Tà Thiếu Dược Vương
Chương 220
Bộp! Nhậm Kiệt vừa nghe, vỗ trán: - Đã quên sạch rồi.
Khi đó Nhậm Kiệt cũng chỉ thuận thế mà làm, bằng không tên thái giám như Thiệu Đức thì làm sao cản được hắn, sau đó bị xảy ra nhiều chuyện, hắn cũng ném ra sau đầu quên mất. Cũng như hiện giờ, hắn vừa trở về từ mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, Hải Vương đánh tới cửa, sau đó còn phải điều động đại quân, đông đảo cường giả siêu cấp lão Đan Vương, Kiếm Vương, liên thủ chuẩn bị đi đối phó cái tên Ngọc Tuyền đạo nhân mãi không chịu chết, làm sao có thời gian nhớ tới tên kia.
- Cũng được, vừa lúc chuyện nên an bài cũng xong, nghe xem hắn có thể nói ra bí mật gì. Đúng rồi, Tề Thiên trở về rồi bảo hắn trực tiếp tới tìm ta. Tìm sống trong chết ở mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, tu luyện trong dung nham địa hỏa, trở về liền đối mặt Hải Vương, Cửu Đầu Long Vương, Hắc Quả Phụ tập kích, kỳ thật Nhậm Kiệt vẫn luôn căng thẳng.
Lúc này chuyện nên an bài cũng đã xong, vừa lúc Đồng Cường nhắc tới, hắn ấn trán, coi như tạm thời thả lỏng, nghe xem tên kia có thể nói gì, thuận tiện xem giải quyết hắn thế nào.
- Được, ta đoán nếu không xử lý, hắn cũng sắp điên rồi. Đồng Cường nói rồi, chuẩn bị ra ngoài dẫn người.
- Điên rồi? Nhậm Kiệt nghe vậy liền kỳ quái.
- Gia chủ ngài một mực không về, hắn đến đây cũng không biết xử lý thế nào, cho nên ta sai người nhốt riêng hắn. Bởi vì không có ai nói chuyện với hắn, mỗi ngày chỉ cho hắn thức ăn nước uống cơ bản nhất, cho nên nghe người canh giữ hắn có nói, gần đây hắn không quá bình thường. Đồng Cường nghe Nhậm Kiệt hỏi, dừng lại trả lời.
- Hắc... Nhậm Kiệt liền hiểu là chuyện gì, cười khoát tay cho Đồng Cường đi dẫn người, hắn thì ngồi đó không khỏi lắc đầu buồn cười.
Lúc ở Trái Đất từng có người nghiên cứu, nếu nhốt một người ở chỗ khép kín, làm hắn không thể trao đổi, nói chuyện với người khác, chỉ cho hắn đủ thức ăn, vậy hắn sẽ sụp đổ rất nhanh. Nhưng nếu có người nói chuyện với hắn, hoặc là cung cấp thêm đồ như là sách vở, dù chỉ có thức ăn vừa vặn duy trì sinh tồn, hắn cũng sẽ đỡ hơn ví dụ trước.
Tuy rằng đám người Đồng Cường khẳng định không có nghiên cứu hay lý luận gì đối với chuyện này, nhưng rõ ràng bọn họ cũng biết giam giữ, đối đãi kẻ đáng ghét phải làm thế nào, bọn họ không biết rõ ràng, nhưng lại biết có hiệu quả như thế.
- Bịch... Rầm rầm rầm... Không lâu sau, thị vệ dẫn người sang, bộ dạng tiều tụy, mắt lõm sâu vô thần, gần như là bị người ta nâng kéo đến. Nhưng cũng may Thiệu Đức là thái giám, không có râu ria, hắn vừa thấy Nhậm Kiệt liền quỳ rạp xuống, liều mạng dập đầu.
- Nhậm thiếu... không... Nhậm gia chủ, ngài đáng thương tiểu nhân đi, xin ngài bỏ qua cho ta, ta chỉ là cẩu nô tài, ta không có mắt không thấy vàng ngọc, không biết ngài lợi hại, cầu xin ngài thả ta đi, thả ta đi... Càng nói về sau, Thiệu Đức khóc rống nước mắt nước mũi, hơn một tháng qua hắn thật là thảm.
Còn đau khổ hơn là chết, thậm chí đã mấy lần hắn muốn chết, nhưng cuối cùng không có dũng khí, nhưng càng là vậy lại càng đau khổ.
Hắn đã tìm thất công chúa, thất công chúa biết chuyện mắng hắn một trận đuổi ra. Hắn tìm tới Phương Kỳ, kết quả không gặp được. Cuối cùng đến Nhậm gia rồi liền nghĩ rất nhiều, kết quả không ai nói với hắn một câu liền nhốt hắn lại, một mực nhốt tới giờ.
Trước giờ hắn chưa từng cảm nhận được, khi một người xung quanh không có ai để nói chuyện lại khủng khiếp đến vậy. Không đánh không chửi mà còn đau đớn hơn bị hành hạ, mỗi ngày bản thân hắn nghĩ tới Nhậm Kiệt sẽ dùng biện pháp gì hành hạ, đối phó mình. Nghĩ tới dùng người nhà, nghĩ tới mình, hắn đã sắp không xong. Hôm nay đột nhiên bị đẩy ra, gặp được Nhậm Kiệt, Thiệu Đức lập tức có cảm giác muốn sụp đổ, nước mắt nước mũi giàn giụa dập đầu xin tha.
- Đứng lên nói rõ ràng, nói ra chút giá trị, bằng không ta lập tức cho người dẫn người về, một mực nhốt ngươi chờ cho chủ tử hay đám người Phương Kỳ nhớ đến ngươi, đồng thời chịu vì ngươi mà trở mặt với bổn gia chủ, hoặc là chịu đánh tới cửa Nhậm gia để thả ngươi ra. Nhậm Kiệt không muốn nghe hắn gào khóc ở đây, cũng sẽ không làm ra hành động tổn thương hắn, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Dù cho trạng thái của Thiệu Đức hiện tại có chút điên, nhưng dù sao cũng không ngốc, nhất là lâu như vậy mới nghe có người nói chuyện, còn là vị chủ nhân khủng bố Nhậm Kiệt nói, hắn lập tức ngừng ngay. Ra sức nghẹn khóc lóc, suýt nữa không thở được.
Hắn không sợ không được, Nhậm Kiệt trói Phương Viêm treo trước cửa Nhậm gia, Phương Thiên Ân dẫn người đến cũng phải ủ rũ chạy về. Trước Ngọ Dương Lâu, Nhậm Kiệt muốn chém Phương Nhạc Tùng, cuối cùng Phương gia cũng không làm gì được, thậm chí cuối cùng còn đấu giá đám người Phương Nhạc Tùng trong phòng đấu giá, Phương gia cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Mình thì tính là gì, Phương gia làm sao có thể vì mình mà không tiếc mọi giá đối đầu với Nhậm Kiệt, cộng thêm cuối cùng Thiệu Đức không gặp được Phương Kỳ, bị nhốt lâu đến sụp đổ, vừa nghe Nhậm Kiệt nói thì càng thêm tuyệt vọng.
- Gia... gia chủ, sau này ta là người của Nhậm gia, chết là quỷ của Nhậm gia... Thiệu Đức đứng lên, giọng run rẩy, không thở ra hơi nói.
- Nhậm gia không cần hạng cỏ đầu tường như ngươi, hiện tại nói lần cuối cùng, nói ra thứ có giá trị, bổn gia chủ không có thời gian nghe ngươi nói nhảm. Nếu không phải Đồng Cường nhắc tới Thiệu Đức này sắp điên, Nhậm Kiệt đã sớm quên mất hắn, bây giờ nhiều chuyện như thế, làm sao có thời gian nghe hắn tào lao. Nhậm Kiệt có thể liều mạng chiến đấu, hao tốn sức người, sức của lôi kéo người như Tạ Kiếm tới cạnh mình, nhưng sẽ không có hứng thú gì với hạng như Thiệu Đức, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không có hứng thú. Về phần Thiệu Đức có bí mật, hắn chịu nói thì Nhậm Kiệt nghe thử, không muốn nói thì Nhậm Kiệt quả thật không để ý tới.
- Vâng, vâng... Hiện tại Thiệu Đức cũng vô cùng ngoan ngoãn, gật đầu không ngừng: - Gia... Nhậm gia chủ, ta đi theo thất công chúa nhiều năm, biết được nhiều bí mật, bất luận là hoàng cung hay Phương gia, hoặc là những người khác....
- Người đâu... Nghe Thiệu Đức lại nói nhảm bày tỏ giá trị của mình, Nhậm Kiệt lập tức gọi người.
- Cầu.. Cầu xin ngài, Nhậm gia chủ, đừng, ta nói... Ta nói. Ta biết Phương Viêm nói với thất công chúa hắn sắp thành công, ta biết thật ra thất công chúa có bất mãn với đối Phương Kỳ. Phương đại tiểu thư Phương Kỳ có nói, Lam Thiên trở về làm một chuyện mà mọi người không ngờ, làm mọi người ngây người, nàng nói Lam Thiên không sợ chuyện này bị người khác biết, bởi vì chuyện hắn làm có biết hay không cũng thế, tóm lại hắn sẽ làm chuyện kinh thế hãi tục...
- Bên vận chuyển giúp thất công chúa lén vận chuyển một số thứ đặc biệt, nghe nói trong hoàng cung có một món bảo bối, lúc trước Phương đại tiểu thư Phương Kỳ trúng độc, thứ đó có thể cứu được nàng, nhưng thất công chúa có nói, hoàng đế không thể cho được. Ta còn biết Du quý phi hành xử không kiểm điểm, hiện tại hoàng đế đã mật lệnh xử tử nàng, bên ngoài nói là bệnh nặng...
Khi Nhậm Kiệt gọi hai thị vệ vào, Thiệu Đức hoàn toàn không dám nói nhảm nữa, nói ra cả đống, câu này câu kia cái gì cũng nói.
Nhậm Kiệt lại không để ý, liếc qua thị vệ để bọn họ đứng đằng sau Thiệu Đức, hắn thì lẳng lặng nghe. Có một số như tám nhảm, có một số có giá trị. Nghe lời Thiệu Đức nói, rất nhiều lời là hắn lén chú ý, hai ba câu tổng kết ra, ước chừng là hắn vì giữ mạng, sợ Nhậm Kiệt trừng trị, một hơi tổng hết ra những thứ dùng được.
Đoán chừng thất công chúa không quá để ý hắn, cũng là bởi không sợ hắn nói cái gì. Trên thực tế những gì hắn nói, bên này một câu bên kia một câu, cũng không hoàn chỉnh, nhưng Nhậm Kiệt không ngừng tìm ra thứ tốt trong đó. Những thứ này chưa chắc lập tức dùng được, nhưng sau này gom góp lại, sẽ có giá trị nhất định.
- Chỉ có mấy thứ linh tinh, cộng thêm chính ngươi móc nối nghĩ ra thế này? Nhậm Kiệt nghe Thiệu Đức nói luyên thuyên rất nhiều, rất không hài lòng liếc hắn.
Thế này làm Thiệu Đức sợ đến nhũn chân, suýt nữa lăn ra, liều mạng lắc đầu nói: - Không... Còn có... Ta còn một bí mật trọng yếu, ta... ta biết là ai mời sát thủ ám sát Nhậm gia chủ, là... Phụ thân của Dĩnh phi, Thánh Dược Đường Đường chủ Quách Tông Hữu làm. Có một lần hắn ra vào cung bị cản trở, đi về liền buồn bực uống rượu, vừa lúc ta ở gần đó nghe hắn nói, hắn căn bản không quan tâm ngài biết, bởi vì hắn ở trong hoàng cung. Hắn còn luôn miệng mắng ngài, còn... còn nói sau lưng là Thánh Đan Tông, là tông môn hùng mạnh đến cả Minh Ngọc Hoàng Triều cũng phải kiêng kỵ, đợi con trai hắn trở về sẽ tùy ý giày xéo ngài.
- Quách. . . Tông. . . Hữu... Nhậm Kiệt khẽ giọng nhấn ba chữ, tuy rằng thời gian chưa lâu, nhưng nhoáng cái lại cảm giác như là chuyện thật lâu trước kia. Xung đột với Quách Tú, đụng nát xe linh thú của Quách Tú, sau đó cứu Tà Kiếm, hồi tưởng lại, giống như là chuyện từ rất lâu.
Quách Tông Hữu nuông chiều con trai hắn đã đến mức hái trăng hái sao, con trai hắn muốn gì hắn cũng sẽ làm. Hắn gọi sát thủ đối phó Nhậm Kiệt tuyệt không bất ngờ, khi đó từ Minh Ngọc sơn đi về bắt lấy đám người Phương Nhạc Tùng, không phải Nhậm Kiệt nhận định có liên quan tới Phương gia, chẳng qua tùy tiện gán tội mà thôi. Trên thực tế bên phía Mặc Hồng một mực giám sát hắn, chỉ là hắn rất ít rời hoàng cung, cũng vì nhiều chuyện, Nhậm Kiệt còn chưa tới thu nợ.
- Đúng! Đúng! Chính là Quách Tông Hữu, chỗ của hắn ở vòng ngoài hoàng cung có rất đông thị vệ, dù sao cũng là đàn ông, rất nhiều chuyện không tiện. Ta biết gần đây hắn thường ra ngoài, như là đang chuẩn bị chuyện gì... Thiệu Đức rất hiểu nhìn sắc mặt nói chuyện, thấy sắc mặt của Nhậm Kiệt hơi khác lạ, lập tức gật đầu liên tục.
- Chuyện gì? Nhậm Kiệt nhìn Thiệu Đức.
- Cái này... cụ thế thì ta thật không biết, chỉ biết hắn uống say có nói, như là làm chuyện này liền rời đi, sau đó sớm muộn gì... sẽ giành lại tất cả. Thiệu Đức không yên lòng nói, chỉ sợ Nhậm Kiệt nổi giận. Nhưng lúc này hắn không dám nói bậy, vội vàng nói: - Nhưng ta có thể giúp ngài tìm hiểu, người ở đó cũng là người của ta, là đồ đệ ta dẫn dắt, mỗi một hành động của hắn, ta đều biết. Hắn ở trong hoàng cung không thể dẫn theo người khác, ban đầu hắn ngoan ngoãn trốn trong hoàng cung, gần đây không ngừng ra ngoài tiếp xúc với một số người.
Nghe Thiệu Đức nói, Nhậm Kiệt có thể nghĩ ra Quách Tông Hữu sống trong hoàng cung cũng không dễ chịu. Bản thân hắn là hạng người giang hồ lỗ mãng, nắm giữ Thánh Dược Đường. Con trai hắn bị hắn chiều chuộng ngông cuồng như thế, bản thân hắn cũng tung hoành không cố kỵ ở Ngọc Kinh Thành, nhưng đến hoàng cung liền như bị giam lỏng, dù cho hắn là phụ thân của Hoàng phi, là quốc trượng, cũng không thể đi lại, ra vào tùy ý.
Cộng thêm Thánh Dược Đường bị lục thúc mạnh mẽ nắm giữ, mời sát thủ giết mình thất bại, nhất định khiến hắn hết sức buồn bực, ước chừng Thiệu Đức nghe hắn uống say nói ra, cũng là vào thời điểm đó. Nhất định hắn muốn đối phó, xử lý mình. Hắn khác với Thiệu Đức, Thiệu Đức là con cóc nhảy tới chân, không cắn người làm người ta ghê tởm.
Nhưng sau đó liền không để ý, nhớ tới hắn. Nhưng Quách Tông Hữu thì khác. Bản thân hắn là Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, lúc trước Thánh Dược Đường vẫn còn sót một chút lực lượng, con gái còn là Dĩnh phi, hắn còn có Thánh Đan Tông. Tuy rằng hắn chỉ là đệ tử ngoại môn Thánh Đan Tông, nếu như hắn thật là đệ tử hạch tâm, chỉ sợ đã làm lớn chuyện này.
Tuy nhiên nhất định phải chú ý hắn, hơn nữa hiện tại hắn bắt đầu làm chuyện, tuy rằng là Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, nhưng trải qua chuyện Phương Nhạc Tùng, có lẽ hắn sẽ không ngốc đến tự mình tìm tới ám sát, đối phó mình. Hơn nữa nghe Thiệu Đức miêu tả, hắn chờ mong con trai Quách Tú trở về báo thù, vậy gần đây hắn liên lạc, tiếp xúc với người, chuẩn bị làm việc sau đó rời đi, vậy có khả năng là muốn đả kích thế lực của mình. Khả năng lớn nhất là cửa hàng dược Cao Nhân vừa bị mập mạp đổi tên, cũng có thể là Trường Nhạc Đổ Trường, bởi vì hiện tại Trường Nhạc Đổ Trường kiếm tiền làm người ta đỏ mắt.
Hoặc là, hắn muốn đối phó người nhà mình, người bên cạnh mình...
Trong nháy mắt Nhậm Kiệt nghĩ tới rất nhiều, bất kể kiểu nào cũng phải chú ý, mau nghĩ cách giải quyết tên kia, đỡ cho hắn tiếp tục làm phiền.
- Cho ngươi một cơ hội, bây giờ ngươi lập tức dò thám ra tin tức, hành tung một tháng qua của Quách Tông Hữu. Bao gồm cả từng câu nói của hắn, lẩm bẩm cũng được, say rượu mất lý trí cũng được, oán hận tùy tiện cũng được. Bao gồm hành động hiện tại, cùng tất cả tin tức, ta đều muốn biết. Làm xong chuyện này, ngươi có thể đi, đi đi. Thầm nghĩ vậy, nhìn thấy Thiệu Đức cũng nói xong, khoát tay cho hắn đi ra.
Thiệu Đức vừa nghe lập tức khấu tạ, sau đó ù té chạy ra, hắn không bao giờ muốn ở lại đây nữa. Tuy rằng không đánh hắn một cái, nhưng hành hạ này còn thảm thiết vượt xa đau đớn thân thể, sợ hãi làm hắn không thể ngủ được, tịch mịch không người nói chuyển, vô hạn ảo tưởng sợ hãi tương lai.
Thiệu Đức đi rồi, Nhậm Kiệt tổng kết viết ra những gì Thiệu Đức vừa nói, gọi người đưa cho Mặc Hồng, để Mặc Hồng tăng cường theo dõi Quách Tông Hữu cùng tất cả người quen biết hắn, tranh thủ mau sớm làm rõ hắn muốn làm gì, mau chóng giải quyết hắn. Làm xong chuyện này, Nhậm Kiệt đứng lên tới chỗ mập mạp.
Truyện khác cùng thể loại
199 chương
88 chương
100 chương
236 chương
296 chương
1422 chương