Tà Thiếu Dược Vương
Chương 263
- Má nó, làm sao bây giờ? Ta không thể khống chế được thứ này. Thứ này quỷ dị thật, dường như còn có linh tính vậy. Lý Thiên Thành kinh hô một tiếng, muốn ngăn lại nhưng mà không kịp.
- Đi ra chữa trị đi, nhân quả tuần hoàn. Nơi này là Ngọc Tinh Học Viện, ngươi cho rằng không có ai quản được sao? Còn có, vật này uy lực lớn vậy, ngươi làm sao hoàn toàn khống chế được. Trong chuyện này nhất định là có người giúp bọn họ tăng cường, hoặc nó căn bản không phải là đồ của bọn họ. Ngươi quản nhiều vậy làm gì. Ta muốn xem bọn chúng làm sao làm được? Nhậm Kiệt dùng thần thức nói với Lý Thiên Thành, đồng thời dùng thần thức giúp gã xua tan sương máu quanh người.
* Toàn thần thức thế này, chắc cao thủ có mồm mà câm hết.
Trên linh thú tọa giá có trận pháp, sương máu căn bản không tới gần được.
Phía dưới tụ tập mấy ngàn người, chỗ Lý Thiên Thành chiến đấu, sương máu lần nữa tụ lại, chỉ là không được như trước. Tình huống hai huynh đệ Ô Kinh, Ô Sát khiến rất nhiều người chú ý.
Đánh bại, bị đánh bại thật rồi. Chẳng những bị đánh bại, mà còn bị đánh bại mất mặt như vậy, thê thảm như vậy. Tên tiểu tử cấp năm một kia lại đánh bại tất cả người Ngọc Tinh Học Viện. Mọi người đều cảm thấy lòng nặng trĩu.
Nhưng sự thực lại tàn khốc hơn, sương máu ngay cả thời gian trầm xuống cũng chưa xong, đang điên cuồng tản ra.
- Ngã dục thiên uy, cuồn cuộn vô biên. Thu! Đúng lúc này, xa xa đột nhiên có một đạo âm sát khí bốc lên cao, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả Thi Huyết Đại Trận.
Trong nháy mắt đã thu nạp cả trận pháp này.
- Bá! Đại trận bị ithu lại, trực tiếp biến thành một quả huyết cầu, sau đó bị người kia thu vào trong tay áo. Bầu trời lại trở nên trong xanh, đám học viên chạy trốn lúc này mới ổn định lại, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã có 2, 3 trăm người ngất đi. Không ít người bị trúng độc sắc mặt xám xịt, một số thực lực không tệ miễn cưỡng chống lại được, nhưng mà vẻ mặt đầy hoảng hốt. - Âm Dương Cảnh! Xong rồi.!
- Đó... Đó là Tô Minh sao? - Trời ạ, đó là Bạch Y Tú Tài Tô Minh sao, hắn vậy mà đã đạt tới Âm Dương Cảnh. - Lúc hắn được liệt vào top 10 đai cao thủ Thiên bảng cũng chỉ có tu vi Thần Thông Cảnh tầng thứ ba. Khi đó rất nhiều người cảm thấy kỳ quái, tại sao Lam Thiên lại liệt hắn vào top 10 đại cao thủ Thiên bảng, không nghĩ tới giờ mới qua bao lâu.
- Hắn thu hồi thật tùy ý, đúng là lợi hại. - Âm Dương Cảnh à! Thọ nguyên gia tăng, với độ tuổi của hắn đã lợi hại như vậy, ngày sau không biết cỡ nào. Thiên Viện thật lợi hại. Đây mới là chỗ lợi hại chân chính của Thiên Viện. tùy tiện một trong 10 đại cao thủ Thiên Bảng ra tay cũng có thể lật đổ cả Ngọc Hoàng Viện đấy.
- Không sai, Tô Minh sư huynh đến rồi, bọn chúng chết chắc.
Có kẻ nhận ra người mới tới. Người này một thân bạch y có vẻ thư sinh. Hắn đúng là Tô Minh, kẻ nhiều năm trước kia đi thi tú tài, nhưng không lần nào trúng. Sau đó mới bắt đầu chuyển sang luyện võ, không nghĩ tới lại được Lam Thiên thưởng thức.
Nên biết rằng 10 đại cao thủ Thiên Bảng lúc đó do Lam Thiên chọn ra cũng không phải là những người mạnh nhất, vì thế không ít người cho rằng Tô Minh vận khí thật tốt.
Nhiều người trước kia còn mạnh hơn Tô Minh, nhưng giờ nhìn thẫy gã hoàn toàn chấn kinh. Âm Dương Cảnh nha, đó là cảnh giới vô số người cả đời cũng không thể đạt tới.
Tô Minh lơ lửng trên không trung mắt nhìn Lý Thiên Thành, lại nhìn sang Nhậm Kiệt. Nghe đám người phía dưới ca tụng mình, thán phục mình, dù đã khắc chế nhưng gã vẫn không giấu nổi đắc ý.
Nếu không phải Lam Thiên ra lệnh thì hắn đã sớm oang oang lên cho mọi người biết. Tô Minh hắn không phải là tú tài học tài thi phận trong miệng mọi người. Hắn là một trong 10 đại cao thủ Thiên Bảng, tương lại đứng trong hàng ngũ đỉnh phóng đấy.
- Ai cho các ngươi lá gan để các ngươi dám làm như vậy. Dám đến Ngọc Tinh Học Viện chúng ta nháo sự, chỉ bằng ba tên các ngươi tưởng rằng có thể lật trời được hay sao? Các ngươi gây náo loạn như vậy, xem ra ta phải tìm Ngọc Hoàng Học Viện các ngươi tính sổ mới được.
Tô Mình dùng ánh mắt lạnh lẽo quét đám người Nhậm Kiệt lạnh lùng nói.
Khí thế Âm Dương Cảnh cực mạnh. - Vù! Lý Thiên Thành thở dốc, cho dù không bị thương cũng chỉ có thể tự vệ, hy vọng thắng nổi không tới một thành, mà bây giờ lại càng không thể.
Nhưng gã vẫn ưỡn ngực thẳng lưng, trận chiến vừa rồi khiến chiến ý hắn sục sôi, cho tới bây giờ chưa từng đánh thống khoái đã ghiền như vậy.
Lúc này ai hắn cũng không sợ. Hắn đã đánh bại toàn bộ đám người Ô Kinh, Ô Sát. Hiện tại cho dù Âm Dương Cảnh tới thì đã sao?
- Nói xong chưa, chưa xong thì ngậm miệng ngươi lại. Đúng lúc này, Nhậm Kiệt vô cùng lớn lối lên tiếng, tiếng vang như sấm, y mượn lực lượng trận pháp linh thú tọa giá át đi thanh âm của Tô Minh.
- A... Mập mạp nhỏ giọng cười, phiếu cơm lão đại thật lợi hại. Nói xong chưa? Chưa xong thì ngậm miệng ngươi lại. Lời này nghe thật mới mẻ.
Lý Thiên Thành cũng sững sờ, nhưng lập tức hiểu ra ý tứ của Nhậm Kiệt.
- Đại anh hùng của Ngọc Hoàng Học Viện ta xuống đây đi, ngươi đã xong việc rồi. Hiện tại tới lượt bổn gia chủ tính sổ với bọn họ.
Nhậm Kiệt quay sang nói với Lý Thiên Thành. - Ngươi tính sổ với ta? Ha ha, hắc... Ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy. Tô Minh nghe vậy thẹn quá hóa cười, hắn cũng dám nói tính sổ với mình.
- Bảo ngươi ngậm miệng lại, không nghe rõ à? Nhậm Kiệt nói xong đứng dậy. Không có pháp lực cường đại, nhưng thanh âm khí thế của y, cộng thêm trận pháp tăng cường, thanh âm của hắn vang vọng cả Ngọc Tinh Học Viện.
- Ngươi... Pháp lực toàn thân Tô Minh tăng vọt, giơ tay lên động thủ. Lý Thiên Thành vừa mới đáp xuống linh thú tọa giá, thấy Tô Minh định ra tay liền thất kinh. Lập tức chuẩn bị nghênh đón.
- Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, an tâm đi. Cứ xem phiếu cơm lão đại thu thập hắn, nhìn mà học tập! Mập mạp kéo gã sang một bên cười nói.
Thu thập hắn? Mí mắt Lý Thiên Thành nhảy lên, đùa gì vậy? Tô Minh chính là Âm Dương Cảnh à, ngươi không thấy lực lượng của hắn sao?
Tuy rằng Nhậm Kiệt rất đặc biệt, nhưng thế nào đi nữa cũng không có khả năng đạt tới Âm Dương Cảnh. Thần Thông Cảnh chống lại Âm Dương Cảnh, cho dù là mình có nhiều pháp bảo, thần thông, đan dược cũng chỉ có thể ở thời điểm toàn thịnh mới chống nổi Âm Dương Cảnh âm hồn tầng một, tầng hai bình thường mà thôi.
Hơn nữa, đối phương còn là cường giả siêu cấp của Thiên Viện. Sức chiến đấu hung hãn vượt lẽ thường.
Đối phó, thu thập? Còn coi mà học nữa? Lý Thiên Thành cảm thấy hoạt kê, hắn không biết tên mập kia lấy đâu ra tự tin mà nói như vậy. Nhưng mà y càng thêm tò mò, Nhậm Kiệt vừa dạy mình khiêu khích lúc khiêu chiến đã đủ lớn lối rồi, hiện tại gã càng khoa trương hơn, kinh người hơn. Còn định đi đối phó cường giả Âm Dương Cảnh nữa chứ.
- Ngươi cái gì mà ngươi, bổn gia chủ hỏi ngươi, ngươi lấy thân phận gì nói chuyện với bổn gia chủ? Là học viên năm một, năm hai tỷ thí sao?
Ngươi dựa vào đâu mà đòi quản Ngọc Hoàng Học Viện chúng ta? Chẳng lẽ Ngọc Tinh Học Viện các ngươi toàn là những kẻ không biết quy củ sao? Đám người kia lên lôi đài ứng chiến, ỷ nhiều đánh ít còn không tính, sau khi thu ngươi còn không biết xấu hổ chạy ra ngoài kêu gào. Nhậm Kiệt chỉ thẳng Tô Minh quát.
- Hừ! Các ngươi tới Ngọc Tinh Học Viện chúng ta gây sự, gây ra chuyện lớn như vậy còn muốn viện cớ chối bỏ... Tô Minh nổi danh đa mưu túc trí, trên thực tế lần này chơi Ngọc Hoàng Học Viện một vố cũng là do hắn vạch ra, làm sao có thể dễ dàng bị làm khó được.
- Bảo ngươi ngậm miệng, ngươi không nghe sao? Không biết mình rất đần hay không? Càng nói càng sai. Gây sự? Những thứ âm độc kia không phải là người Ngọc Tinh Học Viện các ngươi sử dụng hay sao? Một màn này ta đã cho ngươi ghi chép lại, ngươi không nsoi bỏn gia chủ còn không nghĩ tới đấy. Dùng thủ pháp âm độc luyện chế những thứ kia vi phạm lệnh cấm, còn không biết xấu hổ nói cái gì xong chuyện.
Ngươi đã nói, vậy bổn gia chủ thân là gia chủ Nhậm gia cũng hỏi. Trước đó lão sư Nhậm gia chúng ta bị phế, có phải là bị thứ âm độc này gây ra hay không? Con bà nó, dùng những thứ này còn dám lớn lối kêu gào, chuyện này Ngọc Tinh Học Viện các ngươi không thoát khỏi liên quan đấy.
- Lam Thiên đúng không? Thiên Viện đúng không? Ngọc Tinh Học Viện đúng không, bổn gia chủ bây giờ hoài nghi các ngươi dấn vào ma đạo, ma đạo, tu luyện ma vật, chuyện này ta sẽ phái người tra rõ.
Chơi trò chụp mũ xanh, còn kém lắm, Nhậm Kiệt trực tiếp chụp mũ lên đầu hắn.
Tô Minh bị những lời này của Nhậm Kiệt làm cho mặt không ngừng biến sắc. Nhưng mà đối phương đúng là nắm đằng chuôi, mà khí thế Nhậm Kiệt lại mạnh hơn hắn, lại chiếm đạo lý, bị chụp mũ xanh hắn sắc mặt khó coi.
Phải nói ma vật cực đoan rất là kinh khủng. Nếu có người dấn vào sẽ trở thành công địch toàn thiên hạ. Bởi vì trước kia đã từng xuất hiện qua rất nhiều ví dụ như vậy.
- Tô lão đại, cứu chúng ta... Ô Sát nằm bỏ trên lôi dài với tay cầu xin. Phải biết tình thế bị phế bỏ lực lượng là không thể nghịch chuyển, càng cứu kịp thời càng tốt, nếu không phải trả cái giá cao hơn.
Ô Sát kêu cứu, đám người kia cũng kêu cứu. Dù sao bọn họ đều nghe lệnh Tô Minh làm việc.
Trong 10 đại cao thủ đi theo Lam Thiên, Ô Sát tiếp xúc với Tô Minh nhiều nhất, lão đại bọn chúng cũng có quan hệ rất tốt với gã.
Nhưng bọn họ cầu xin lúc này lại không thích hợp nhất. Bởi vì Tô Minh đang bị Nhậm Kiệt kết tội mà bực bội, nếu bị truy cứu sẽ gây ra rất nhiều phiền toái. Thứ bảo bối trong tay áo hắn vẫn còn chưa bị luyện chế hoàn toàn, đây là pháp báo của nhị ca, nếu như bị người ta lấy mất, tới lúc đó mình không thể bàn giao.
Những người khác thì còn may, nhưng mà Nhậm Kiệt bối cảnh không bình thương. Mình là Âm Dương Cảnh không giả, nhưng trước đó ngay cả ba đại Vương giả Hải Vương, Cửu Đầu Long Vương, Hắc Quả Phụ đều không bại mà lui. Hắn biết, ít nhất dựa vào mình thì không thể được.
Có kiêng kỵ, hắn không dám động thủ. Nhậm Kiệt lại có lý, không ngừng nặng lời đả kích hắn khiến hắn cảm thấy lúng túng khó chịu.
Nhưng mà chết ở cái lúc này Ô Sát lại cố tình lên tiếng. - Câm miệng! Ô Kinh tuy thương thế nghiêm trọng nhưng mà cũng ôm bụng giận dữ gầm lên. Ô Sát lên tiếng cầu xin hắn biết ngay là không hay rồi. Chuyện kia nếu như thành công thì tốt, bởi vì lúc đó hắn tưởng Thiên Viện sẽ giúp đỡ bọn họ. Nhưng mà bây giờ lại thất bại, lúc này còn mở miệng cầu xin rất có thể hư chuyện. Vừa quát xong, hắn không nhịn được phun ra một búng máu.
- Hai tên các ngươi không học cho giỏi công pháp Thiên Viện, còn lén lút tu luyện công pháp ma đạo, làm mất thể diện Thiên Viện ta. Chết tiệt! Tô Minh không dám để cho Nhậm Kiệt xen vào, tiên thủ hạ vi cường cách không chém ra một trảm.
- Xịch... Không còn sức phản kháng, hai huynh đệ Ô Kinh, Ô Sát lập tức bị mất đầu.
Ô Sát vẫn còn trợn tròn mắt không cam lòng nhìn thân thể không đầu mình, cái miệng há to muốn rống mà không được. Lúc này hắn mới bừng tỉnh, vì sao đại ca lại cản mình.
Truyện khác cùng thể loại
199 chương
88 chương
100 chương
236 chương
296 chương
1422 chương