Tà Thiếu Dược Vương
Chương 245
Oanh! Oanh!
Giờ phút này ngọn lửa chớp động, chiếu rọi trong huyệt động khổng lồ bị rách tả tơi bởi vì chiến đấu lúc trước thành một màu hồng.
Địa hỏa tinh thuần bị rút lên, sau đó trải qua thao túng đặc thù không ngừng tế luyện Linh khí tuyệt phẩm.
Bình thường luyện chế một thượng phẩm linh khí bình thường, trừ phi thực lực đủ cường đại, nếu không ít nhất cũng phải tốn thời gian mấy tháng, mà luyện chế một Lăng Thiên Bảo Khí mấy năm thậm chí mấy thập niên cũng là chuyện bình thường. Bất quá cũng may giờ phút này Nhậm Kiệt cũng không phải là luyện chế, chẳng qua là muốn làm chuyện nước chảy thành sông.
Hướng dẫn Linh khí tuyệt phẩm đã vượt xa cực hạn, hoàn thành chuyện nên hoàn thành 1700 năm trước.
"Ầm!"
Kèm theo sự thao túng, hướng dẫn lần nữa của Nhậm Kiệt, Linh khí tuyệt phẩm này từ từ tản mát ra tia sáng kinh người, một cổ Lăng Thiên Bảo Khí linh khí siêu việt, phát ra đan khí sắp ra đời.
- Lập tức dung nhập tinh thần lạc ấn vào, hoàn toàn nắm trong tay, mượn lần đột phá này để cảm ngộ một chút, cũng rất có trợ giúp đối với ngươi.
Cảm nhận được lò luyện đan Lăng Thiên Bảo Khí chậm mất 1700 năm rốt cục sắp hoàn thành, Nhậm Kiệt lập tức hét lớn một tiếng, báo cho lão Đan Vương.
Món pháp bảo này là tổ sư của Minh Ngọc sơn trang lưu lại, một khi tấn thăng làm Lăng Thiên Bảo Khí, uy thế tăng vọt, năm đó luyện chế từng ly từng tý, cùng chủ nhân năm đó hết thảy tất cả cũng dung nhập vào trong đó, sẽ có chỗ tốt lớn lao đối với lão Đan Vương.
Sau khi nghe được lời nói của Nhậm Kiệt, lão Đan Vương lập tức ngưng tụ lạc ấn thần thức, dung hợp tinh huyết bản mạng của bản thân cùng Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm mới ra đời này. Lò luyện đan khổng lồ hoàn toàn thành hình, hoàn toàn bất đồng với linh khí, cho dù là tồn tại Âm Dương Cảnh đối mặt với uy thế do lò luyện đan này phát ra cũng cảm giác được áp lực lớn lao. Lò luyện đan này còn không phải là Lăng Thiên Bảo Khí mang tính công kích, uy thế cũng đã kinh người như thế, có thể tưởng tượng Lăng Thiên Bảo Khí mang tính công kích chân chính kinh khủng tới mức nào.
Nếu như so sánh Linh khí tuyệt phẩm với việc đốt một cây diêm, Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm này chính là đống lửa rực cháy, hoàn toàn là khác biệt trời vực.
Cái loại uy thế nầy, phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, áp lực cho người ta, khí thế mênh mông cũng vượt quá tưởng tượng.
Mà lúc này lão Đan Vương Ngọc Trường Không hoàn toàn dung hợp, trong đầu cũng hiện lên từng màn biến hóa, ánh mắt của hắn cũng sắp nhanh chóng biến hóa, lực lượng trong cơ thể cũng có ba động kịch liệt.
Giờ phút này Nhậm Kiệt cũng ngừng lại, hết thảy thuận thế mà làm, nước chảy thành sông, mặc dù lò luyện đan này cũng không phải là pháp bảo công kích, lấy luyện đan, phòng ngự làm chủ, nhưng Lăng Thiên Bảo Khí dù sao cũng không giống bình thường. Lão Đan Vương mượn quá trình phát triển biến hoá của Lăng Thiên Bảo Khí này, mặc dù không thể nào nói là sẽ trợ giúp hắn đột phá đến Thái Cực Cảnh, nhưng là có trợ giúp lớn lao đối với hắn, chờ mình dùng Địa Viêm Chu Quả luyện chế một chút dược tề nữa, giúp hắn khôi phục nơi nguyên bản bị hao tổn, cơ hội hắn đột phá đến Thái Cực Cảnh sẽ lớn hơn một chút.
- Ừm!
Đột nhiên, Nhậm Kiệt sinh lòng cảnh giác, mới vừa rồi Nhậm Kiệt nhìn giống như là rất tùy ý nhắc tới, thật ra thì trước khi hắn nhắc tới đã để cho thần thức của mình đạt tới trạng thái mạnh nhất, tiến vào địa phương ở chung quanh chia thần thức ra bắt chước thần hồn lực, bố trí ra trận pháp đặc biệt.
Loại trận pháp thần hồn lực mô phỏng này cũng không có bất kỳ uy lực, uy hiếp nào, nhưng một khi có người tiếp xúc, Nhậm Kiệt lại có thể lập tức phát hiện, giống như báo động, mà giờ khắc này Nhậm Kiệt cảm nhận được sự tiếp xúc rất nhỏ, vô cùng nhỏ. Nếu không phải sau khi Nhậm Kiệt giết chết Ngọc Tuyền đạo nhân, thần thức ở trong trạng thái Thánh nhân luận đạo, mô phỏng thần hồn lực bố trí trận pháp báo động đặc biệt, cho dù lấy thần thức Âm Dương Cảnh đỉnh phong của hắn để bố trí trận pháp khẳng định cũng không phát hiện được người này.
- Nếu Lăng Thiên Bảo Khí này ta cũng luyện thành, vậy thì thử uy lực một chút đi.
Nhậm Kiệt nói rất tùy ý, sau đó thần thức vừa động, báo cho lão Đan Vương.
- Ở lối vào phía bên trái đằng sau ngươi có người lẻn vào, rất cường hãn, thúc dục lò luyện đan đập tên vương bát đản đó. Uy thế đủ một chút, mắng hắn, dám quấy rầy ngươi đột phá, hù hắn chạy, nếu không mà nói phiền toái của chúng ta sẽ có thể to lắm.
Nhậm Kiệt sớm đã nghĩ tới, loại chuyện này động tĩnh lớn như vậy, không thể nào không đưa tới sự chú ý của người khác.
Nhưng dưới Âm Dương Cảnh bình thường, tại bên trong mê trận, Huyễn trận của chính mình cơ hội muốn chuyển động để tìm hiểu không lớn, cho dù có Âm Dương Cảnh đi vào, đến lúc đó chung quanh cũng là yêu thú kiến lửa, bọn họ cũng không có biện pháp không có năng lực tiến vào bên trong.
Kết quả ngoài dự đoán của mọi người là, thậm chí có người lẻn vào tới nơi này, là người nào?
Hoàng đế, hay là thế lực khác, thế nhưng phái người mạnh như vậy đến dò thăm, muốn làm cái gì?
Lần này ngay cả Nhậm Kiệt trong lòng cũng lẩm bẩm, có phải muốn đục nước béo cò hay không, đến cháy nhà hôi của, hiện tại thương thế của lục thúc, lục thẩm, Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương bọn họ căn bản chưa hoàn toàn khôi phục, mới vừa rồi phối hợp với chính mình tế luyện Lăng Thiên Bảo Khí này một lần nữa, 10 thành lực lượng có thể còn dư lại chưa tới một thành.
Thời điểm này nếu quả thật có người muốn thừa dịp mà vào, cháy nhà hôi của, vậy thì cũng phiền toái. Cho nên Nhậm Kiệt báo cho lão Đan Vương, bảo lão Đan Vương mượn uy thế của Lăng Thiên Bảo Khí mới vừa tế luyện xong một lần nữa để động thủ, nếu như hù dọa không chạy, vậy thì thật nguy hiểm, cần liều mạng.
- Tốt, người nào, dám quấy rầy ta tế luyện Lăng Thiên Bảo Khí mượn cơ hội đột phá, muốn chết, . . .
Oanh!
Vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, lão Đan Vương Ngọc Trường Không đang hoàn toàn không có phát hiện bất kỳ tình huống gì, không chút do dự ngừng việc cảm ngộ lại, trong nháy mắt thúc dục Lăng Thiên Bảo Khí, ầm ầm, cả lò luyện đan hóa thành một đoàn hồng sắc quang mang, giống như mặt trời nhỏ rơi xuống đánh tới địa phương Nhậm Kiệt nói.
Có người?
Chuyện gì xảy ra?
Kiếm Vương Long Ngạo, Lục gia Nhậm Thiên Túng, Vân Phượng Nhi bọn họ đều là thất kinh, mạnh mẽ nhìn sang, chỉ bất quá giờ phút này cả đám đều đang hư thoát, sau khi bị thương lại toàn lực tế luyện pháp bảo này một lần nữa, giờ phút này đột nhiên có biến cố bọn họ cũng là cả kinh.
- Lăng Thiên Bảo Khí . . . Thật sự là Lăng Thiên Bảo Khí, mượn cơ hội đột phá, chẳng lẽ hắn thật sự đột phá, không tốt.
Lúc này, Đại cung phụng mới vừa cẩn thận tới gần cũng không khỏi thất kinh, hít mạnh một hơi, trong nháy mắt trên bụng khổng lồ của hắn có một đoàn tia sáng vọt ra, giống như là bay ra từ bụng của hắn, trong nháy mắt bụng bự cũng nhỏ đi không ít.
Oanh! Oanh!
Đoàn tia sáng kia trong nháy mắt đánh tới lò luyện đan Lăng Thiên Bảo Khí đang bay tới, bất quá uy thế của Lăng Thiên Bảo Khí vượt quá tưởng tượng, mặc dù chẳng qua là tính phòng ngự, lò luyện đan để luyện đan, nhưng oanh kích ra vẫn có uy thế kinh người, trong nháy mắt đã nổ nát vụn đoàn tia sáng kia, nham thạch chung quanh trong nháy mắt cũng nổ tung, đuổi theo lần nữa.
- Không tốt, điều này sao có thể, thế nhưng thực sự thành công, chẳng lẽ . . .
Đại cung phụng này ở thời điểm lão Đan Vương Ngọc Trường Không chiến đấu với Hải Vương, biết lão Đan Vương Ngọc Trường Không đã dung hợp âm dương, hôm nay phát hiện món Lăng Thiên Bảo Khí của Minh Ngọc sơn trang 1700 năm trước thất bại không hoàn thành lại có thể tế luyện một lần nữa thành công, đột nhiên oanh kích tới, uy thế của Lăng Thiên Bảo Khí không giả, cộng thêm câu kia của lão Đan Vương Ngọc Trường Không đã làm hắn sợ đến hồn phi phách tán.
Cho dù người nầy không có đột phá thành công, có Lăng Thiên Bảo Khí trong tay, mình cũng không phải là đối thủ a.
Giờ khắc này Đại cung phụng chỉ có một ý niệm trong đầu, chạy, trong nháy mắt khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, cả người hóa thành một đoàn tia sáng, tốc độ tăng vọt gấp mấy lần, trong nháy mắt đã xông ra ngoài.
- Ừm!
Lão Đan Vương thúc dục uy thế của Lăng Thiên Bảo Khí mới vừa tế luyện thành công, nhưng là sau đó hắn cũng cảm giác được không còn chút sức lực nào, dù sao thương thế lúc trước quá mức nghiêm trọng, mới vừa rồi lại tiêu hao lớn vô cùng.
Lò luyện đan Lăng Thiên Bảo Khí uy mãnh vô biên, thoáng cái đã lờ mờ, ngừng lại.
- Hiện tại hắn sợ, nói một câu giữ thể diện, mau, sau đó hừ lạnh một tiếng, trở về nói cho chủ tử của ngươi, an phận một chút, đối xử với tất cả mọi người tốt hơn, sau đó khí phách nói một tiếng cút.
Thần thức của Nhậm Kiệt luôn luôn chú ý đến, thấy tên kia đột nhiên tăng vọt tốc độ chạy trốn, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bất quá thời điểm này vẫn không thể quá mức khinh thường, nếu như lão Đan Vương Ngọc Trường Không không truy kích dễ dàng làm cho người ta hoài nghi, cho nên Nhậm Kiệt lập tức nhắc nhở lão Đan Vương Ngọc Trường Không.
- Hừ, trở về nói cho chủ tử của ngươi, an phận một chút, đối xử với tất cả mọi người tốt hơn, cút!
Trên thực tế đến hiện tại lão Đan Vương Ngọc Trường Không còn có chút không có kịp phản ứng, nhưng Nhậm Kiệt nói gì, hắn sẽ làm theo toàn bộ, nói một câu rất khí phách.
Giờ khắc này, Kiếm Vương Long Ngạo, Lục gia Nhậm Thiên Túng, Vân Phượng Nhi bọn họ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này tâm của bọn hắn cũng đều thót lên tới cổ họng, không có biện pháp không khẩn trương, cho dù lúc đối phó Ngọc Tuyền đạo nhân bọn họ cũng không có như thế, bởi vì bọn họ đều là nhân vật đứng ở đỉnh cao, cho dù đối mặt với cường địch cũng sẽ toàn lực chiến đấu.
Nhưng giờ phút này sau khi trải qua liên tiếp vô số chuyện, bọn họ không có bất kỳ lực chiến đấu nào, thời điểm này xuất hiện một người đủ cường đại, Âm Dương Cảnh dương hồn tầng năm, sẽ tạo thành đầy đủ uy hiếp đối với bọn họ.
Mà giờ khắc này Đại cung phụng hóa thành một đoàn tia sáng để chạy trốn kia thì không tốt hơn bao nhiêu so với bọn họ, kinh hồn táng đảm.
Uy lực của Lăng Thiên Bảo Khí hắn cũng là là lần đầu tiên tiếp nhận, huống chi lão Đan Vương kia lại muốn đột phá đến Thái Cực Cảnh, cho dù chưa hoàn toàn đột phá thành công, mượn Lăng Thiên Bảo Khí kia cũng không phải mình hắn là có thể ngăn cản.
Huống chi hắn chẳng qua là tới dò xét, tự nhiên sẽ không thật sự liều mạng, cho nên chạy mất không chút do dự.
Khi người này bộc phát lực lượng dùng tốc độ cao nhất để chạy trốn, thần thức của Nhậm Kiệt rốt cục cũng dò xét được hắn, bất quá có thể cảm nhận được lực lượng khổng lồ cùng tốc độ của người nầy, tuyệt đối không kém hơn người trong Bát Đại Vương Giả. Thấy hắn chạy trốn, trước tiên Nhậm Kiệt lập tức thúc dục thần thức lần nữa, hôm nay hắn có đại lượng linh ngọc, thúc dục thần thức trong thời gian ngắn để làm chút chuyện, đối với hắn mà nói đã là chuyện nhỏ.
Nhanh chóng để cho thần thức đạt đến trình độ tiếp cận thần hồn lực lần nữa, sau đó bố trí cấm chế bên trong quặng mỏ linh ngọc, phong bế khí tức cùng tin tức ở nơi này, đồng thời cũng cẩn thận chế tạo một chút trận pháp cảnh giác lúc trước lần nữa.
Sau khi làm xong, Nhậm Kiệt liền phát hiện lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, lục thúc, lục thẩm bọn họ cũng đang nhìn mình.
- Hô!
Nhậm Kiệt cũng thở dài một cái, nói:
- Lúc trước nghĩ tới sẽ có người chú ý, không ngừng dò xét tình huống của nơi này, nhất là Hoàng đế bên kia, nhưng lại không nghĩ rằng có tồn tại cấp bậc này tiến vào, nếu ta đoán không lầm, hơn phân nửa là người do Hoàng đế phái tới, có lẽ hắn đã đoán được thứ gì đó, tỷ như nghĩ tới Ngọc Tuyền đạo nhân canh giữ ở nơi này không đi ra, rất có thể có bảo bối gì đó, cho nên mới phải vận dụng người cấp bậc đó đến dò xét.
- Người này rất mạnh, nếu như mới vừa rồi hắn thật sự đi vào . . .
Lời nói phía sau của lão Đan Vương Ngọc Trường Không chưa nói, hiện tại mọi người thanh tĩnh, tuyệt đối là lúc suy yếu nhất, nếu hắn đi vào thì tất cả mọi người chết chắc, mặc người chém giết.
- Biện pháp này của ngươi căn bản không dấu diếm được bao lâu, người hơi chút hiểu rõ lão Đan Vương cũng biết, hắn sẽ không nói ra lời nói như vậy.
Kiếm Vương Long Ngạo đối với việc Nhậm Kiệt để cho lão Đan Vương nói ra những lời đó rất là lo lắng.
- Đó là bởi vì ngài đã sớm biết đáp án, cũng biết lão Đan Vương là hạng người gì. Đối phương chỉ cần không phải đặc biệt thân cận cùng lão Đan Vương, mới vừa rồi uy lực của Lăng Thiên Bảo Khí không giả chứ, một ít uy thế hắn cũng nhìn không ra sâu cạn, dưới tình huống như vậy trừ phi có cần thiết, nếu không người nào lại vô duyên vô cớ mạo hiểm. Huống chi, chuyện này nói rõ là chuyện Nhậm gia chúng ta đang làm, người khác cũng biết lần này Kiếm Vương Long Ngạo ngươi, Sát Thủ Vương tất cả cũng ở đây, cộng thêm lục thúc, lục thẩm của ta, cho dù trong lòng có chút hoài nghi, cũng bằng vào động tác bất thình lình mới vừa rồi đủ để đối phương mơ hồ một trận, chúng ta không cần để cho hắn tin tưởng hoàn toàn, chỉ cần tranh thủ thời gian.
Nhậm Kiệt rất trấn định nói:
- Nói trắng ra là, cho dù hắn trở về suy nghĩ minh bạch, ta cũng không tin hắn còn dám tới, nếu như chúng ta thật sự khôi phục lực lượng, ngươi cho là hắn có thể còn sống trở về sao?
Nghe được lời này của Nhậm Kiệt, trừ lão già ngang bướng Kiếm Vương Long Ngạo khẽ cau mày không nói, những người khác khẽ gật đầu.
- Trong hoàng cung có tồn tại mạnh như vậy sao?
Vân Phượng Nhi cũng rất ngạc nhiên, bởi vì người mới vừa tới tuyệt không phải tầm thường.
- Mặc dù có Bát Đại Vương Giả, nhưng ai cũng biết Bát Đại Vương Giả chỉ là một loại đại biểu, cũng không phải là tuyệt đối. Trong hoàng cung có tồn tại Âm Dương Cảnh đỉnh phong cũng không phải là bí mật quá lớn, chẳng qua cụ thể là người nào cũng không ai biết, bất quá căn cứ theo hiểu biết trước kia cùng dò thăm về sau, thật giống như Hoàng đế lấy cung phụng để xưng danh. Có thể đạt tới cấp bậc cung phụng, ít nhất cũng phải là Âm Dương Cảnh, Hoàng đế dùng chiêu này để lôi kéo các loại người trong thiên hạ, nghe nói tam đại cung phụng lợi hại nhất trong đó đều là tồn tại đứng đầu trong Âm Dương Cảnh dương hồn, nói vậy người này chính là một vị cung phụng trong đó.
Lục gia Nhậm Thiên Túng mặc dù nhiều năm chưa từng làm cái gì, nhưng vẫn là có hiểu biết rất sâu đối với Hoàng đế.
- Bọn họ bất kể có cái gì, chỉ cần bản thân chúng ta làm tốt, đủ mạnh bọn họ sẽ không có biện pháp, trước mau sớm khôi phục lực lượng.
Nhậm Kiệt thoạt nhìn mặc dù rất thoải mái; nhưng nguy hiểm trong đó hắn làm sao có thể không biết, nhưng không mạo hiểm cũng không được. Nếu quả như thật hợp lại, kết quả tuyệt đối sẽ rất thê thảm, lúc trước đối phó Ngọc Tuyền đạo nhân bọn họ là sớm có chuẩn bị, thận trọng, hiện tại lại là lúc suy yếu nhất.
Thời điểm này liều mạng, thương vong đã không thể tránh khỏi, cho nên có thể lừa gạt để tránh thoát, tranh thủ thời gian chính là chuyện trọng yếu nhất.
Vừa nói, Nhậm Kiệt đã bắt đầu lấy dược tề ra, hiện tại dược tề cùng dược vật hắn mang theo trên người cũng không thiếu, nguyên bản ở trụ cột dược tề, Nhậm Kiệt đã làm ra một chút Địa Viêm Chu Quả dung nhập vào trong đó, trợ giúp mọi người mau sớm khôi phục, cho dù có biến cố gì cũng có thể cố gắng khôi phục lực lượng để ứng đối. Trên thực tế, nếu như mới vừa rồi không được, trong lòng Nhậm Kiệt cũng có ý nghĩ xấu nhất, đó chính là trực tiếp chia Địa Viêm Chu Quả thậm chí một nửa yêu đan của Thiên Yêu ra cho lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, lục thúc, lục thẩm bọn họ phục dụng, khi đó cũng chỉ có thể liều mạng.
Cũng may, cũng may, người nầy chạy.
Truyện khác cùng thể loại
199 chương
88 chương
100 chương
236 chương
296 chương
1422 chương