- Bạo rồi, bạo rồi, thật bạo rồi. - Quả thật điên rồi, chuyện này hoàn toàn điên cuồng rồi. - Lần này náo nhiệt rồi, cái thế thường lệ của Nhậm Kiệt giờ không dọa người được, xem ra hôm nay Phương Viêm thật bất chấp mọi giá. - Rõ ràng Phương Viêm đột nhiên trở lại, nhưng mà bây giờ không trọng yếu. - Lần này đánh lên liền náo nhiệt, phía Nhậm gia chắc chắn sẽ không mặc kệ. - Một khi đánh lên, dù cho hoàng đế lại ra mặt, chưa biết chuyện này sẽ phát triển đến cục diện nào. Người thường đã sớm sợ choáng váng, ngây người, chưa từng gặp tràng cảnh thế này, lúc này ở xung quanh có vô số thần thức tra xét, những người này đều căng thẳng. Bởi vì bọn họ cân nhắc một khi khai chiến thì phải làm thế nào. - Đù! Tên này bây giờ cũng chơi ngang tàng, độc ác lên. Mập mạp cũng căng thẳng, bởi vì lần này Phương Viêm hành động điên cuồng nằm ngoài tưởng tượng của hắn. - Nhậm đại ca không sao chứ, chúng ta cùng xông lên. Ngọc Vô Song một mực không lên tiếng, lúc này lo lắng đứng dậy, muốn xông ra. - Đừng vội, thật muốn liều mạng, chúng ta cũng không sợ bọn họ. Tuy rằng tình hình hiện giờ nằm ngoài nắm giữ, nhưng phiếu cơm lão đại còn chưa nói khai chiến, cho nên mập mạp vội cản Ngọc Vô Song cùng mấy người Hải Thanh Vân, Ngọc Thành. Bởi vì hắn biết rõ tính tình của phiếu cơm lão đại, chỉ cần là người một nhà, phiếu cơm lão đại sẽ không khách khí với mọi người, khẳng định sẽ có chuyện cho bọn họ làm. - Hừ! Thật quá đáng, thật khinh Nhậm gia ta không có người hay sao, hắn muốn làm gì, làm gì. Oành... Lúc này lục gia Nhâm Thiên Tung đứng vụt dậy, bàn ghế đá nằm trong sân nhiều năm liền nháy mắt bốc hơi, trong người hắn bùng lên ngọn lửa màu đen. Chỉ nhìn bộ dáng của hắn, càng giận dữ, kích động hơn bất cứ ai ở hiện trường. Mà hắn nổi giận không phải là vì Phương Viêm muốn ra tay với Nhậm Kiệt, trong mắt hắn thì Phương Viêm chỉ là con chó sủa bậy mà thôi, hắn chân chính giận dữ là kẻ đằng sau thao túng mọi chuyện. - Đừng nóng, đừng nóng. Ngươi biết thì chẳng lẽ gia chủ không nghĩ ra, tuy rằng tuổi của Nhậm Kiệt không lớn, nhưng hắn còn hiểu rõ hơn ngươi. Cứ xem trước đã, ta nghe nói mấy năm gần đây ngươi đã bình thản hơn nhiều, làm sao mà lửa giận vẫn càng lớn ra. Vân Phượng Nhi vội trấn an lục gia Nhâm Thiên Tung, đồng thời lo lắng nhìn hắn. Nhậm Thiên Tung thế này, nàng rất quen thuộc, có một thời gian Nhậm Thiên Tung cũng như thế, sau đó mới dần bình ổn lại. Hơn nữa bởi vì mình bị thương hôn mê nhiều năm, hắn đã hoàn toàn khống chế được bản thân, nhưng gần đây theo lực lượng không ngừng tăng lên, dường như... - Ta không sao! Phù... Lục gia Nhâm Thiên Tung lắc đầu, nhưng trong mắt tỏa ra tia sáng kéo theo sát khí vô biên, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi. Ngọc Kinh Thành nhìn thì lớn, nhưng đối với người ở tầng đỉnh thì không gì có thể che giấu được, từ khi bên này vừa xảy ra xung đột, vô số người đã chú ý tới. Đến nước này, nhiều người không ngờ tới, không ai ngờ hiện tại Phương Viêm hung hăng, điên cuồng như vậy. Tuy nhiên lúc này nhiều người lại mong chờ, mong cho chuyện càng thêm rối loạn, mong cho đánh lên. Nhậm Kiệt vẫn mạnh mẽ bá đạo, hôm nay Phương Viêm nhanh chóng trỗi dậy trở nên lớn lối không hề kiêng kỵ, hôm nay nổi điên lên, vừa lúc làm cho một số người thầm cao hứng. - Ai dám cùng hắn mưu phản, tội tru diệt cửu tộc, tru diệt cửu tộc... Tru diệt cửu tộc.... Tru diệt cửu tộc... Ngay khi những người này vừa hành động, Nhậm Kiệt không hạ lệnh chiến đấu, cũng không có ý rút lui, vẫn đứng đó, chỉ là gầm lên, âm thanh còn mạnh mẽ hơn ba phần. Đối với người ngoài, đối với người bao vây Nhậm Kiệt, lại như sấm nổ bên tai. Không, không chỉ nổ bên tai, mà là rung động tâm linh. Nhắm thẳng vào tâm linh, chấn động cực lớn, làm tâm thần dao động. Lời của Nhậm Kiệt vốn có dung hợp lực thần hồn, nếu như đối địch chém giết thì hiệu quả rất nhỏ, thậm chí không có ảnh hưởng gì, dù sao còn đánh không ra sóng xung kích lực thần hồn ảnh hưởng cùng lúc mấy vạn người. Nhưng bây giờ là ở Ngọc Kinh Thành, trải qua chuyện vừa rồi, những người này có mấy ai tâm thần vững chắc, bọn họ không giống cận vệ đội Đồng Cường bên cạnh Nhậm Kiệt. Hơn nữa Nhậm Kiệt nhắc tới tạo phản, tru diệt cửu tộc, lập tức làm những người này ngẩng ra, ngay cả những cường giả siêu cấp đầu phục hoặc bị ép đi theo Phương Viêm cũng dừng lại không dám ra tay. Tru diệt cửu tộc, cái này không phải nói chơi được. Sống chết của một người là chuyện nhỏ, nếu như vì một người xung đột, dính líu cửu tộc thì rắc rối. Khỏi đoán cũng hiểu tâm tư của những người này, đây là nguyên nhân Nhậm Kiệt một mực không nóng vội, bọn họ không có nội tình, cũng không phải tử sĩ. Bọn họ đi theo Phương Viêm mới bao lâu, nghe lệnh theo hắn chẳng qua vì hắn là tướng quân, chẳng qua là vì thủ đoạn nghiêm ngặt tàn khốc của hắn mà thôi. Nhưng có ai lại mạo hiểm tru diệt cửu tộc đi điên theo hắn? Không có mấy người, tuyệt đối không có mấy người. - Tru diệt cửu tộc... Nghe vậy ngay cả Phương Viêm cũng không khỏi rùng mình, bởi vì quá dọa người. Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, giận dữ: - Ngây ra làm gì, không cần nghe hắn nói bậy bạ dao động lòng quân. Bắt lấy hắn, bổn tướng quân muốn cùng hắn đi diện thánh, đòi lại công bằng cho tướng sĩ đã chết, vì... Thấy tình cảnh này, Phương Viêm cũng nóng vội. - Diện thánh? Ngươi giải thích rõ ràng trước, chính ngươi muốn chết đừng kéo theo mấy vạn tướng sĩ, trăm vạn gia quyến tướng sĩ cùng chết với ngươi. Lừa trên gạt dưới, ngươi thật cho rằng mình làm kín không kẽ hở, thiết luật quân quy, ngươi đã phạm vào bao nhiêu điều. Vừa rồi bổn gia chủ còn chưa tính rõ ràng với ngươi, ngươi đã bảo người ra tay, má nó ngươi bị chấn động não rồi hả. Nhậm Kiệt chỉ vào Phương Viêm, mắng: - Ngươi có biết mình phạm phải chuyện lớn cỡ nào, có phải ngươi nghĩ bình thường bổn gia chủ dẫn người rất uy phong, ngươi liền muốn học theo. Ngươi không nghĩ xem mình là thân phận gì, mỗi lần bổn gia chủ bày chuyện đều có quy củ, dù cho bổn gia chủ tụ tập đám đông uống rượu cũng chỉ là vui chơi, chỉ là người thường, tối đa chỉ tính là tụ tập mất trật tự. Còn ngươi dẫn quân chính quy vào Ngọc Kinh Thành, ngươi muốn làm cái gì? Nếu mọi người đều biết, Nhậm Kiệt cũng không ngại nói thẳng ra, Phương Viêm học theo mình mọi mặt, giống như khỉ bắt chước người. Đáng tiếc học quá kém, không hiểu rất nhiều thứ trung tâm, đều trở thành trò cười. - Làm sao đây? Chúng ta làm sao đây? Lên hay không? - Lên cái rắm! Thần tiên đánh nhau, chúng ta gặp tai ương, lỡ như thật chụp tội tạo phản lên đầu, tru diệt cửu tộc đó! - Nhưng nếu không lên, sau này tướng quân trách tội... - Pháp không trị quần chúng, 3 vạn người không lên, hắn trách ai, dù sao không rõ tình huống, ta không lên. Bị Nhậm Kiệt quát một tiếng tru diệt cửu tộc, cộng thêm chuẩn bị trước, thêm vào lực thần hồn ảnh hưởng, hoàn toàn dao động quân tâm vốn đã không vững chắc. Những người quản sự thì thầm liên lạc, còn các binh lính nhìn ngươi, nhìn người dẫn đầu không động đậy, bọn họ càng không muốn đi. Đối với những người dẫn đầu, có thể leo đến vị trí nhất định, không chỉ có lực lượng quân công, còn có gia tộc. Không ai muốn điên cuồng làm bậy, cho nên xung quanh liền yên lặng xuống. - Thánh chỉ đến, Nhậm Kiệt... Phương Viêm nghe chỉ... Ngay lúc này, ngựa chạy từ xa đến, tiếng hô chói tai cmột tên thái giám vang lên, giống như gấp gáp liều mạng chạy đến. Xời! Thấy cảnh này, trong lòng Nhậm Kiệt khinh bỉ, má nó giả quá đi chứ, còn cần phải cưỡi ngựa? Trong hoàng cung không ít cường giả siêu cấp, bay thẳng qua còn không được sao. Truyền thừa gần 2000 năm, Nhậm Kiệt tin cho dù là trong thái giám cũng khẳng định có cường giả siêu cấp, thậm chí có truyền thuyết thái giám trong hoàng gia cũng bí mật bồi dưỡng một nhánh võ lực. Dù cho không có, tùy tiện thần thức phát lệnh cũng được, hơn nữa lúc này không xa tường thành, xung quanh không ít cấm quân, nhưng từ đầu đến cuối bọn họ đều giống người mù, kẻ điếc. Bây giờ nhìn ra không động được tới mình, không đạt đến mục đích. Cũng giống như chó bên ngoài sủa bậy, chủ nhân đắc ý, nhưng sau đó phát hiện có người cầm gậy muốn đánh cho, chủ nhân liền không vui, đánh chó còn phải nể mặt chủ, tự nhiên phải ra mặt. Không cần nghĩ, Nhậm Kiệt cũng đoán được thánh chỉ kia là gì, khẳng định cũng chỉ là ba phải, bình ổn chuyện này. Tiếp tục nâng đỡ khí thế những kẻ đối nghịch với Nhậm gia, nhìn như công bằng, thật ra là đè ép mình cùng Nhậm gia. Nghĩ hay qua, chuyện tốt đều do ngươi chiếm, bổn gia chủ sẽ không gọi là Nhậm Kiệt. - Tề Thiên, bắt lấy hắn. Tề Thiên lại một lần nữa im lặng, lĩnh ngộ tu luyện. Bởi vì trên đường nhàn rỗi, Tề Thiên lại không khống chế được, cuối cùng mập mạp xin Nhậm Kiệt lại cho mấy chữ, thế mới làm hắn yên phận. Vẫn như trước kia, Tề Thiên ở trong trạng thái suy ngẫm liền trầm lặng ít nói, không có phản ứng với sự vật bên ngoài, nhưng làm việc thì không thành vấn đề. Lúc này theo lệnh Nhậm Kiệt, nháy mắt một bóng người từ xe linh thú lao ra. Oành... Tốc độ, tốc độ sắp đến cực hạn, thân pháp nháy mắt tăng tốc, làm Tề Thiên vừa khôi phục cảnh giới dương hồn bùng phát uy lực khủng bố, tốc độ chợt lóe, ngay cả Hải Vương trước khi đột phá khi đối mặt cũng khó kịp phản ứng. - Không.... xong... Tốc độ cuồng bạo, lực đánh đáng sợ, làm cho hai cường giả siêu cấp bên cạnh Phương Viêm ý thức được không hay. Đáng tiếc bọn họ còn chưa phản ứng, một bóng người lao tới, bắt lấy Phương Viêm trực tiếp biến mất. - A... Phương Viêm cảm giác pháp lực ngừng trệ, sức lực toàn thân không còn, cảm giác sau ót bị một bàn tay to lớn túm lấy, lực lượng khủng bố làm hắn không thể vận chuyển được pháp lực, hoàn toàn không thể động đậy. Thân hình lập tức bay lên, bay lên trên cao. Chuyện... chuyện gì xảy ra? Xảy ra chuyện gì, là ai, muốn làm gì? Sau khi hắn đạt đến Âm Dương Cảnh, thích nhất là dựa vào lực lượng bản thân bay lượn, làm hắn có cảm giác tự do, như bao phủ trên chúng sinh. Lúc này hắn vẫn đang bay, nhưng hắn không thích chút nào, bị dọa không thôi, làm hắn kinh ngạc là nháy mắt lại thấy một người xuất hiện trước mắt, không, ngay trước mặt hắn. Nhậm... Nhậm Kiệt Sao lại thế này, ai bắt mình, mình là Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn, hơn nữa bên cạnh còn có cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, ngay cả tồn tại dương hồn mạnh mấy đi nữa, cũng không thể khủng bố đến cỡ này? Lúc này, Phương Viêm cảm giác cả người phát lạnh, sợ hãi lan tràn.