Tà Thiếu Dược Vương
Chương 329
Đột phá, lão già kia lại đột phá lúc này. A!
Đúng rồi, nhất định là nguyên nhân đó, nước kia bị hắn mạnh mẽ đánh ra, bắn vào người hắn, cho nên mới thế.
Tuy rằng Nhậm Kiệt không biết chuyện xưa của Hải Vương, không biết hắn tìm Ngưng Hồn Dịch, nhưng bởi vì đang hấp thu lực lượng trong lốc xoáy, biết thứ này hỗ trợ thần thức, cộng thêm lúc trước Hải Vương bị đánh thành cái sàng liền đột nhiên biến đổi, hắn liền đoán được chuyện này có liên quan tới nước trong này.
Nhưng hiện tại Nhậm Kiệt không có lòng dạ để ý Hải Vương, chỉ muốn mau thúc đẩy thần thức, bởi vì hắn biết linh ngọc của mình đã không duy trì được lâu.
Một khi mình hao sạch linh ngọc, không thể thúc đẩy đoạn phim mượn Thánh nhân luận đạo tăng cường thần thức, sẽ không thể tiếp tục cảm ngộ một nam một nữ kia chiến đấu, không thể học được thi triển chiêu thức ấn pháp kia.
Cho nên hắn muốn liều mạng mọi giá, ra sức hấp thu, học tập, ghi nhớ.
Hơn nữa, hắn cảm nhận được tốc độ hấp thu nước của mình không ngừng tăng lên, lúc này hắn cảm nhận được thần thức của mình cuối cùng đạt đến đại viên mãn.
Còn lực lượng, cũng sắp đến Thần Thông Cảnh đại viên mãn.
Mà lúc này nếu Hải Vương chú ý tới, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội đột phá, bởi vì nước đang giảm đi, lốc xoáy đang co rút đóng lại, một mặt là Nhậm Kiệt hấp thu, mặc khác là dòng chảy đổ đi biến mất.
"Chuẩn bị... rút lui... cẩn... thận... Hải... Vương." Thần thức của Nhậm Kiệt ở bên trong lốc xoáy, vẫn cố gắng thông báo mập mạp, bảo hắn báo cho Đồng Cường chuẩn bị rút lui.
Đi, làm sao đi?
Ở bên trong tiểu thế giới này, mập mạp cũng không biết làm sao đi, nhưng phiếu cơm lão đại đã nói, hắn lập tức thông báo cho người khác.
- A! Tất cả đáng chết! Lúc này, đại tướng quân Thương Vũ liên tiếp anh dũng chiến đấu, bởi vì thi triển ba đầu sáu tay không ngừng đánh với đám người Tề Thiên, lúc này tiêu hao rất lớn. Còn đám người Hải Vương, Tư Mã Dần, Sử Lang đều có thủ đoạn, đều đánh vào lốc xoáy trong khi hắn ngăn cản, càng làm hắn bị chọc giận.
Đột nhiên hắn rống lớn, thân hình phình to, vô số binh lính nhập vào người, hai tay bùng lên tia sáng.
- Vù... Vù... Rất nhiều binh lính xung quanh nhập vào, thân thể đại tướng quân Thương Vũ phình to ra, ba đầu sáu tay bấm pháp quyết, nháy mắt từ trong hồ có mấy tia sáng vọt lên, bay thẳng vào tay đại tướng quân Thương Vũ.
Trong nháy mắt, trong tay đại tướng quân Thương Vũ đã có thêm ba món pháp bảo, một cây gậy lớn nhắm vào Tề Thiên, thúc đẩy pháp lực nện xuống, mọi thứ xung quanh đều vặn vẹo.
Một cái khác là trường cung màu bạc, bên trên không có tên, nhưng đại tướng quân Thương Vũ trực tiếp kéo cung, nháy mắt pháp lực ngưng tụ, một mũi tên bắn ra kéo một đường ánh sáng đỏ bắn thẳng về phía Tư Mã Dần.
Hai tay còn lại co lại, mười mấy cây phi đao chớp động ánh sáng, bảo khí quấn quanh, uy thế khác thường, chia ra bắn về phía Sử Lang, Thị Huyết Yêu Lang, Mặc Sanh, Lô Vĩ, Nhậm Kiệt.
- Đại gia ngươi, dùng binh khí phải không, ngươi cho rằng bổn đại gia sợ ngươi. Lấy mấy thứ rách rưới ra, liền cho rằng ngươi rất lợi hại. Tề Thiên sau khi biến hóa, đặc biệt thân thể đột phá liền to ra, ngay cả đối mặt cây gậy của đại tướng quân Thương Vũ cũng không hề sợ.
- Còn có công pháp ngươi tu luyện, không biết tu luyện bao lâu mới có lực lượng này, nhưng lại không hiểu sử dụng, bằng không sao chỉ phát huy được mấy lần lực lượng.
- Nói ngươi là để mắt tới ngươi, thứ tốt cũng bị ngươi làm hỏng, không biết là ai, dùng lực lượng khổng lồ lưu lại lực thần hồn của ngươi, quả là lãng phí. Nếu ngươi biết vận chuyển thì đã không như thế, lúc trước người lưu ngươi lại... Lúc này Tề Thiên đã không còn lĩnh ngộ chữ của Nhậm Kiệt, một khi thả ra, Tề Thiên chiến đấu mà miệng vẫn thao thao không ngừng.
- A! Ngươi câm miệng cho ta, câm miệng... Dù chỉ là tàn hồn, nhưng lời của Nhậm Kiệt cũng kích thích đại tướng quân Thương Vũ, giậm dữ gầm lớn, bùng nổ uy lực. Bởi vì những điều Tề Thiên nói làm hắn nhớ tới những chuyện trước kia, những ký ức làm hắn đau khổ, sợ hãi, cố tình Tề Thiên nói trúng mấu chốt, liền tức giận không ngừng bùng nổ.
Tức giận không thôi, nhưng mặc kệ đánh thế nào, ngay cả Tề Thiên hộc máu, ưu thế áp đảo, hắn vẫn khó mà giết được Tề Thiên trong thời gian ngắn.
Mà chỉ cần Tề Thiên còn sống, cái miệng vẫn không ngừng, nói đến đại tướng quân Thương Vũ cáu tiết, công kích càng rối loạn.
- A! Lăng Thiên Bảo Khí, toàn là Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm! Tề Thiên nói là thứ rách nát, nhưng Tư Mã Dần vừa thấy mũi tên bắn về phía mình, liền hoảng sợ.
Vừa rồi một mực không tìm thấy bảo vật, liền thấy quanh người Nhậm Kiệt, Ngọc Vô Song xuất hiện ba món bảo vật không biết cấp bậc, liều mạng tranh giành lại không lấy được. Bây giờ đại tướng quân Thương Vũ nổi giận, trong tay liền thêm ba món Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm.
Nên biết, dù chỉ một món Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm xuất hiện cũng sẽ dẫn tới một trận chém giết gió tanh mưa máu. Ngẫm lại hắn thân là Tông chủ Thánh Đan Tông, cũng chỉ sử dụng Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, liền biết mức quý trọng của nó. Không nói đâu, di tích bình thường có thể phát hiện một hai món Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm cũng đã là di tích tốt, nếu có thể phát hiện Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm, vậy tuyệt đối tranh giành không ngừng, hôm nay một hơi xuất hiện ba món Lăng Thiên Bảo Khí.
Lăng Thiên Bảo Khí phát tán bảo quang, hơn nữa đều có lực lượng đặc thù, giống như trường cung màu bạc của đại tướng quân Thương Vũ không có mũi tên, hơn nữa tên bắn ra còn hấp thu lực lượng xung quanh, khóa chặt hắn, uy lực kinh người, Tư Mã Dần vội vàng thúc đẩy Thiên Hồng Kiếm ngăn cản.
Dù chỉ làm mũi tên, nhưng chấn cho Thiên Hồng Kiếm không ngừng rung động, pháp lực của Tư Mã Dần cũng suýt ngừng trệ, suýt nửa phun máu, thân mình chớp động. Bởi vì hắn cảm nhận được, hai cánh tay cầm cung của đại tướng quân Thương Vũ lại quay sang, nhắm thẳng vào hắn.
Trong lòng hắn tức giận, má nó, rõ ràng tên này biết Hải Vương âm dương dung hợp sắp đột phá Thái Cực, lực lượng không thể đụng vào, không thể phá, liền một mực khóa chặt mình, tên khốn này.
Đối với Thương Vũ, công kích của hắn mạnh nhất, cho nên mới thành như thế.
- Ba món Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm... Nhìn xem chỗ này quả thật là nhiều thứ tốt, quả nhiên không hổ là di tích Hoàng phi thượng cổ... Lúc này, Hải Vương đã dung hợp âm dương, thần thông, pháp thuật lúc này đang ấn lên Thái Cực của mình, đang tiến lên Thái Cực Cảnh, khóe miệng toát ra mỉm cười, bởi vì hắn sẽ lập tức tiến lên cảnh giới mới, bước vào lĩnh vực mới.
Thái Cực Cảnh, ở trên cao vời, hoàn toàn thoát khỏi thế giới người tu luyện cấp thấp, trở thành tồn tại truyền thuyết.
Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được, mình tích lũy mấy trăm năm, còn có rất nhiều nước vừa nãy nhập vào người, làm Thái Cực Cảnh của hắn vượt xa tưởng tượng, loại cảm giác này thật tốt, thật quá tốt.
Chỉ cần đạt đến Thái Cực Cảnh, ngoài mình ra, toàn bộ những người khác đều phải chết, tất cả ở đây đều là của mình.
Hồ nước kia mới thật sự là bảo vật, vốn mình chỉ muốn tìm tới Ngưng Hồn Dịch, bị chấn bay ra, nước hồ cũng bắn xuyên vào người, nháy mắt Hải Vương cũng tuyệt vọng. Như vậy cũng không được, hơn nữa thân thể bị đánh thủng, ngay cả âm hồn, dương hồn cũng bị xuyên qua, ý nghĩ duy nhất của hắn là lần này xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Nhưng lại không ngờ, giọt nước bắn xuyên qua âm hồn, dương hồn lại nháy mắt dung nhập vào, sau đó làm âm hồn dương hồn của hắn dung hợp lập tức, hắn cảm nhận được lực lượng khổng lồ trong giọt nước đó.
Lúc này hắn thật muốn hét lên, thì ra cái gọi là Ngưng Hồn Dịch, chẳng qua là chất lỏng trong hồ nước kia. Hồ nước đó có hiệu quả với hồn phách gấp trăm lần Ngưng Hồn Dịch mà mình có được trước kia, cho nên trong lúc kích động, hắn lập tức dung hợp rất nhiều chất lỏng trong người, liền lập tức đột phá.
Lúc này nhìn đại tướng quân Thương Vũ cũng không dám đụng tới hào quang quanh người, hắn có cảm giác hết sức ngạo nghễ. Khổ cực mấy trăm năm, cuối cùng chờ đến một ngày này, lúc này dung nhập toàn bộ số nước đánh xuyên mình vào trong Thái Cực.
Hải Vương có thể cảm giác được, mình có thể đột phá không chút nguy hiểm, chẳng những thế, bởi vì rất nhiều Hải Ảnh Phân Thân trong 200 năm qua, mình tích lũy lực lượng khổng lồ, cỗ lực lượng này đủ cho hắn ngưng tụ Thái Cực, đi vào Thái Cực Cảnh nhanh chóng tiến tới. Bởi vì tích lũy trước đó, lúc này đột phá liền thể hiện ra ưu thế.
Huống chi, trong hồ còn nhiều nước như thế, đó mới thật là chí bảo, đừng nói gì pháp bảo bên cạnh Ngọc Vô Song khi nãy, hay là ba món Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm của Thương Vũ, so sánh với nó thì thật không tính là gì. Có hồ nước này, tương lai sẽ phát triển không thể tưởng tượng, hồ nước này thật quá thần kỳ... Hả! Không đúng, sao lại như thế.
Trong lòng đang đắc ý, người khác không phát hiện ra thần kỳ của hồ nước, lát nữa hắn đột phá sẽ lấy được bảo tàng lớn nhất, đột nhiên chấn động phát hiện nước trong hồ đã còn rất ít. Hồ nước ban đầu tạo thành lốc xoáy giờ chỉ còn một phần mười, sắp biến mất hết.
Hải Vương hoàn toàn không ngờ lại như thế, cuối cùng mới đột phá, hơn nữa phát hiện ra đại bí mật này, cộng thêm người khác đều tranh giành Lăng Thiên Bảo Khí, hắn còn đang thầm đắc ý. Cũng là bởi đột phá Thái Cực Cảnh, quanh người có hào quang âm dương dung hợp bảo vệ, uy lực kinh người không sợ người khác công kích, nháy mắt chính hắn cũng có chút thả lỏng, không chú ý, chỉ là cảm thụ khoái cảm đột phá, đang nghĩ tới tương lai tốt đẹp của mình.
Lại không ngờ, chỉ là thất thần nháy mắt, liền có biến cố như vậy.
Không xong, Hải Vương cả kinh, nhưng lúc này hắn thật không cách nào nhúc nhích, tuy rằng mượn cỗ lực lượng đó đột phá, cộng thêm tích lũy bản thân, liền không thành vấn đề, nhưng hắn thật không đạt đến mức vừa đột phá vừa chiến đấu.
Vốn những người khác còn không phát hiện bí mật hồ nước, hắn còn thầm đắc ý, cười trộm, trong lòng nghĩ tới sau khi đột phá là tất cả đều sẽ thành của mình. Bây giờ làm sao đây, không thể trơ mắt nhìn bảo bối biến mấtnhư thế, rõ ràng bên dưới còn một tầng, nhưng một khi biến mất thì chưa chắc có thể lấy được. Tuy rằng đi vào Thái Cực Cảnh, bắt đầu nắm giữ một chút lực lượng không gian, nhưng chẳng qua là sơ cấp nhất mà thôi.
"Hải Lượng, bảo con rối kia nghe theo lệnh của ta, bây giờ lập tức cầm Hải Ảnh Kiếm của ta đi thu thập nước hồ, ta toàn lực giúp hắn đánh phá, mau." Mình không thể động đậy, đột nhiên Hải Vương nhớ lại con rối mà Hải Lượng khống chế. Tuy rằng yếu một chút, nhưng ít ra biết nghe lời, hơn nữa chuyện này quá mạo hiểm, tự nhiên hắn không thể bảo Hải Lượng đi làm, con rối này lại vừa lúc. Thần thức vừa thông báo Hải Lượng, Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm Hải Ảnh Kiếm mà hắn một mực không dụng liền bay vào tay Ngọc Nhân Long.
- Giao Long Nháo Hải, đi! Tuy rằng không cách nào đi qua, nhưng cảm thấy không ảnh hưởng mình tiếp tục đột phá, Hải Vương vẫn ngưng tụ pháp lực, một con giao long bắn ra lao thẳng vào trong hồ.
Cái gì, lao vào trong hồ, thu thập nước, đây là chuyện gì?
Ngọc Nhân Long tiếp nhận Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm Hải Ảnh Kiếm, thấy Hải Vương tay, trong lòng sửng sốt. Nhưng thân mình tăng tốc lao đi, đồng thời thần thức khẽ động, liên lạc Nhậm Kiệt.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương