh, có năng lực ứng đối, nhưng hắn làm vạy là không được, Nhậm gia ta đối đãi hắn không tệ, năm đó nếu không có đại ca, hắn làm sao ngồi lên chỗ đó được. Nếu không phải đại ca bỏ quyền, hắn có được huy hoàng hôm nay. Hiện tại hắn hay rồi, lúc đại ca không ở đây hắn lại xuống tay với đứa nhỏ. Lục gia Nhậm Thiên Tung tức giận, hết sức tức giận, nói tới liền một bụng lửa giận. Lực lượng lục thúc tăng lên thật là nhanh, theo lý thuyết sau khi mình rời gia tộc, chuyện gia tộc đều do lục thúc nắm giữ, sẽ không có nhiều thời gian tu luyện, hơn nữa thời gian ngắn như vậy... Không chỉ vậy, lục thúc rất khác trước kia, không còn tướng nho như trước, không còn than nhàn tùy ý, thản nhiên tự đắc một mảnh ruộng nhỏ một vườn trà, bây giờ lửa giận rất lớn. - Lục thúc, ta không thể cứ đứng ngoài nói được, ngài xem ta còn chưa giận, ngài nổi giận với bọn họ làm gì. Tức giận với kẻ địch là không đáng, kẻ địch là kẻ địch, rõ ràng điểm này là được, cho nên ta cũng không khách khí với hắn. Đề bạt, ủng hộ tướng quân tè ra quần, đã đủ cho hắn đi vào sử sách rồi. Ha ha, nói thật chứ lục thúc có tin không, lúc này có người đang hận không thể giết ta đó chứ. Nhậm Kiệt cười nói, đi tới kéo Nhậm Thiên Tung vào trong. - Hắn tự tìm, giết ngươi, hắn dám! Lục gia Nhậm Thiên Tung nghe lời Nhậm Kiệt, cuối cùng vẻ mặt mỉm cười, nhưng cả người vẫn căng ra như dây cung. - Nhậm Kiệt, tình huống thế nào, những người khác đâu? Vân Phượng Nhi nghe lục gia Nhậm Thiên Tung vừa mở miệng liền tràn đầy hơi lửa, liền đổi chủ đề hỏi Nhậm Kiệt. - Nhậm Kiệt về tu luyện, những người khác tạm thời nghỉ ngơi, Hải Thanh Vân đi tìm Lý Thiên Thành. Mập mạp cùng Ngọc Vô Song và Ngọc Thành trang chủ đi tới chỗ Ngọc Nhân Long ở thu dọn đồ vật, sau đó bọn họ chuẩn bị về Minh Ngọc sơn trang một chuyến... Vừa đi vào, Nhậm Kiệt vừa nói chuyện xảy ra cho lục thúc lục thẩm. Đối với tình huống của Nhậm Kiệt, trước khi vào di tích Vô Song, lục gia Nhậm Thiên Tung có biết một chút, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài, không rõ chi tiết thật sự. Nghe Nhậm Kiệt nói Ngọc Nhân Long bị luyện chế thành con rối, bọn họ giật mình, trực tiếp luyện chế người sống thành con rối là tối kỵ, hơn nữa còn là Hải Lượng Thái tử Thiên Hải Đế Quốc. Sau đó nghe được Hải Vương ra tay, Hải Ảnh Phân Thân lợi hại, lục gia Nhậm Thiên Tung cũng trở nên ngưng trọng, đối với lão già Hải Vương sống mấy trăm năm, hơi có chút khinh thường liền xảy ra chuyện, may mắn Nhậm Kiệt vẫn không bị hắn tính kế. Vẫn nói đến chuyện trong di tích Vô Song, Ngọc Vô Song được cứu, mọi người tranh giành bảo vật, cuối cùng Hải Vương đột phá, hồn dịch thần kỳ, Ngọc Nhân Long thiêu đốt âm hồn cứu bọn họ đi ra... - Thân huynh muội, cần gì khổ thế, cứ phải đến cuối cùng mới hiểu rõ. Lục gia Nhậm Thiên Tung nghe xong, không khỏi cảm thán lắc đầu. - Các người nói chuyện, ta... đi làm chút thứ cho các người... Lúc này, tâm tình Vân Phượng Nhi có chút khác thường, nói rồi xoay người đi. - Chuyện gì? Chờ Vân Phượng Nhi đi rồi, Nhậm Kiệt mới khó hiểu nhìn lục gia. - Chuyện không liên quan tới ngươi, vừa rồi chuyện của Ngọc Nhân Long cùng Ngọc Vô Song làm lục thẩm ngươi nhớ tới chút chuyện, hơi thương cảm, để nàng ở riêng một mình. Nhưng mà chuyện Hải Vương đạt tới Thái Cực Cảnh quả thật vô cùng trọng đại, chỉ sợ tiếp theo Thiên Hải Đế Quốc sẽ có một phen rung chuyển. Tuy rằng trong thời gian ngắn hắn chưa chắc có thời gian để ý tới ngươi hay Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng không thể không đề phòng. Ngoài hắn ra, nội bộ Minh Ngọc Hoàng Triều đang thời buổi rối loạn, lần này coi như hoàng đế công khai nhắm vào Nhậm gia, sau này tình cảnh Nhậm gia sẽ càng thêm khó khăn. Mặc dù bây giờ lục gia Nhậm Thiên Tung dễ nóng giận, nhưng vẫn suy nghĩ rất toàn diện. - Không sai. Nhậm Kiệt gật đầu, đây cũng là nguyên nhân hắn lập tức đi tìm lục thúc, Nhậm Kiệt nói: - Dù sao Lý gia thống trị Minh Ngọc Hoàng Triều gần 2000 năm, hơn nữa cực lực suy yếu trạng thái 5 đại gia tộc cùng nắm giữ, hoàng quyền đứng đầu, bọn họ vẫn một mực thu gom quyền hành. Cứ như vậy, Nhậm gia ta làm gì cũng khó, nhưng có một số chuyện càng nhẫn nhịn lại càng rắc rối, mở ra cũng chỉ là chuyện thôi, nói lại Nhậm gia cũng chưa chắc sợ bọn họ. Lục thúc cũng nói, hiện tại thời buổi rối loạn, vậy xem thử bên nào không chịu được rung chuyển. Đúng rồi, ba tên kia thế nào?