Tà Thiếu Dược Vương
Chương 317
Chỉ trong chốc lát, vốn màn sương mù ở ngoài mấy trăm dặm, chỉ có thần thức cường đại mới có thể dò xét được đang từ từ co rút lại, nhưng cũng từ từ xuất hiện ở trước mắt mọi người. Tuy rằng tốc độ của Hải Vương quá nhanh vượt qua tưởng tượng, nhưng có một số người xuất phát sớm hơn một chút, tốc độ cũng không tính chậm lắm, đã vọt tới chỗ màn sương mù bao phủ kia.
- Đây là vật gì, cổ quái như vậy?
- Có thể có liên quan tới chiến đấu vừa rồi hay không? Chẳng lẽ là di tích xuất hiện?
- Chưa nghe nói qua có di tích nào xuất hiện lại có tình huống như vậy đâu!
- Kém kiến thức! Di tích càng cường đại càng khác biệt với các nơi khác, chưa từng thấy cũng chưa nghe nói qua!
- Đừng phí lời, cứ thăm dò một chút chẳng phải sẽ biết ngay hay sao!
Lúc này, vài tán tu ở khoảng cách gần hoặc là xuất phát trước, đã chạy đến giữa không trung ngắm nhìn, rối rít phỏng đoán màn sương mù bao phủ chu vi mấy ngàn dặm này rốt cuộc là vật gì. Đang lúc bọn họ nói chuyện với nhau, Hải Vương mang theo Nhậm Kiệt bọn họ cũng chạy đến, khí thế kinh người.
Một bên khác, cũng có một đám người đang nhanh chóng chạy tới, điều này làm cho một vài tán tu trong đó chạy tới trước đang ngắm nhìn có chút nôn nóng, bởi vì xuất hiện loại dị tượng này, nhất định là có phát sinh chuyện không tầm thường. Nhưng nếu để cho những người thế lực cường đại kia đi vào trước, thì bọn họ vận số tốt có thể đi theo nhặt chút của rơi; còn vận số không tốt đụng phải người bá đạo, trước hết chính là xử lý dọn dẹp, thì đừng nói bọn họ hưởng chút thơm lây, nói không chừng còn có thể bởi vậy mà xui xẻo bỏ mạng.
Tán tu chính là như thế, cho nên có tán tu vừa thấy tình hình này, lập tức quyết định chủ ý trước xông vào thử vận số một chút, liền có một người tầng ngoài thân thể toát ra một màn ánh sáng độc đáo; còn có một người theo sau được một màn kiếm quang bảo vệ, hai người một trước một sau đều phóng vọt vào.
Có thể đi tới nơi này, cho dù người sau am hiểu tốc độ dùng phi kiếm tăng tốc, cũng đã là Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ chín; còn người kia là tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn, đều là người vừa lúc ở gần đây nên nhanh chóng chạy tới trước.
Gần như cùng một lúc Hải Vương bọn họ mang theo đám người Nhậm Kiệt vọt tới, những người đó đã giành trước một bước xông vào trong màn sương mù kia.
"Bá..." Mọi người trơ mắt nhìn hai người kia xông vào trong đó. Ngay lúc bọn hắn đi vào bên trong, trong nháy mắt màn sương mù chung quanh đột nhiên ngưng tụ, mọi người đều không nhịn được rùng mình một cái, chung quanh nhiệt độ thoáng cái giảm xuống mấy chục độ, mà giờ khắc này bọn họ chỉ là ở giữa trời cao ngoài mấy trăm thước nhìn xuống.
Nếu là người bình thường, chỉ trong chớp nhoáng nhiệt độ giảm xuống này cũng đủ để trí mạng, mà mọi người khiếp sợ lại chính là cảnh tượng trước mắt họ.
Hai tán tu trước hết nôn nóng xông vào kia, thân hình trong nháy mắt đọng lại, chung quanh vốn là sương mù thoáng cái ngưng kết thành băng, hoàn toàn đóng băng hai người trong đó.
Trong nháy mắt biểu tình, hình dáng hai người đều hoàn toàn đọng lại, mà ngay lập tức ngưng tụ thành hai người băng... Không đúng, phải gọi là hai khối băng... từ không trung rơi xuống, lúc này màn sương mù giống như là sương mù bình thường kia cũng không có ngăn trở nữa.
"Bịch... Rắc... Rắc..." Khối băng lớn đóng băng hai người rơi xuống đất, sau đó phát ra tiếng băng vỡ vụn.
Khối băng kia vỡ vụn, người trong đó cũng cùng chung số phận vỡ vụn, thậm chí ngay cả pháp bảo của họ cũng đều vỡ nát.
- A... Thấy một màn này, tất cả tán tu chạy đến trước, cùng với Nhậm Kiệt, Hải Vương bọn họ mọi người đều không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, đều có cảm giác da đầu, và phía sau lưng tê dại, vô cùng lạnh lẽo.
Kinh khủng... quá kinh khủng đi! Đây là lực lượng loại gì, mà lại có thể làm cho hai cường giả siêu cấp trong nháy mắt bị đông cứng thành như thế, sau đó rơi xuống lại vỡ thành mảnh vụn.
"Ầm..." Cùng lúc đó, xa xa từ một phía khác cách ngoài mấy ngàn thước, Thập Lục Lang, Thị Huyết Yêu Lang cũng dẫn người vọt tới. Bọn họ ăn mặc đều rất quỷ dị, nếu không phải bọn họ chủ động để lộ ra thân phận, không có người nào biết bọn họ dĩ nhiên là hai đại cung phụng của Minh Ngọc Hoàng Triều. Tuy nhiên đám người bọn họ thanh thế không chút thua kém Hải Vương, lập tức tán tu ở quanh đó vội tránh ra, bất luận là màn sương mù kinh khủng, uy lực biến thái đáng sợ kia, hay là những thế lực cường đại này, bọn họ đều không dám trêu chọc.
Chứng kiến cảnh tượng bực này, không ai mà không sợ, cho dù Hải Vương cũng như thế. Tìm kiếm di tích xưa nay, bản thân nó là chuyện hết sức nguy hiểm, mà di tích thượng cổ còn huyền diệu vượt qua tưởng tượng, người bỏ mạng trong đó đếm không hết. Tuy rằng thời điểm này chỉ là toát ra một màn sương mù băng hàn, nhưng vừa rồi hai cường giả siêu cấp xông vào trong đó, ngay cả cái rắm đều không có liền vỡ nát thành mảnh băng vụn, ai còn dám tùy tiện đi vào, thậm chí lúc này cũng không có ai lên tiếng, mỗi người đều chăm chú theo dõi diễn biến.
Bất quá dù là Hải Vương bên này, hay là Thập Lục Lang, Thị Huyết Yêu Lang bên kia, chung quanh hai phe bọn họ đều có một tầng lực lượng bao phủ, căn bản không phải người khác có thể trông thấy rõ bên trong.
Hải Vương bên này là có nội tình nhất, dù sao có Ngọc Vô Song chính là người mở ra di tích Vô Song Hoàng Phi, cho nên Hải Vương liền đưa mắt nhìn về phía Ngọc Thành luôn ở bên cạnh.
Thời điểm này Ngọc Thành cũng đang vô cùng cấp bách, bởi vì Ngọc Vô Song còn ở trong tay Hải Vương, nếu không phải Nhậm Kiệt bắt được Hải Lượng, không biết Hải Vương sẽ dùng loại thủ đoạn nào nữa, nhất định lão cũng không hề quan tâm Ngọc Vô Song sống chết! Vừa rồi Ngọc Thành cũng luôn luôn thông qua thần thức trao đổi với Nhậm Kiệt, hiện tại cũng chỉ có một biện pháp duy nhất là trước đi vào bên trong di tích Vô Song Hoàng Phi, trước cứu Ngọc Vô Song ra khỏi tay Hải Vương rồi tính sau. Cho nên hiện tại Ngọc Thành cũng đang nỗ lực, thúc giục ngọc giản này, với tình huống không ngừng giảm bớt thương tổn cho Ngọc Vô Song...
Bởi vì từ vừa rồi Ngọc Vô Song cộng minh cùng ngọc giản này, sương mù lập tức xuất hiện lão liền biết: Vô Song Linh Lung Thể của Ngọc Vô Song cùng ngọc giản này chính là điểm mấu chốt để mở ra di tích Vô Song Hoàng Phi.
- Đây là thứ gì, ta cũng không tin! Lúc này, thấy chung quanh tĩnh lặng đáng sợ, có một tán tu không nhịn được hai tay biến ảo pháp quyết, trong nháy mắt bên cạnh bay ra một thanh đoản kiếm nhỏ, rồi bắn vèo vào bên trong sương mù kia.
"Bịch... Rắc..." Kết quả giống nhau, lần này thấy rõ ràng thanh đoản kiếm Linh khí trung phẩm vừa bay vào trong đó, trong nháy mắt bị đông cứng tiếp sau rớt xuống trên đất vỡ vụn. Hiển nhiên thanh đoản kiếm này không phải pháp bảo bản mạng của người kia, nhưng cũng làm người kia hoảng sợ nhảy lui lại.
Sau đó có mấy người phát ra các loại thử nghiệm dò xét, công kích pháp lực, hòn đá, một vài pháp bảo đặc thù khác, thậm chí dùng lửa thiêu đốt, hoặc vẫn thạch thiên ngoại bạo phát ra độ nóng kinh người... kết quả đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều vừa bay vào trong đó trong nháy mắt đóng băng, rớt xuống, sau đó vỡ thành phấn vụn.
- Con bà nó! Quá tà môn mà! Đây là thứ gì, thứ này nếu có thể thu lấy thì rất là lợi hại đây!? Lúc này, Thị Huyết Yêu Lang thè đầu lưỡi thật dài tham lam liếm môi, mắt nhìn chằm chằm vào màn sương mù, nói.
- Vừa rồi người xông vào đầu tiên cảnh giới dương hồn, và người sử dụng phi kiếm kia là Linh khí thượng phẩm, vô hạn đến gần Linh khí tuyệt phẩm đều trong nháy mắt đóng băng vỡ vụn, nhìn xu thế này cho dù Thái Cực Cảnh xuất hiện cũng không thể thu được sương mù này, ngươi nghĩ mình là Thiên Yêu hay sao? Còn muốn thu sương mù này, thật là mơ mộng hão huyền! Thập Lục Lang khẽ đưa tay vén tóc mai, liếc mắt một cái chế giễu Thị Huyết Yêu Lang kia đang không chút nào che giấu tham lam dục vọng của mình.
- Con bà nó, làm bộ đứng đắn cái gì! Chẳng lẽ ngươi không muốn có được bảo bối này! Con bà nó! Còn làm bộ làm tịch, nơi này không có nữ nhân nhìn ngươi uốn éo đâu! Thị Huyết Yêu Lang cũng khó chịu mắng.
Thập Lục Lang lại lần nữa liếc nhìn Thị Huyết Yêu Lang một cái xem thường nói: - Ngu ngốc! Ngươi còn không nhìn ra, vật này là lối vào! Nhất định là có người không biết làm thế nào kích phát di tích thượng cổ mới có như thế! Trước bệ hạ bảo chúng ta theo dõi xem Hải Vương cùng Nhậm Kiệt bọn họ tranh đoạt Ngọc Vô Song kia rốt cuộc vì mục đích gì, chỉ sợ chính là vì cái này đây!
- Cửa vào ư? Như thế này, con bà nó làm sao đi vào? Thị Huyết Yêu Lang xem thường làm như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Thập Lục Lang, vẫn tham lam nhìn màn sương mù: sương mù này có thể trong nháy mắt đóng băng cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh dương hồn, bản thân đã là một kiện bảo bối khó có thể tưởng tượng. Mà đây chính là cửa vào, con bà nó làm sao có thể đi vào?!.
- Ngu ngốc! Thập Lục Lang chỉ về phía Nhậm Kiệt bọn họ nói: - Cứ theo dõi sát sao bọn chúng không phải là được sao!? Mau nhìn kìa...
"Ông..." Đúng lúc, Thập Lục Lang kêu lên chỉ tay về hướng Nhậm Kiệt bên này, là lúc Ngọc Thành lại lần nữa dẫn động lực lượng trong cơ thể Ngọc Vô Song thúc giục ngọc giản. Trong nháy mắt ngọc giản ở trong nhiệt độ thấp nơi này bị kích thích bạo phát ra một tầng hàn khí đồng dạng lạnh như băng, nhưng tầng hàn khí này lại không có tác dụng làm thương tổn, trong nháy mắt một vầng hào quang lan rộng, dưới khống chế của Ngọc Thành trực tiếp bao phủ tất cả bọn họ vào trong đó.
- Không xong, vật này tiêu hao quá lớn, lực lượng trong cơ thể Vô Song cũng không chống đỡ được bao lâu, mau lên... Ngay lúc vật này khởi động, Ngọc Thành cả kinh kêu lên. Chung quanh bọn họ có lực lượng bao phủ, đương nhiên có trận pháp cách âm, cũng không sợ người khác biết, nhưng Hải Vương, Nhậm Kiệt lại đều nghe được rõ ràng.
"Ầm..." Ngay lập tức, Hải Vương cũng không nói nhiều lời, liền thúc giục lực lượng mang theo tất cả mọi người xông thẳng vào bên trong sương mù. Bởi vì có một màn đóng băng kinh khủng vừa rồi, thời khắc này tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, dù biết Ngọc Thành kích phát lực lượng trong thân thể Ngọc Vô Song thúc giục ngọc giản, hẳn là có thể bảo vệ mọi người, nhưng cũng chỉ là "hẳn là", nếu lỡ...
- Bất kể như thế nào, đi theo bọn họ... Vừa thấy động tĩnh bên này, Thập Lục Lang lập tức quát lớn.
"Vèo..." Gần như cùng một lúc, trong bầu trời một luồng sáng đỏ bay tới, ánh sáng chói mắt làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, đồng dạng không cách nào tưởng tượng đuổi theo sát phía sau Hải Vương bọn họ xông vào.
Chỉ có những tán tu kia còn đang không ngừng thử dò xét, còn đang kỳ quái hai ba nhóm người này vì sao không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng trong nháy mắt liền xuất hiện bạo phát, làm cho bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.
"Ầm..." Hải Vương mang theo đám người Nhậm Kiệt xông vào trong sương mù, trong nháy mắt tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực đè ép, giống như sắp đánh nát thân mình, băng hàn vô hạn ngưng tụ lạnh thấu xương. Nhưng chỉ trong nháy mắt đó, hào quang của ngọc giản phát ra bao bọc tầng ngoài bọn họ, liền triệt tiêu lực lượng sương mù độc đáo đang sắp ngưng tụ ở bên ngoài kia.
"Bịch... Bịch..." Đồng thời, đám người Thập Lục Lang đuổi sát theo bọn họ xông vào thì không may mắn như thế, trong nháy mắt liền rơi vào áp lực khổng lồ ở chung quanh, và hàn khí kinh khủng khó có thể tưởng tượng kia.
- Huyết tế! Thập Lục Lang lập tức rống lên một tiếng, Thị Huyết Yêu Lang vội vung tay, không ngờ lại trực tiếp chụp lấy hai gã thủ hạ ở phía sau, bóp chết. Vừa lúc lực lượng máu nổ tung, hắn cùng Thập Lục Lang thúc giục lực lượng đặc biệt bạo phát ra một lực lượng khủng bố, cuồn cuộn mãnh liệt.
Cho dù có cổ lực lượng này, trong đám người bọn họ cũng chỉ có Thập Lục Lang cùng Thị Huyết Yêu Lang còn miễn cưỡng có thể chống đỡ một chút, mà nhờ khoảnh khắc đó, bọn họ cũng đến gần được Hải Vương bên này.
"Ầm..." Lực lượng bạo phát của họ đánh tới phía Hải Vương. Tầng ngoài Hải Vương bọn họ thời khắc này chính là màn hào quang độc đáo kia, trong va chạm ánh sáng này dường như không chịu nổi lực lượng đó, trong nháy mắt lại có một tia lực lượng bị Thị Huyết Yêu Lang, Thập Lục Lang rút ra, chống cự lại hàn khí ngưng tụ nén ép ở chung quanh.
"Ầm..." Đồng thời ngay lúc đó, từ một hướng khác một luồng sáng đỏ từ phía chân trời phát sau mà đến trước, kinh khủng tới cực điểm, cũng trong nháy mắt đánh tới trên vầng hào quang bao bọc bên ngoài Hải Vương bọn họ, rút ra ngăn chặn hàn khí...
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương