Tà Thiếu Dược Vương
Chương 282
Lúc này Nhậm Kiệt cũng đang nhìn Lý Nham, với thần thức, ánh mắt của Nhậm Kiệt lúc này, đừng nói vẻ mặt Lý Nham mỉm cười không để ý, đắc ý, tự cho rằng mưu kế đã thành, ngay cả động tác bóp nát ngọc bài của hắn, Nhậm Kiệt đều cảm nhận rõ ràng. Lực lượng của hắn thay đổi mà Nhậm Kiệt còn nhìn thấu, huống gì những chuyện khác.
Nhìn thấy Lý Nham tự cho mưu kế đã thành, thuyền của hắn liên tục lùi lại tránh xa mình, còn ngạo nghễ nhìn sang.
Muốn mượn thế đối phó mình, nghĩ thì rất hay, còn cho là mưu kế đã thành. Được, cũng hay, vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, cứ đùa với hắn.
Cha con An Dương Vương, keo dán chó trong hoàng tộc, dính chết không buông, năm đó cha mình suýt nữa giết cha hắn, hắn không hấp thụ bài học, hôm nay còn năm lần bảy lượt muốn ra mặt, vậy cũng được.
- To gan, là ai đến đây quấy rối Hội Văn, còn dám phá trận... Lúc này, một đạo hào quang bám mặt nước lao tới, nháy mắt nước sông nội thành bình lặng bỗng nổi sóng không ngừng, đẩy người này nháy mắt vọt lên, còn nhanh hơn mấy đạo hào quang phia sau.
Đứng nhìn từ xa, giống như một con rồng cuộn mình, lao vụt ra.
Hiển nhiên là có người thi triển pháp bảo, nháy mắt chạy đến.
"Không xong, là thiếu tướng quân.." Vừa thấy năng lực ngự thủy, lại bay khoảng cách ngắn trong nước, tốc độ còn nhanh hơn những chiếc thuyền điều khiển bằng trận pháp, một mình lao ra, Tiểu Hà Mễ lập tức nhận ra đó là thiếu tướng quân nhà mình.
Tuy rằng thiếu tướng quân còn chưa đạt đến Âm Dương Cảnh, nhưng cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa sức chiến đấu trong nước càng kinh người.
Cảnh vừa nãy, đã sớm làm Tiểu Hà Mễ cảm nhận được những lời Nhậm Kiệt nói khi đó, Ngọc Kinh Thành chim gì cũng có, nước sâu muốn chết, cho nên thần thức vừa động lập tức thông báo thiếu tướng quân nhà mình, đừng có nhúng tay làm bừa.
Đồng thời cũng nhanh chóng nói chuyện vừa xảy ra cho Hải Thanh Vân, thiếu tướng quân nhà mình nghe.
- Chuyện gì xảy ra, Văn huynh ở trên thuyền làm sao có người dám cản lại, thuyềncủa Nhậm gia chủ cũng dám ngăn cản, là ai to gan như thế, còn phát cảnh báo lung tung, muốn làm gì? Lúc này, hào quang như giao long kia lóe lên biến mất, tiếp theo một người đáp xuống thuyền của Tiểu Hà Mễ. Người này trẻ tuổi mặc áo bào dài màu lam, đôi mắt không giống người thường, mang theo hào quang xanh biển sâu sắc, hết sức tinh thần, tuổi khoảng 18-19, tóc không phải toàn màu đen, dường như cố ý khống chế.
Nhậm Kiệt vừa thấy người này, liền nhớ tới con lai ở đời trước, tuổi của hắn lớn hơn mình một chút, nhìn lực lượng lại không kém hơn Tiểu Hà Mễ bảo vệ hắn, xem ra con của các đại tướng quân ở bên ngoài đều không phải hạng hiền lành.
Nhưng mà hắn bỗng chuyển lời, sau đó không chút do dự bày tỏ ý tốt, còn khẽ gật đầu với mình và Văn Tử Hào, Nhậm Kiệt cũng rất bất ngờ. Bình thường lúc này người ta sẽ đứng nhìn, giống như hiện giờ, hắn cảm nhận được rất nhiều thần thức đằng sau tra xét, thậm chí tốc độ rất nhanh, nhưng bây giờ đều cố ý giảm tốc độ.
Nguyên nhân rất đơn giản, những người đó phát hiện tình huống nơi này, biết liên lụy đến mình, bọn họ không muốn xung đột trực tiếp với mình.
Theo Nhậm Kiệt thấy, mặc kệ những người này đứng về phía mình hay kẻ địch, cũng chỉ đều là vai phối hợp, có những cỏ đầu tường, không quan trọng. Cho nên hắn không để ý tới cả trăm cỗ lực lượng thoạt nhìn khí thế kinh người, mà quay sang khách khí gật đầu với Hải Thanh Vân có bề ngoài con lai này.
Hải Thanh Vân cũng lại gật đầu với Nhậm Kiệt, đồng thời nhìn sang Tiểu Hà Mễ, hai người chủ tớ ăn ý thầm cảm khái. Bởi vì bọn họ hiểu rõ, chuyện này đã không còn do bọn họ quản lý nữa. Nhưng mà Hải Thanh Vân nghe Tiểu Hà Mễ nói xong, vẫn đưa ra thái độ.
- Hừ! Hải thiếu tướng quân ức chừng quên mất chức trách của mình rồi, chuyện này để sau bổn hầu tính sổ với ngươi. Chính ngươi không hiểu chuyện thì tốt nhất đừng nói lung tung, lão cha ngươi không dạy hay sao? Còn nữa, chuyện nô tài nhà ngươi lam, sau này nhất định phải nói rõ ràng cho Hội Văn. Lý Nham nghe Hải Thanh Vân chạy đến trước tiên lại nói vậy, liền khó chịu hừ một tiếng, không khách khí nói.
- Nói cái gì, Hà Mễ thúc của ta không phải nô tài mà ngươi nói, hắn là phó tướng lập được vô số công lao cho Minh Ngọc Hoàng Triều, là người thân chăm sóc ta từ bé đến lớn, má nó ngươi bảo ta ăn nói gì với ngươi, ta làm gì cần phải báo cho ngươi. Cha ta ra sao không tới phiên ngươi nói, ta thật muốn biết, An Dương Vương làm sao dạy ra con trai như ngươi. Hải Thanh Vân có bao giờ bị tức giận như thế, tuy rằng đây là lần đầu tiên tới Ngọc Kinh Thành, Lý Nham cũng không thể sánh phong phạm quý tộc với hắn. Lúc này vừa nghe Lý Nham nói thế, sắc mặt khẽ biến không chút e ngại phản kích.
- Càn rỡ, chỉ dựa vào ngươi mà dám nói với bổn hầu như vậy... Lý Nham vừa nghe liền nổi giận, coi như hắn cũng cao hơn Hải Thanh Vân một bối phận, ngay cả gặp Hải Dương cũng là ngang hàng luận giao, tiểu tử này dám nói với mình như thế. Huống gì mình là hoàng tộc, hắn chỉ là con của đại tướng quân, hơn nữa còn là Trấn Hải đại tướng quân không có địa vị gì ở Minh Ngọc Hoàng Triều.
Lý Nham làm sao mà không giận, trong mắt hắn, cũng chỉ có người 5 đại gia tộc con coi như có chỗ dựa, những người khác thì không đáng kể gì, hiện tại ở đây Hải Thanh Vân dám nói với hắn như vậy.
- Mau xem, có người dám đụng vỡ phòng ngự Hội Văn, là ai lớn lối như thế?
- Vậy còn không nhìn ra, thuyền của gia chủ Nhậm gia, bên trên là gia chủ Nhậm gia, thật lâu không thấy hắn đi ra, không ngờ vừa đi ra liền gây ra động tĩnh lớn như thế.
- Không đúng, đó không phải Văn gia Văn đại thiếu gia hay sao, làm sao hắn cũng ở trên đó.
- Lần này náo nhiệt, thể diện Hội Văn bị đụng nát, xem bọn họ làm sao đây.
- Thể diện của Hội Văn thì tính là gì, các người quên chuyện Quách Tông Hữu trước đó.
- Cái đó không giống, đó là hắn dựa vào Miễn Tử Ngọc Bài của lão cha, lần này khác, các ngươi quên Hội Văn này là ai phụ trách.
Chuyện bên này nháo càng lúc càng lớn, không ít người rối rít chú ý bên này. Người có thể đến 108 cửa hàng hai bên sông, không giàu thì quý, mà người từ Hội Văn Lâu trung tâm chạy tới lại càng là đại phú đại quý, đều có hiểu biết về chuyện thượng tầng Ngọc Kinh Thành, mỗi người đều chú ý bên này.
- Bằng ngươi... Hải Thanh Vân nhìn Lý Nham như thế, sắc mặt ngạo nghễ lắc đầu, trực tiếp thể hiện xem thường hắn.
Sắc mặt của Hải Thanh Vân càng làm Lý Nham giận dữ, Nhậm Kiệt dựa vào Nhậm Thiên Hành cha hắn ngông nghênh, dựa vào Nhậm gia lớn lối thì cũng thôi, một tên con của Trấn Hải đại tướng quân không có căn cơ gì, ở Ngọc Kinh Thành ngươi không cuộn mình, lại còn dám...
- Xảy ra chuyện gì? Lúc này, tiếng quát lớn vang lên, một bóng người khí phách từ xa lao tới, bay lướt khoảng ngắn trên không trung, một chiếc thuyền bên dưới nhanh chóng đi theo, bên trên vàng son ngọc ngà, dấu hiệu hoàng gia làm không ít người toát ra sắc thái lạ.
- Ai dám gây chuyện ở Hội Văn, con mẹ nó muốn chết hả.. Lúc này, ở một hướng khác lại truyền đến tiếng quát, cũng có một bóng người mạnh mẽ, tràn đầy dã man bá đạo tiến tới.
Tiếp theo, những hướng khác cũng có không ít người đến sau, thấy là thuyền Nhậm gia đụng vỡ trận pháp liền e ngại giảm tốc độ, nghe những tiếng nói này, thấy những người đến, liền hạ lệnh lùi lại, còn Lý Nham đang đấu với Hải Thanh Vân, lúc này toát ra mỉm cười.
Đến thì tốt, lần này xem ngươi xui xẻo thế nào. Không phải ngươi lớn lối thích ta đây làm sao, vậy các ngươi từ từ chơi đi. Hừ! Thật nghĩ rằng bằng chút uy thế của gia tộc, dựa vào lão cha Nhậm Thiên Hành để lại cho ngươi mấy cái Miễn Tử Ngọc Bài là ngươi có thể làm gì thì làm. Cái thứ ngươi ngươi cứ dùng thử đi, chỗ này không phải hoàng tử thì là người trung tâm gia tộc, bọn họ mà thật bị giết vô cớ, thế lực đằng sau sẽ không bỏ qua.
Nhậm Kiệt, chỉ trách ngươi không có thực lực còn học lão cha ngươi lớn lối ngông nghênh, hôm nay hoàng đế đã hận ngươi đến thấu tim. Nếu bổn hầu có thể xử lý ngươi, đến lúc đó có thể lĩnh công lớn ở trước mặt hoàng đế, ha ha, một chiêu nhiều lợi.
Lúc này Lý Nham đã không cố để ý tới Hải Thanh Vân, trong lòng thích, càng thêm đắc ý vì chuyện mình đã làm!
Cảm giác như đời này mình làm chuyện chính xác nhất, đó cảm giác mượn lực thật là tốt, lập tức sẽ thấy cảnh bọn họ tranh đấu ngươi chết ta sống, càng nghiêm trọng càng tốt. Càng nghĩ, trong lòng Lý Nham càng thích, càng đắc ý, tuy rằng cưỡng ép che giấu, nhưng trong mắt không che giấu được vui vẻ hưng phấn.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc này, người toàn thân hào quang màu vàng lăng không lướt tới, hạ xuống vừa lúc đáp trên chiếc thuyền có dấu hiệu hoàng gia, bộ dạng thật giống Lý Văn Vũ 6-7 phần, có điều càng nho nhã hơn, tóc dài tung bay làm không ít thiếu nữ kinh hô, càng làm hắn cảm thấy mình thật tốt đẹp. Người vừa đến hiện trường liền hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cố tình hắn đã biết còn hỏi, bày đủ dáng diệu.
Người này là tam hoàng tử Lý Văn Công, lúc trước một mực không có ở Ngọc Kinh Thành, gần đây mới về không lâu. Kiểu cách, tư thế, còn hơn cả nhị ca của hắn.
- Chính là Nhậm Kiệt Nhậm đại gia chủ này, không có chứng thông hành mạnh mẽ xông vào, Nhậm gia chủ người ta đến chỗ nào cũng hoành hành ngang ngược như thế. Ta chỉ có thể làm đến nước này, vừa nãy đã mạo hiểm bị Nhậm gia chủ lấy ra Miễn Tử Ngọc Bài trực tiếp giết chết để ngăn cản, đáng tiếc vẫn không cản được. Ôi, chuyện còn lại các người xem mà làm, ta không chống nổi. Tuy rằng vừa rồi nói rất lưu manh, rất kiên cường, cũng có lòng muốn tính kế Nhậm Kiệt, hận Nhậm Kiệt, Nhậm Thiên Hành cùng với Nhậm gia tận xương, nhưng Lý Nham không ngốc, hơn nữa bị đánh mấy lần, hắn càng thêm cẩn thận.
Chỉ là lòng trả thù quá nặng, có cơ hội tuyệt đối phải nắm lấy, vừa rồi cứng miệng, lưu manh là bởi có thế nào cũng phải là Nhậm Kiệt đụng vào trước. Hôm nay đã đạt đến hiệu quả, hắn sợ Nhậm Kiệt vẫn tìm tới hắn, trực tiếp nhận sợ, chủ yếu là muốn đẩy những người khác lên.
Quả nhiên, Lý Nham vừa nói, sắc mặt những người vừa đến liền thay đổi.
- Nhậm... Nhậm... Nhậm gia chủ, là... là ngài, ta đi tìm lão đại.... Nhưng mà muốn nói phản ứng lớn nhất, vẫn là nam tử cuồng dã, đầy hơi dã man đi theo sau tam hoàng tử Lý Văn Công. Người này là Ngụy Lượng, Nhậm Kiệt đã gặp ở Ngọc Hoàng Học Viện, con của Ngụy Thế Long đại tướng quân. Tuy rằng Ngụy Lượng đến Ngọc Kinh Thành không lâu, nhưng bởi vì là con trai của Ngụy Thế Long, gần đây cực nổi danh, trở thành tiểu đệ đáng tin của Lý Thiên Thành, đại anh hùng hàng đầu ở Ngọc Hoàng Học Viện, cho nên hôm nay cũng rất nổi danh ở trong Ngọc Kinh Thành.
Đương nhiên, hắn nổi danh còn là vì chính hắn tạo thành, đã đánh với không biết bao nhiêu người, cố tình hắn chiến đấu hung hãn, thật không có mấy người cùng thế hệ có thể đánh hơn hắn, kết quả nhất thời danh tiếng Ngụy Lượng lên cao ở Ngọc Kinh Thành. Lý Nham vừa mới thấy hắn đến, liền vui vẻ, chỉ chờ hắn nói xong, Ngụy Lượng sẽ là người đầu tiên không nhịn được đứng ra, thậm chí trực tiếp xông lên ra tay.
"Cái gì?" Nhưng lại không ngờ, Ngụy Lượng phản ứng hoàn toàn ngoài dự liệu, nhìn thấy Nhậm Kiệt, sắc mặt thay đổi mấy lần, sau đó nói chuyện cũng đổi giọng, rồi quay người... đi về.
Đừng nói là Lý Nham, ngay cả những người xung quanh cũng tròn mắt, ngay cả Hải Thanh Vân cùng Văn Tử Hào đứng cạnh Nhậm Kiệt cũng ngây người.
Không phải chứ, Ngụy Lượng này không phải hạng ăn chơi trác táng Ngọc Kinh Thành chưa từng trải qua chiến đấu, chỉ biết hư trương thanh thế, người này đã chân chính giết người, làm sao chưa đánh liền sợ, còn... còn nói muốn tìm lão đại?
- Hắc... Người này thật trở nên thông minh. Nhậm Kiệt nhìn Ngụy Lượng quay đầu đi, tự nhiên biết là chuyện gì. Tuy rằng tiếp xúc Ngụy Lượng không nhiều, nhưng cũng biết không phải sợ mình, nếu như đối địch, coi như mình lợi hơn nữa, hắn cũng không đến mức như vậy. Vừa nãy hắn nói thế, hiển nhiên là rất lúng túng, cuối cùng dứt khoát quay đầu đi, đương nhiên là Lý Thiên Thành đã nói gì với hắn.
- Không phải chứ, trước giờ Ngụy Lượng hung mãnh như vậy, không sợ trời không sợ đất, làm sao nói một câu liền chạy?
- Vậy là sợ, không phải chứ?
- Cái gì sợ, hắn là thông minh, trực tiếp đi tìm lão đại của hắn, ngươi có biết lão đại của hắn là người nào, lần này náo nhiệt rồi.
- Vậy cũng phải, tuy rằng hắn lợi hại, nhưng muốn đối phó Nhậm Kiệt thì thật là còn kém, nếu như vị tiểu tổ tông đến đây thì sẽ khác.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào, nghe lời những người xung quanh nói, Lý Nham cũng cảm thấy ánh sáng sáng ngời, thầm nghĩ vậy mới đúng. Trước giờ Ngụy Lượng hung mãnh như vậy, hôm nay lại trở nên thông minh ra, hay, hay, mời lão đại của hắn đến đây thì không gì tốt hơn.
- Nhậm Kiệt, ngươi cũng là đứng đầu một nhà, nếu như muốn tới tham dự Hội Văn thì cứ nói trước sẽ có chứng thông hành, phá hủy quy củ đụng lung tung như thế, nói ra không sợ mất mặt Nhậm gia ngươi hay sao. Huông chi ngươi biết Hội Văn này là ai xử lý, ngươi dám gây rối đụng lung tung. Nhìn thấy Ngụy Lượng rời đi dẫn tới mọi người chú ý bàn tàn, tiếp theo là nói tới Nhậm Kiệt, tam hoàng tử khẽ nhíu mày. Chậm rãi đứng ra nói, không nhanh không chậm, thể hiện đầy đủ phong độ chủ tử trên cao nhìn xuống nô tài, thể hiện nhuần nhuyễn khí chất hoàng gia.
Truyện khác cùng thể loại
199 chương
88 chương
100 chương
236 chương
296 chương
1422 chương