Bởi vì Nhậm Kiệt cấp cho Tề Thiên những chữ kia, giống như cùng công pháp Nhậm Kiệt đang tu luyện, cho nên vốn Tề Thiên là thích tán gẫu không ngừng nghỉ, lúc này đa số thời gian lại trầm mặc lẳng lặng cảm ngộ, lĩnh ngộ những thứ đó, chỉ có gặp chuyện gì đặc biệt hắn mới nói một đôi lời. Điều này làm cho Kiếm Vương Long Ngạo vừa mới gặp hắn, hay lão Đan Vương Ngọc Trường Không trước đây từng thấy qua hắn, ngay cả lục gia Nhậm Thiên Tung bọn họ đều nghĩ rằng: Tề Thiên là một người tiếc chữ như vàng, nói chuyện vô cùng ngắn gọn... Mỗi khi bọn họ có loại cảm giác này, mập mạp cùng Nhậm Kiệt liền âm thầm nhìn nhau, sau đó đều có kích động muốn bật cười. Bởi vì trước đó Tề Thiên đã nói, bảo Nhậm Kiệt viết thêm một số chữ, trước hắn viết những kinh văn kia không có nối liền nhau, tuy nhiên hắn đã hợp thành mấy câu, hắn cần. Lúc đó Nhậm Kiệt còn nói với mập mạp, rất lâu không nghe được Tề Thiên tán gẫu cũng thật nhàm chán, nhất là Kiếm Vương Long Ngạo đã khôi phục, nên để Tề Thiên tìm lão tâm sự. Mập mạp nghe nói vậy liền giơ hai tay đồng ý, lúc này bọn họ chờ Tề Thiên hoàn toàn lĩnh ngộ xong mấy chữ kia sẽ nói đây! Lúc này Tề Thiên nói một câu, dường như nghĩ đến điều gì, lại không muốn nói, nói đến một nửa rồi nhắm mắt im lặng. - Hắn đây hoàn toàn là đang mơ mộng hão huyền, ta xem hắn trăm phương ngàn kế chính là muốn đối phó với Nhậm gia, nếu không vì sao lại dùng phương thức này hãm hại phiếu cơm lão đại! Mập mạp nghĩ tới Nhậm Kiệt nói hoàng đế dùng loại phương pháp đó, liền rất tức giận, giờ nghĩ lại không khỏi lần nữa lầm bầm nói: - Còn cái gì kế hoạch sự nghiệp to lớn, tên khốn này ngay cả người quan hệ tốt với mình cũng không biết, chỉ biết đấu đá cùng thần tử của mình, thì có thể làm ra đại sự gì chứ! Lục gia nghe Tề Thiên nói khẳng định như thế, rồi nghe mập mạp nói vậy, cũng cảm thấy rất có đạo lý: bởi vì hoàng đế gần đây tốc độ khuếch trương đối ngoại cũng dừng lại, ngược lại nội bộ tranh chấp đấu đá nhau... việc làm này không giống như người có chí lớn, có kế hoạch vĩ đại đâu!? - Vậy có lẽ hắn chính là bị ngươi làm cho phẫn nộ, nên sử dụng ra thủ đoạn ẩn tàng nào đó. Dù sao năm đó hắn đi theo đại ca tiêu diệt không ít lực lượng, cũng tìm kiếm phát hiện nhiều di tích, từng thu được thứ tốt không ít. Tuy nhiên tiểu tử ngươi lần này cũng thật lợi hại, ngươi thật dám lấy ra Miễn Tử Ngọc Bài dùng, hơn nữa còn là dùng cách như vậy, từ xưa đến nay ngươi cũng là độc nhất vô nhị! Chuyện liên quan tới Hoàng đế thật đúng là khó mà nói, lục gia Nhậm Thiên Tung nói xong cũng lười suy đoán tiếp, lập tức nghĩ tới chuyện Nhậm Kiệt ở trước hoàng cung sử dụng Miễn Tử Ngọc Bài giết Quách Tông Hữu... liền tươi cười nhìn Nhậm Kiệt tán thưởng. - Có thể thu được Miễn Tử Ngọc Bài nhất định là lập được công lao to lớn, hoàng đế không thể thưởng được gì khác, cho nên mới đưa ra thứ như vậy, hắn tùy tiện lấy ra một tấm lệnh bài liền đền bù cho vô số công lao... vậy tại sao chúng ta không thể dùng, chẳng lẽ để thờ hay sao? Vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao? Hơn nữa vật này chúng ta cũng không chỉ có một tấm, cũng nên để cho người Ngọc Kinh Thành biết một chút, đỡ phải bọn họ nghĩ rằng bổn gia chủ là nói giỡn chơi với bọn họ! Nhậm Kiệt cũng tùy ý nói. Vật này không dùng mới không có ý nghĩa, dùng nó mới có ý nghĩa. - Ngươi thật là! Lục gia Nhậm Thiên Tung chỉ tay vào Nhậm Kiệt, tùy tiện nói: - Bất quá tên Quách Tông Hữu kia cũng nên giết, nhưng ngươi cứ như vậy làm chuyện huyên náo quá lớn. Hôm nay cả Ngọc Kinh Thành đều sắp bùng nổ rồi, loại chuyện như vậy vốn không giấu được, hơn nữa còn là từ trên xuống dưới đều biết. Tên Quách Tông Hữu dù sao cũng là quốc trượng, ngươi ở trước mắt hoàng đế giết hắn, mặc dù có Miễn Tử Ngọc Bài, nhưng xem như mặt mũi hoàng đế cũng mất hết. Hơn nữa hoàng đế bên kia cho dù không truy cứu, thì Quách Tông Hữu cũng có liên hệ mật thiết cùng Thánh Đan Tông, sau này ngươi phải cẩn thận một chút! - Lục thúc cứ yên tâm đi! Ngài cùng lục thẩm mau sớm khôi phục lực lượng, chúng ta bất kể hoàng đế muốn làm như thế nào, phần chúng ta trước hết phải giải quyết cho xong chuyện mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, để cho hoàng đế biết cái gì gọi là giơ lên hòn đá đập trúng chân mình. Hơn nữa không quản tới bất cứ thời gian nào, chỉ cần bản thân chúng ta đủ mạnh là được! Nhậm Kiệt gật đầu đáp ứng. Trên thực tế sau khi trải qua chuyện lần này, hắn mơ hồ có cảm giác hoàng đế hơn xa mặt ngoài thoạt nhìn đơn giản như vậy, thậm chí chuyện mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn lần này hắn cũng hoài nghi, có lẽ hoàng đế đã biết Ngọc Tuyền đạo nhân còn sống. Tuy nhiên bất kể ra sao, hiện tại mình phải trước tiêu diệt Ngọc Tuyền đạo nhân mới được, hoàn toàn tiêu trừ mới họa hại năm đó cha chưa trừ xong, đồng thời cũng vì Địa Viêm Chu Quả cùng với vô số linh ngọc dưới đó. Về phần chuyện hoàng đế bên kia, hắn còn không biết lạc ấn kia đã bị mình phát hiện, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại sẽ là thời gian yên tĩnh. Bất kể hắn là lợi dụng thứ gì đó trong di tích trước kia, hay là hắn ẩn núp rất sâu, mình chú ý tới hắn, cũng không sợ hắn làm thêm chuyện gì nữa. Trong hoàng cung lúc này không khí ngột ngạt làm người ta không thở nổi, không người nào dám nói một câu, cũng càng thêm cẩn thận, thầm sợ chạm trúng rủi ro. Nhưng gần như trong lòng tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ: ngàn vạn lần chớ trêu chọc tên gia chủ Nhậm gia kia, tên gia chủ Nhậm Kiệt điên cuồng đó đúng thật là điên lên không muốn sống nữa, chuyện gì cũng dám làm, cũng dám đuổi giết quốc trượng vào tận trong hoàng cung. Trước mắt hoàng đế còn đánh chết người, thì còn có gì hắn không dám làm. Tuy rằng ở mặt ngoài mọi người không nói gì, nhưng lúc không có ai đều bàn tán ầm ĩ, Miễn Tử Ngọc Bài này của Nhậm Kiệt cũng không chỉ có một tấm, huống chi người bình thường còn chưa tới phiên hắn dùng tới Miễn Tử Ngọc Bài. Mà lúc này trong cung Dĩnh Phi, Dĩnh Phi vừa mới hồi tỉnh lại quỳ trên mặt đất, khóc không ra tiếng, thi thể Quách Tông Hữu hiện đang đặt ở đó. - Bệ... Bệ hạ... ngài... phải làm chủ cho... thần thiếp a... tên Nhậm Kiệt... Dĩnh Phi nói, thanh âm nức nở nói không ra lời, cả người lại lần nữa ngã xuống sắp ngất đi. - Được rồi... Được rồi! Khanh cũng đừng quá thương tâm... Thời khắc này Hoàng đế càng khó chịu hơn, cũng không muốn gặp ai, nhưng Dĩnh Phi nơi này hắn lại nhất thiết phải đích thân đến an ủi. Hoàng đế tiến lên ôm Dĩnh Phi đặt lên giường, tạm thời để cho nàng khỏi nhìn thấy thi thể Quách Tông Hữu, đồng thời hắn rót vào một chút lực lượng trợ giúp nàng bình phục tâm tình kích động. Vừa rồi bởi vì nàng quá kích động, phẫn nộ hộc máu, nếu như tiếp tục như vậy sẽ tự làm tổn thương mình. Đối với Dĩnh Phi, hoàng đế vẫn vô cùng yêu thích, huống chi hiện tại xảy ra chuyện như vậy. Chỉ là nếu muốn xử lý Nhậm Kiệt, hiện tại hắn cũng không có biện pháp làm được, hắn dù sao cũng không thể tự đánh vào mặt mình! Huống chi chuyện Quách Tông Hữu này cũng rất nghiêm trọng, mặc dù ngay sau đó hắn phái người đi điều tra không có khoa trương như Nhậm Kiệt nói như vậy, nhưng lúc đó Linh khí thượng phẩm nổ tung, ở sòng bạc đại chiến chết thảm trọng, cấu kết với Hương công tử, Tây Bắc Lang Vương, tập kích Nhậm Kiệt... những chuyện này đều là thật. Kể từ đó hoàng đế đúng là không có biện pháp dựa vào chuyện này nói chuyện, nếu không với tính tình điên cuồng của tên Nhậm Kiệt kia, thật có thể làm náo loạn sự tình thiên hạ đều biết, cho dù không có Miễn Tử Ngọc Bài mình cũng đuối lý. - Chuyện này... là do phụ thân nàng làm... Ôi, mấu chốt là để Nhậm Kiệt nắm được đằng cán... Hoàng thượng nghe Dĩnh Phi nói tới nói lui nhất quyết bảo mình làm chủ, giúp báo thù, hắn cũng muốn chửi má nó, cố nén tức giận nói. Quách Tông Hữu chết sống thật ra hắn cũng không hề quan tâm, nếu như không phải cách chết kiểu động chạm như thế, thì có chết cũng mặc xác. Nhưng mấu chốt con bà nó chết thì chết đi, còn làm cho mình chật vật như vậy, làm cho mình theo hắn cùng mất hết thể diện. Hoàng thượng khó chịu đối với Quách Tông Hữu hoàn toàn không dưới Nhậm Kiệt, cho nên hiện tại hắn cũng lười nhìn vào thi thể Quách Tông Hữu. - Nhưng... bất kể cha thiếp phạm vào lỗi lầm gì, thì có bệ hạ ngài làm chi, ông ấy là quốc trượng là phụ thân của thần thiếp, thiếp làm sao ăn nói với đệ đệ của thiếp... Dĩnh Phi nói đến đây, càng thương tâm, lại khóc thút thít. Quách Tú, nhắc tới người này hoàng đế cũng khẽ nhíu mày. Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới tên rất đáng ghét, hắn cũng lười để ý tới trước kia, rồi lại có thể trở thành đệ tử chân truyền của lão tổ Thánh Đan Tông, thật khó tin! Căn cứ tin tình báo dường như bên trong thân thể của hắn phát hiện thứ gì đó, hắn có đại cơ duyên gì đó dẫn phát, thừa kế một thứ gì đó. - Trẫm sẽ làm chủ cho nàng, nhưng cũng không phải hiện tại. Nàng đừng có nôn nóng, trẫm sẽ dùng chuyện khác để xử lý tên Nhậm Kiệt kia. Phụ thân nàng cũng là nhạc phụ của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Về phần đệ đệ nàng bên kia, nghe nói hắn đang bế quan, ta xem chuyện này trước hãy liên lạc với Thánh Đan Tông bên kia, trước cứ đừng nói cho hắn biết! Hoàng đế vừa an ủi Dĩnh Phi, vừa nói có kế hoạch. Hiện tại là lúc Dĩnh Phi yếu đuối nhất, hư nhược nhất. Hoàng đế đều nói như vậy, tự nhiên nàng không có phát hiện vấn đề gì, còn cảm kích thút thít nhào vào lòng hoàng đế. Hiện ở kinh thành nói đề tài gì nóng nhất, nếu nói không biết khẳng định sẽ bị người xem thường, trên từ vương công quý tộc, các đại gia tộc, dưới có người buôn bán nhỏ... toàn bộ đều bàn tán chỉ có một sự kiện: là gia chủ Nhậm gia dường như nổi điên đuổi giết quốc trượng vào tận trong hoàng cung, rồi trước mặt hoàng đế giết chết quốc trượng. - Ta nghe biểu đệ của đường ca ta nói, ngay lúc đó hắn đứng cách Nhậm Kiệt nửa thước, Nhậm Kiệt kia cặp mắt đỏ như máu giống như ma, giơ tay chém xuống, “rắc” một tiếng, cứ như vậy chém bay đầu quốc trượng! - Ngươi vậy tính là gì chứ! Cháu họ của anh rễ ta cũng là thị vệ đại nội, ngay lúc đó máu đều văng lên cao hơn một thước! - Thần biết tội! Ngay lúc bọn hắn muốn xông lên, Nhậm Kiệt kia đột nhiên giơ lên Miễn Tử Ngọc Bài nói một câu như vậy, lập tức thị vệ tại trường đều lúng túng. - Hoàng đế cũng thật có thể nhịn, nếu ta đã sớm hạ lệnh chém hắn ngàn vạn đao rồi!. - Ngươi biết cái búa gì! Miễn Tử Ngọc Bài kia là hoàng đế tự mình phát ra, chỉ cần không phải ám sát hoàng đế, tạo phản, tội gì đều có thể miễn! - Ta xem Quách Tông Hữu kia chết cũng đáng, vốn là Thánh Dược Đường vô cùng hắc ám, nhớ lúc đó nhà chúng ta vì mua một chút dược liệu của hắn thiếu chút nữa nhảy sông tự vận... hiện tại cửa hàng dược Cao Nhân thật tốt! - Không sai, thật đúng như thế, cửa hàng dược Cao Nhân hiện tại gần như sắp làm cho cửa hàng dược của các gia tộc khác không có đường sống, nhưng lại làm cho chúng ta được nhờ! Hơn nữa giá cả vừa phải. Nghe nói Quách Tông Hữu kia giết không ít người Nhậm gia, nên mới khiến Nhậm Kiệt điên cuồng như vậy! - Đâu chỉ không ít người, còn giết không ít đứa nhỏ đấy, đều là trẻ con đấy. Ta nghe nói, lúc đó Nhậm Kiệt cũng đã nói, nếu như là chuyện tiền bạc đều có thể quên đi, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dùng tính mạng của thủ hạ mình hay trẻ con của Nhậm gia làm giao dịch! - Không sai, không sai! Ta cũng nghe nói vậy... Đường phố, quán trà, tửu lâu, cửa hàng, thậm chí hai người gặp mặt thăm hỏi đều không phải là ăn rồi chưa, mà là biến thành bàn về đề tài này. Có là hưng phấn, là kích động, dù sao loại chuyện như vậy rất khó tin, quá kinh người, ngay cả trong truyền thuyết, trong sách vỡ cũng không có viết như vậy, cũng không có khả năng có loại chuyện như vậy, kết quả là thật sự đã xảy ra. Còn có một số người dường như cái gì đều biết, nói giống như là ngay lúc đó mình đang ở hiện trường. Tuy nhiên chuyện lần này có một điểm thật ra khác biệt với trước đây, không có lệch khỏi quỹ đạo: mỗi một câu nói của Nhậm Kiệt, mỗi một cảnh tượng lúc đó mặc dù có khoa trương có phóng đại, nhưng cơ bản sự thật đều là thật. Dù sao lúc đó có mặt hơn vạn quân cận vệ, còn có đông đảo cung nữ, thái giám, loại tin tức này căn bản không dối gạt được ai. Cho dù hoàng đế cũng không có khả năng giết hết người chứng kiến, cho nên tin tức cũng truyền đi càng nhanh hơn nhiều, càng thêm quảng bá. Các đại gia tộc dường như đều rất trầm tịch, trên thực tế lại đang tính toán. Dù sao chuyện lần này đủ để ảnh hưởng tới hướng đi của Minh Ngọc Hoàng Triều, đủ để ảnh hưởng tới kết cục tương lai của Minh Ngọc Hoàng Triều...