- Hội Văn? Nhậm Kiệt nghe thấy quen quen, khẳng định có nghe nói, nhưng không có nhiều ấn tượng, cũng không quá rõ. - Hắc hắc... Thấy Nhậm Kiệt có vẻ suy nghĩ, mập mạp cười hắc hắc nói: - Phiếu cơm lão đại không cần nghĩ, nếu ta không có cửa hàng thuốc khai trương gần đó, vừa lúc đi ngang qua thấy cảnh tượng náo nhiệt, nghe người bên dưới nói, còn không biết Hội Văn này. Hội Văn này nguyên bản là Văn Hội Hữu, có nghĩa là văn nhân gặp mặt, ban đầu rất đơn giản, chỉ là bây giờ người ta gọi Hội Văn này là Hội Tài Tử Giai Nhân. Mập mạp nói rồi, rót cho mình chén nước, một hơi uống hết, sau đó hưng phấn giải thích: - Trước kia chúng ta đều đi những chỗ như sòng bạc, làm sao ở cùng chỗ với đám văn nhân kia. Hội Văn này là một đám văn nhân, ngắm trăng ngâm thơ, khi trời mưa thì bọn họ nói là thính vũ, lúc có trăng thì đi thưởng nguyệt, tóm lại là biến thành thật tao nhã. Dĩ nhiên, bởi vì là gặp mặt tùy ý, sau đó không thiếu tài nữ xuất hiện, mà có những năm liên tiếp xuất hiện lời đồn tài tử, giai nhân ở Hội Văn này thành đôi có cặp, kết thành liền cành ở cùng nhau, dần dần Hội Văn này càng thêm náo nhiệt. - Hay rồi, hiện tại sông nội thành phía bắc đã biến thành thánh địa hẹn hò, vô số nam thanh nữ tú đều đến chỗ đó, xung quanh cửa hàng mua bán hưng thịnh. Mà dần phát triển đến hàng năm, bảy ngày này liền có tài tử giai nhân bốn phương đến giao lưu, giống như... Mập mạp nói đến hưng phấn, nhưng lại kẹt cứng, không biết phải hình dung thế nào. - Đại hội mai mối. Nhậm Kiệt bổ sung. - Đúng, giống như đại hội mai mối vậy, những tên xưng là tài tử kia hiện giờ càng thêm ra sức, mà vô số cô gái cũng muốn thông qua dịp này tìm được tài tử trong lòng mình. Vì thế chơi văn vẽ chữ, ngọc đẹp, thư pháp, đánh đàn, thổi tiêu, ngâm thơ đối đáp... Mập mạp vừa cười xấu xa nói: - Tóm lại là bên nam liều mạng biểu hiện, so kè lẫn nhau, sau đó không ít nữ tới chọn người vừa ý, hiện tại đã tiến hành 5 ngày, còn 2 ngày nữa sẽ kết thúc. Muốn nói náo nhiệt, Ngọc Kinh Thành không còn gì náo nhiệt hơn. Có điều trước kia chúng ta chưa bao giờ chú ý tới cái này, ta cũng không phải tài tử gì, cho nên căn bản không biết mỗi năm bọn họ còn có sự kiện này. - Hội Văn, Hội Tài Tử Giai Nhân, rất tốt, chúng ta đi xem Hội Văn này là thế nào. Đi, ra ngoài lộ mặt, thuận tiện xem náo nhiệt. Nhậm Kiệt nói rồi đứng lên, kéo mập mạp ra ngoài, lâu rồi mới đi ra đường phố. Chuyện nối đuôi nhau tới, khó có lúc được thả lỏng. Hiện tại dù là có lộ mặt có mục đích, nhưng như vậy cũng có thể thả lỏng, thư giãn một chút, thuận tiện ngẫm lại tiếp tục ra tay thế nào. Hôm nay mình bại lộ Cửu Tự Sát Ấn, cướp đi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, chuyện sau này còn nhiều rắc rối. - Được, nhưng mà phiếu cơm lão đại, đường xung quanh đó toàn là người, trừ khi chúng ta dẫn theo cận vệ đội trực tiếp mở đường, hoặc là đụng thẳng tới như ác bá, bằng không khẳng định xe linh thú không cách nào vào được. Mập mạp vui vẻ, đứng lên theo Nhậm Kiệt, đồng thời nhắc nhở Nhậm Kiệt tình huống ở đó. Trước đó mập mạp đã đi qua, thấy được tình hình ở đó. - Người khác đi thế nào? - Đa số đều đi bộ, hoặc là ngồi xe, cưỡi ngựa đến gần rồi đi bộ vào, đường phố mấy dặm xung quanh toàn là người. Bởi vì Hội Tài Tử Giai Nhân dần có danh tiếng, vô số con gái trẻ tuổi đều đến đó, đường phố xung quanh toàn là cửa hàng, bán các món nhỏ dành cho tình lữ, giống một cái hội chợ cực lớn. Người đến người đi, ngựa cũng không vào được, rất là náo nhiệt. Về phần những người có chút thân phận, chủ yếu là bao những chỗ cố định trong những cửa hàng bên bờ sông. - Sau đó thì ngồi thuyền đi qua, cửa hàng của chúng ta cách hơi xa, ta nhìn từ xa, hỏi tiểu nhị mới biết. Hắn nói người thường chỉ là tới tham dự náo nhiệt, trong những cửa hàng dọc bờ sông đã bị người ta bao từ sớm, đều có chủ đề riêng, cầm, kỳ, thư, họa, thi, từ, ca, phú... Những chỗ đó cũng có cấp bậc tương đối cao, mà trong đó có một số thi từ ca phú, tiếng đàn truyền ra, mỗi lần đều làm xung quanh chấn động, làm vô số thiếu nam thiếu nữ điên cuồng, giống như fan cuồng mà phiếu cơm lão đại đã nói. Mập mạp đang nói, bỗng nhớ tới Nhậm Kiệt từng nhắc tới ngôi sao, fan cuồng, lập tức dùng đến. - Được, vậy chúng ta ngồi thuyền xem thử, dù sao chúng ta chỉ đi chơi là chủ yếu. Trước kia Nhậm Kiệt thường ngồi trong xe linh thú không tùy tiện đi ra, nguyên nhân là vì tự bảo vệ, dù sao khi đó hắn còn chưa đủ thực lực. Hôm nay dù hắn còn chưa đến Âm Dương Cảnh, nhưng với lực lượng Thần Thông Cảnh lúc này, căn bản không sợ cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn, dù là tồn tại dương hồn đến đây, hắn cũng có năng lực tự vệ. Huống gì với cảnh giới, thần thức mạnh mẽ hôm nay, lúc nào cũng nắm giữ tình hình xung quanh, có thể ẩn giấu thứ cần ẩn giấu, cho nên Nhậm Kiệt mới yên lòng, dám tùy ý theo mập mạp ra ngoài đi chơi. Ngọc Kinh Thành rất lớn, cũng không thiếu sông nội thành đan xen ngang dọc, dễ dàng vận chuyển lại tăng thêm cảnh quan. Sông nội thành rộng lớn, là công trình to lớn mà người thường khó tưởng tượng, Nhậm Kiệt cũng lần đầu chân chính ngồi thuyền đi trên sông nội thành. Thần thức tra xét độ sâu, Nhậm Kiệt giật mình, sâu chừng trăm thước, ngay cả chiến hạm lớn, tàu lớn cũng không thành vấn đề, cái này thì sức người phàm không thể đào ra được. Sông nội thành nối liền với những dòng sông xung quanh, mượn pháp lực, trận pháp đẩy những thuyền lớn, tốc độ còn nhanh hơn ngựa chạy trên đất liền. Nếu thật có chuyện gấp, cần vận chuyển binh lực quy mô lớn, trực tiếp sử dụng cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh thúc đẩy chiến thuyền siêu cấp, tốc độ càng vượt xa tưởng tượng. Dù là đại gia tộc bình thường, cũng chuyên môn đóng tàu, bên trên có các loại trận pháp, chỉ cần pháp lực Thần Thông Cảnh, vận dụng linh ngọc thúc đẩy trận pháp bên trên, tốc độ cũng không chậm hơn xe linh thú bao nhiêu. Nhậm gia xem như một trong 5 đại gia tộc, khẳng định là có đầy đủ, hơn nữa là thuyền của gia chủ, cũng phải hào hoa to lớn. Ngồi trên thuyền chuyên dùng của gia chủ Nhậm gia, gió mạnh thổi qua, ngoài những công trình đặc thù tương đối cao, đều có thể nhìn rõ ràng cảnh vật xung quanh, tầm nhìn rất tốt. Nếu không phải sông nội thành vẫn có hạn chế cố định, ngồi thuyền tuyệt đối còn thoải mái, hơn cả xe linh thú. - Phiếu cơm lão đại, đúng là cái này thoải mái, ha ha... Ta lần đầu mới ngồi thuyền như thế, nếu ra biển thì nhất định càng thoải mái hơn... Trên đỉnh thuyền, mập mạp vui vẻ hưng phấn giang tay, cảm nhận gió thổi đến khi tiến nhanh tới trước. Nhìn cảnh vật công trình nhanh chóng lướt qua, không cần thả ra thần thức, phóng mắt nhìn ra cũng thấy hết mười mấy dặm xung quanh, tâm tình hết sức sảng khoái. Cũng như mập mạp, lúc này Hổ Hổ đứng trên vai hắn cũng học theo, đứng lên, hai chân nhỏ bám vào quần áo mập mạp, sau đó nhóc con này cũng trực tiếp đứng thẳng dậy. - Rống rống... Hổ Hổ phát ra tiếng hống vui vẻ khí thế, chỉ là mặc kệ thế nào con mèo nhỏ này cũng không có khí thế được, nhưng nhìn lông hồng hồng bị gió thổi tung, càng thêm đáng yêu. - Ở trên biển thì không tính là gì, tuy rằng Minh Ngọc Hoàng Triều rất ít chỗ gần biển, nhưng cũng có hạm lớn, những cái đó lớn gấp 10 lần bây giờ. Nhưng mà so với Hải Long Hạm được xưng bá chủ trên biển của Thiên Hải Đế Quốc, vậy thì kém xa, nghe nói Hải Long Hạm hùng mạnh, ngay cả tồn tại Âm Dương Cảnh đỉnh phong cũng không dám đối mặt. Có cơ hội chúng ta đi biển xem thử hạm lớn bá chủ trên biển chân chính như thế nào. Lúc này tâm tình của Nhậm Kiệt không tệ, nhất là thấy mập mạp vui vẻ như thế. Biển rộng mênh mông vô bờ, kiếp trước ngay cả hàng không mẫu hạm cũng không dám nói là bá chủ trên biển, huống gì là thời đại này, trong biển có vô số tồn tại mạnh mẽ. Hải Long Hạm dám xưng bá chủ trên biển, rốt cuộc mạnh cỡ nào, Nhậm Kiệt cũng chỉ xem một ít miêu tả đơn giản trên sách. Nhưng những người đó miêu tả cũng bỏ thêm lời đồn, không đáng tin cậy, nghe mập mạp nhắc, Nhậm Kiệt cũng nhớ tới. May mắn Minh Ngọc Hoàng Triều cùng Thiên Hải Đế Quốc không có tiếp giáp vùng biển, bằng không sẽ càng thêm khó. Thiên Hải Đế Quốc một mực không cách nào dựa vào ưu thế trên biển đối phó Minh Ngọc Hoàng Triều, cũng là bởi biển rộng mênh mông, cách nhau một mảnh lục địa, Thiên Hải Đế Quốc muốn vòng qua phải tiêu hao to lớn, ở giữa còn có mấy chỗ cấm địa, thế mới làm Thiên Hải Đế Quốc có lực lượng được xưng vô địch trên biển lại không thể thi triển, chỉ có thể không ngừng giao chiến với Minh Ngọc Hoàng Triều trên đất liền. - Thật sao, phiếu cơm lão đại, chúng ta quyết định vậy. Ha ha... Phiếu cơm lão đại ngươi nhìn, ở bên kia, nhìn thấy không, toàn là người... Mập mạp hưng phấn đồng ý, đột nhiên lớn giọng chỉ đằng xa. Lúc này Nhậm Kiệt cũng đứng lên, đến cạnh nhìn ra đường phố đằng xa, chi chít người là người đi lại, khó trách mập mạp nói đi trên đất liền sẽ không đến được chỗ này. Thật không ngờ, Hội Văn lại phát triển thành thịnh hội thế này, thật là đủ náo nhiệt. - Các ngươi quá chậm, một hồi chuẩn bị xong tiền mời bổn thiếu gia uống rượu đi, ha ha, Hội Văn Lâu gặp lại. Ồ... Ngay lúc này, bỗng nghe tiếng nói sang sảng, sau đó có một chiếc thuyền không lớn, bay vụt ra từ đằng sau như mũi tên. Nháy mắt từ xa liền đến gần thuyền của Nhậm Kiệt, chỉ là thuyền của bọn họ ở giữ, chiếc thuyền kia ở một bên cũng không quấy rầy. Nếu như so sánh, thuyền của Nhậm Kiệt như xe nhà xa hoa, còn chiếc thuyền đuổi theo lại như xe đua. Dĩ nhiên, thuyền của Nhậm Kiệt muốn nhanh, cũng sẽ không quá chậm, nhưng so sánh với loại thuyền đua chuyên đánh cược ở trong Ngọc Kinh Thành thì lại khác. Loại thuyền này đã trải qua sửa đổi, cỡ nhỏ, nhẹ, bỏ thêm trận pháp, tăng cường lực lượng, một người điều khiển, là hoạt động được ưa thích trong nội thành. Tiếng nói trên thuyền vang dội, mấy dặm xung quanh cũng nghe được, ở xa phía sau còn có đội thuyền đuổi theo, Nhậm Kiệt cùng mập mạp nghe tiếng cũng quay đầu nhìn sang. - Ha ha... Thật là không ngờ tới, Nhậm gia chủ cũng có hứng thú tham dự Hội Văn, chẳng lẽ cũng như ta đến đây kiếm ăn kiếm uống kiếm mỹ nữ. Lúc này, chiếc thuyền một người kia bỗng ngừng lại, chỉ thấy ở trên đỉnh là Văn Tử Hào, điều khiển trận pháp, lớn tiếng cười nói với Nhậm Kiệt. Văn Tử Hào, Nhậm Kiệt không xa lạ gì hắn, bất luận là ngự yến hay những trường hợp trước đó, cũng gặp hắn không ít, chỉ là không có trao đổi gì với nhau. Nhưng hắn cũng hiểu một chút tính tình của Văn Tử Hào, cũng coi như ưa thích, đủ hào sảng, thẳng thắn. Mà Văn gia một mực khiêm nhường, siêu cấp khiêm nhường, nhưng lần Hải Vương tập kích Nhậm gia liền biểu lộ ủng hộ, hơn nữa căn cứ tin tức của Mặc Hồng sau đó, hôm nay Văn gia chỉ có một chút lực lượng sẵn sàng ra tay, Nhậm Kiệt cũng ghi nhớ chuyện này. - Ha ha... Hôm nay nghe Văn Tử Hào hỏi, Nhậm Kiệt cười nói: - Chỉ là ở nhà nhàm chán, đi ra dự náo nhiệt, sao hả, ở đây còn kiếm được mỹ nữ hay sao?