Tà Thiếu Dược Vương
Chương 227
"Bành"
Giờ phút này ánh lửa uy lực kinh người, Tạ Kiếm cũng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, Nhân Long Kiếm vốn là trong tay đã xuất hiện vết nứt, Tạ Kiếm lau máu chảy ra từ lỗ mũi, trong miệng, tiện tay ném Nhân Long Kiếm sang một bên, đến hiện tại hắn đã dần dần không hề cần thanh kiếm nầy nữa.
- Nhậm Kiệt, đây là ngươi tự mình đưa mình tới cửa muốn chết, vốn là ta còn không muốn giết ngươi nhanh như vậy, không nghĩ tới tự ngươi muốn chết. Tam Nhãn Dược Lô này hoàn toàn kích phát mặc dù sẽ bị hủy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại có thể đến gần Linh khí tuyệt phẩm vô cùng, hôm nay ta sẽ để cho các ngươi chôn cùng Tam Nhãn Dược Lô của ta.
Giờ phút này Quách Tông Hữu mượn uy lực của Tam Nhãn Dược Lô, không cần mượn pháp bảo đã phi lên phía trên Tam Nhãn Dược Lô giống như tồn tại Âm Dương Cảnh âm hồn, ba đạo tia sáng ngưng tụ phía trên Tam Nhãn Dược Lô, rất nhiều ngọn lửa chung quanh cuốn tới, giống như tiếng cười đắc ý phách lối của Quách Tông Hữu giờ phút này.
- Ta hộ tống ngươi đi ra ngoài trước, sau đó ta sẽ giết chết hắn, vô luận hắn tới chỗ nào.
Tạ Kiếm cảm nhận được chung quanh nguy hiểm, thần thức vừa động liền nói với Nhậm Kiệt.
Tạ Kiếm bất đồng cùng những người khác của Nhậm gia, đến hiện tại hắn cũng không xưng hô Nhậm Kiệt là cái gì, lúc bình thường rất ít khi lên tiếng, hắn bất đồng cùng Tề Thiên, Tề Thiên vừa nói thì không dừng được, bệnh nói nhiều làm cho người ta chịu không được, hơn nữa học vấn phong phú, có thể làm cho bất kỳ ai nói chuyện cùng hắn khó chịu.
Tạ Kiếm còn lại là trầm mặc, giống như năm đó hắn nằm ở trong quan tài, trên thực tế cho dù là người của cận vệ đội, lúc bình thường cũng đều có cảm giác Tạ Kiếm không tồn tại, nhưng tất cả người đã chiến đấu qua cùng hắn cũng biết, hắn là đồng đội có thể dựa vào nhất.
Tề Thiên nói chuyện nói đến mức làm cho người ta đáng sợ, Tạ Kiếm thì lại là hoàn toàn trầm mặc, lúc bình thường ngươi sẽ không cảm giác được sự hiện hữu của hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, lực lượng của hắn cũng sẽ tăng trưởng rất nhiều.
Bất quá lúc này, hắn hiển nhiên nhớ được chính mình cùng Nhậm Kiệt đã đạt thành hiệp nghị, làm hộ vệ của Nhậm Kiệt, tự nhiên phải bảo vệ Nhậm Kiệt trước.
- Chút xíu ngọn lửa này không đả thương được ta, Tam Nhãn Dược Lô này của hắn cũng không chống đở được bao lâu, cái gọi là tiếp cận Linh khí tuyệt phẩm căn bản là chó má, bất quá lát nữa uy lực khi nổ tung cũng sẽ rất là kinh người, cho nên cuối cùng ngươi hẳn là nên xông lên trời dẫn dắt uy lực của vụ nổ rời đi, tránh cho tổn thương tới người bình thường chung quanh. Một hồi ta dạy cho ngươi biện pháp, ngươi dựa theo ta nói mà đi làm, sau đó . . .
Lấy thần thức của Nhậm Kiệt, đại cảnh giới của Nhậm Kiệt, đối việc Tam Nhãn Dược Lô biến hóa trong thời khắc này còn rõ ràng hơn so với chủ nhân Quách Tông Hữu của nó.
Ngọn lửa biến hóa, bên trong trận pháp, Tam Nhãn Dược Lô kích phát dẫn động linh khí bên trong biến hóa, uy lực cuối cùng, những thứ này trong lòng Nhậm Kiệt vô cùng rõ ràng.
Thật ra thì, nói trắng ra là Tam Nhãn Dược Lô này chính là tự bạo biến tướng, chỉ bất quá là trở nên hơi chút không thể khống chế, hơn nữa có thể ngăn người bên ngoài dò xét để cho hắn tranh thủ thời gian mà thôi.
Tạ Kiếm muốn liều mạng xông ra, như vậy ngược lại sẽ dẫn phát hậu quả không tốt, cho nên Nhậm Kiệt vừa động thần thức, nhanh chóng dạy Tạ Kiếm nên làm như thế nào, trước phá hư nơi đó, phá hư nơi đó nữa, sau đó nên làm như thế nào.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Tạ Kiếm cùng tất cả người của cận vệ đội, cũng dưỡng thành một cái thói quen, là hoàn toàn tín nhiệm đối với lời nói của Nhậm Kiệt, sau khi Nhậm Kiệt nói xong, Tạ Kiếm đã hóa thành một đạo kiếm quang trong nháy mắt, tay trái của hắn đã biến hóa.
Bành! Bành! Bành!
Theo Tạ Kiếm đánh sâu vào, từng đoàn từng đoàn ánh lửa chung quanh bị đánh vỡ, nhưng Tạ Kiếm cũng bị bắn ngược trở lại.
Chỉ bất quá bất tri bất giác, tay trái của Tạ Kiếm biến thành kiếm cuối cùng cũng lưu lại một chút ít dấu vết phía trên Tam Nhãn Dược Lô, từ từ ảnh hưởng tới Tam Nhãn Dược Lô.
- Ha ha . . . Ngươi cho rằng có thể xông ra ư, ngươi đi chết đi!
Thấy Tạ Kiếm tả xung hữu đột, Quách Tông Hữu cho rằng Tạ Kiếm là muốn xông ra, lập tức đắc ý cuồng tiếu lần nữa, đồng thời thúc dục ba con mắt phía trên Tam Nhãn Dược Lô lần nữa, tản mát ra ánh lửa đánh về phía Nhậm Kiệt ở phía dưới.
Thần thức của Nhậm Kiệt rõ ràng nắm hết thảy trong tay, tốc độ của hắn cũng làm cho hắn có thể tùy ý tránh ra, bất quá hắn cũng không có tự mình động thủ đánh chết Quách Tông Hữu, lúc cần hắn động thủ thì hắn tự nhiên sẽ động thủ, làm gia chủ, hắn luôn luôn không muốn hoàn toàn bại lộ thực lực thật sự của chính mình là phương diện, chính là có cơ hội hắn sẽ rèn luyện thủ hạ. Hắn là gia chủ, không phải là tiên phong đấu tranh anh dũng, chuyện gì cũng để chính mình làm, không uỷ quyền, không rèn luyện thủ hạ, vậy thủ hạ vĩnh viễn không thể nào một mình đảm đương một phía.
Cho nên phương pháp Nhậm Kiệt dạy Tạ Kiếm, đối mặt với công kích của Quách Tông Hữu, hắn chẳng qua là tránh ra, bất quá hắn vừa né tránh vừa nói chuyện, lại luôn làm cho Quách Tông Hữu giận đến mức không ngừng công kích.
- Đi chết đi!
Quách Tông Hữu sắp bị tức đến cực hạn, không nhịn được liền muốn áp súc Tam Nhãn Dược Lô đã đến cực hạn, sau đó chính mình thoát khỏi triệt để Tạ Kiếm Nhậm Kiệt, Tạ Kiếm.
Sưu! Bành!
Nhưng vào lúc này, kiếm khí trong tay Tạ Kiếm đột nhiên trán phóng, từng đạo kiếm khí đồng thời đánh vào những địa phương mới vừa rồi hắn đánh vào, những địa phương kia hiện giờ đều là địa phương yếu ớt nhất của Tam Nhãn Dược Lô, cũng là địa phương trận pháp biến hóa, trong nháy mắt cả Tam Nhãn Dược Lô hơi chậm lại.
- Đi!
Tạ Kiếm dựa theo như lời Nhậm Kiệt, giờ phút này lôi kéo Nhậm Kiệt trực tiếp thừa dịp lúc này xông tới, ầm ầm đánh vỡ sự bao phủ của Tam Nhãn Dược Lô, xông lên bầu trời.
- A...
Quách Tông Hữu cũng không phải là muốn tạo ra sự kinh khủng, tru diệt người bình thường, giờ phút này Tam Nhãn Dược Lô sắp nổ tung, nhưng mục tiêu lại đột nhiên xông ra ngoài, trong giây lát hắn thúc dục Tam Nhãn Dược Lô đuổi theo.
Oanh!
Tam Nhãn Dược Lô vọt tới giữa không trung, ầm ầm nổ tung, uy lực kinh động cả Ngọc Kinh Thành, bản thân Quách Tông Hữu cũng bị uy lực nổ tung này càn quét, thân hình mạnh mẽ rơi xuống trên đường, lập tức tạo ra một cái hố sâu trên đường.
- Khụ . . . Phốc . . . Đối nghịch với ta, ngươi nhất định phải chết, Nhậm Kiệt, lúc này xem ngươi còn . . .
Bộ dáng Quách Tông Hữu vô cùng thảm, cả người bị uy lực nổ tung của Tam Nhãn Dược Lô càn quét, một thân đều là vết thương, giống như là người bình thường mới chạy ra từ trong đám cháy, nhổ ra một búng máu, nhưng lại có cảm giác hả giận không gì sánh được, lẩm bẩm nói.
- Quách Tông Hữu, còn nhớ rõ lời nói mới vừa ta đã nói qua chứ, hôm nay ta phải giết ngươi, sau đó rất nhanh sẽ đưa con ngươi đi tìm ngươi, người nào cũng không thể ngăn trở.
Nhưng ngay lúc này, Quách Tông Hữu đột nhiên nghe được thanh âm trung khí mười phần của Nhậm Kiệt từ trên không trung, chỉ thấy Nhậm Kiệt đang chậm rãi rơi xuống từ không trung, trên người hắn thế nhưng không có thương thế gì, ngược lại Tạ Kiếm bên cạnh một thân toàn là vết thương, nhưng cho dù có đả thương cũng tốt hơn rất nhiều so với hắn.
Không có chết, hắn làm sao có thể không có chết.
Chính mình tự bạo thượng phẩm linh khí, hơn nữa Tam Nhãn Dược Lô không giống bình thường, uy lực nổ tung mạnh hơn rất nhiều so với thượng phẩm linh khí bình thường, chuyện này . . .
Bọn họ cũng chưa chết, tại sao, tại sao lại như vậy?
A!
Ghê tởm hơn chính là Nhậm Kiệt kia, bộ dạng hắn thế nhưng không có bị đả thương gì, đây mới thực sự là chuyện để cho Quách Tông Hữu thống khổ, chẳng lẽ là Tạ Kiếm kia liều mạng chặn lại giúp hắn, nhất định là như thế, trong đầu Quách Tông Hữu gào lên.
Sau một khắc, chạy, giờ phút này ý nghĩ duy nhất của Quách Tông Hữu là chạy, Tam Nhãn Dược Lô đã nổ tung, Tạ Kiếm này mặc dù bị thương cũng rất nặng nhưng còn tốt hơn nhiều so với chính mình, hơn nữa Nhậm Kiệt kia luôn luôn không có xuất thủ, mới vừa rồi lúc sức lực tùy ý khi hắn đánh chết Thần Thông Cảnh ngay cả mình cũng làm không được.
Không chạy thì nhất định phải chết, hơn nữa gây ra đại động tĩnh lớn như vậy, người của Nhậm gia nhất định sẽ chạy đến, chạy, chỉ cần chạy đến trong hoàng cung, chính mình là có thể sống, mình là quốc trượng, nữ nhi của mình là Hoàng phi, nghĩ đến chỗ này thân hình Quách Tông Hữu đã liều mạng dán sát lên mặt đất xông vào trong ngõ hẻm.
Hắn muốn chạy ở phía dưới, trừ phi Nhậm Kiệt tùy ý đuổi đánh chết người bình thường, nếu không cho dù là Âm Dương Cảnh ở loại địa phương này muốn thoáng cái bắt được mình cũng rất khó.
- Phốc . . . Khụ, ngươi thật không có chuyện gì?
Tạ Kiếm phun ra một búng máu, liên tiếp ho khan, giờ phút này bộ ngực nhanh chóng phập phồng, mới vừa rồi uy lực nổ tung kia mặc dù bọn họ đã tránh qua, tránh né phần lớn, nhưng uy lực của thượng phẩm linh khí nổ tung không giống vật thường.
Nếu như là bị vây ở bên trong rồi bị nổ tung, trong nháy mắt uy lực nổ tung kia thật có thể so với uy lực của Linh khí tuyệt phẩm bình thường, vậy thật chỉ có một con đường chết.
May nhờ cuối cùng trốn ra ngoài, bất quá cho dù như thế, uy lực nổ tung cũng vô cùng kinh người.
Lúc ấy Tạ Kiếm đúng là muốn đưa Nhậm Kiệt ra ngoài, chính mình toàn lực ngăn cản, nhưng trong nháy mắt đó hắn khiếp sợ phát hiện tay của mình không nghe sai bảo, Nhậm Kiệt đang ở phía dưới hắn, trên thực tế uy lực nổ tung sẽ tập kích đến Nhậm Kiệt trước tiên.
Ngay cả Tạ Kiếm cũng không nghĩ đến, Nhậm Kiệt thế nhưng giúp hắn ngăn cản uy lực nổ tung trước, căn bản không phải như trong tưởng tượng của Quách Tông Hữu, sự thật vừa lúc ngược lại so với những gì hắn nghĩ.
Bất quá cho dù Nhậm Kiệt hỗ trợ chặn lại phần lớn uy lực của trận nổ mạnh, Tạ Kiếm vẫn là bị thương không nhẹ, cho nên giờ phút này hắn càng thêm khiếp sợ nhìn Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt làm sao có thể không có chuyện gì, thế nhưng giống như là không bị thương tích gì?
Hắn có phải là người hay không a, thân thể của hắn cường hãn đến mức nào, mới có thể không có chuyện gì trong tình huống nổ tung?
Bởi vì mới vừa rồi, Tạ Kiếm cảm giác Nhậm Kiệt dùng đại đa số lực lượng giúp mình ngăn trở uy lực của trận nổ mạnh, chính hắn chỉ có bằng vào thân thể lấy cứng chọi cứng, như vậy làm sao có thể không có chuyện gì?
Chẳng lẽ là xảy ra vấn đề, là hắn gắng gượng?
Cho nên Tạ Kiếm hơi trở lại bình thường, lập tức hỏi thăm tình huống của Nhậm Kiệt.
- Vừa nhìn cũng biết tốt hơn rất nhiều so sánh với ngươi, người cũng đã chạy nhanh, ngươi có thể tiếp tục không?
Nhậm Kiệt cười nhìn Tạ Kiếm, hiện tại cường độ thân thể của hắn chính là Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ nhất, hơn nữa thân thể được Ngọc Hoàng Quyết rèn luyện đã cường hãn vượt quá tưởng tượng, cho dù ở bên trong trận nổ mạnh, hiện tại Nhậm Kiệt cũng có năng lực chống đỡ, chớ đừng nói chi là uy lực còn lại.
Nghe được lời này của Nhậm Kiệt, khóe miệng Tạ Kiếm khe khẽ giật giật.
Người khác gọi mình là Tà Kiếm, một phương diện là bởi vì công pháp tu luyện của mình, cánh tay trái hóa thành kiếm, nhưng cũng chính là do phương thức làm việc của mình.
Nhưng từ sau khi biết Nhậm Kiệt, đi theo Nhậm Kiệt, hắn cảm giác mình thật sự rất bình thường.
Cho nên giờ phút này hắn không nói gì, thân hình mạnh mẽ lăng không đánh về phía địa phương Quách Tông Hữu đang chạy trốn, đuổi theo Quách Tông Hữu.
Xuyên qua trong ngõ hẻm ở Ngọc Kinh Thành đúng là không dễ bắt, cũng không nên tùy ý chiến đấu, bởi vì một khi bọn họ chiến đấu uy lực rất kinh người, thương vong sẽ rất lớn. Bất quá đối với Nhậm Kiệt mà nói, hắn căn bản không lo lắng cái này, bởi vì giờ khắc này Quách Tông Hữu giống như là một con kiến, xuyên qua trong mê cung mà người ta đã chuẩn bị xong, mà Nhậm Kiệt thì có thể thấy hắn rất rõ ràng.
Nhậm Kiệt không có trực tiếp xuất thủ đuổi bắt, cũng không có nhắc nhở Tạ Kiếm, những chuyện này hắn tin tưởng Tạ Kiếm có thể làm tốt, còn có một nguyên nhân chính là, lúc này hắn có thể cảm nhận được ít nhất mười mấy cỗ thần thức của siêu cấp cường giả bao phủ chung quanh, đang dò xét tình huống.
Trong đó có một cỗ đến từ chính trong hoàng cung, cường đại, vô cùng cường đại, tuyệt đối không phải tồn tại ngưng tụ âm hồn bình thường, cho nên Nhậm Kiệt càng sẽ không đích thân động thủ.
Hắn không tự thân động thủ, nhưng hôm nay Quách Tông Hữu này hắn là nhất định phải giết, cho nên sau đó hắn đi theo, hắn chẳng qua là lại đi theo lộ tuyến mà Tạ Kiếm truy tung Quách Tông Hữu, người khác nhìn vào giống như là Tạ Kiếm có biện pháp gì đó nhắc nhở hắn, để cho hắn có thể luôn luôn đi theo phía sau.
Chớp động, xê dịch, né tránh chạy nước rút cự ly ngắn, mặc dù không thể phi hành, nhưng động tác như vậy ở thành thị như Ngọc Kinh Thành, ở trong ngõ hẻm hiện giờ càng thêm hữu dụng.
Giờ phút này Quách Tông Hữu giống như chó nhà có tang, liều mạng chạy, liều mạng tránh né Tạ Kiếm đuổi giết.
Gần, càng ngày càng gần, Quách Tông Hữu vô cùng quen thuộc Ngọc Kinh Thành biết mình rất nhanh thì có thể sống, bởi vì hắn đã đã hoàng . . .
Truyện khác cùng thể loại
199 chương
88 chương
100 chương
236 chương
296 chương
1422 chương