Tà Thiếu Dược Vương
Chương 212
Lão nhân mặt cười mang theo khuôn mặt tươi cười, rất tùy ý đứng ở dưới một thân cây ngoài cửa đại môn của Nhậm gia, rất tùy ý, nhưng cả người hắn lại giống như hòa làm một thể cùng cây này, thậm chí hô hấp của hắn, hơi thở của hắn cũng là một phần của cây.
Ông!
Đây là bản lĩnh hắn cực kì tự hào, nhưng là lúc thanh âm của Nhậm Kiệt vang lên ở trong đầu hắn, cả người hắn đều ngây dại, đầu óc ông ông vang lên.
Hắn là còn không có dụng hết toàn lực, nhưng điều này cũng đã là năng lực ở dưới tài nghệ bình thường của hắn, hắn có lòng tin cho dù là Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong đi qua bên cạnh cây này, tuyệt đối cũng không phát hiện được. Cho dù hắn mơ hồ cảm giác được một cổ uy hiếp cường đại khác tồn tại, dù là Hải Vương Hải Vô Thường lão già kia, cũng chỉ mơ hồ nhận thấy được có sự hiện hữu của hắn, cũng không thể biết được vị trí của hắn, càng không thể nào trực tiếp cùng hắn nói chuyện..
Giờ khắc này tóc gáy cả người hắn dựng lên, thiếu chút nữa bộc phát lực lượng, may là năng lực khống chế của bản thân hắn đã tốt đến trình độ nhất định.
Trong nháy mắt giống như là lá cây bị gió thổi qua, khe khẽ nhúc nhích, bởi vì chiến đấu phía trên đang tiến hành rất kịch liệt, ai cũng sẽ không để ý lá cây trên một thân cây khe khẽ nhúc nhích một chút.
- Cái đầu gia gia ngươi, ngươi là muốn hù chết Bổn vương có phải hay không.
Lão nhân mặt cười thoáng cái đã kịp phản ứng, thần thức lập tức trao đổi cùng Nhậm Kiệt, tức giận gào thét.
Nếu để cho người ta biết, mình bị người khác hù dọa, chỉ sợ cũng sẽ trở thành một chuyện cười lớn trong thiên hạ.
- Không đúng, ngươi làm sao phát hiện ra Bổn vương, điều này sao có thể, còn thần thức của ngươi nữa, làm sao có thể ở dưới trạng thái này trực tiếp cùng ta trao đổi, không thể nào, cho dù là Bát Đại Vương Giả khác cũng không thể, ngươi . . . Nói mau, du côn cắc ké ngươi, ngươi rốt cuộc làm sao làm được?
Nhưng ngay sau đó lão nhân mặt cười phát hiện chuyện có cái gì không đúng, ý thức được vấn đề trong này, khiếp sợ hỏi thăm.
- Cái vấn đề này ta sẽ nghiên cứu sau a, hiện tại đến lúc nào rồi.
Nhậm Kiệt đã xác định Hải Vương tồn tại, nhưng thân hình của Hải Vương này thay đổi liên tục, hao phí linh ngọc dò xét nữa cũng là chuyện không có ý nghĩa thực tế quá lớn, mấu chốt là giờ phút này đã phát hiện lão nhân mặt cười, cho nên Nhậm Kiệt dừng việc thúc dục thị tần lại, ngược lại thông qua thần thức trao đổi cùng lão nhân mặt cười.
- Còn nói nữa, cái đầu gia gia ngươi, ta biết tin tức yêu đan của Thiên Yêu xuất hiện đã đoán được có liên hệ với ngươi, ba chân bốn cẳng chạy về. Lúc ấy ta không phải là sớm nói cho ngươi biết không thể động vào hạt châu kia nha, hiện tại đã gây họa rồi.
Lão nhân mặt cười vừa tức giận vừa nói, bất quá nguyên nhân trong sự căm phẫn này có không ít phần là bởi vì mới vừa rồi bị giật mình, nhưng không có biện pháp nói tiếp.
Trên thực tế, đến hiện tại lão nhân mặt cười vẫn là không hiểu ra sao, đồng thời cũng là một thân mồ hôi lạnh, mới vừa rồi thật sự là bị giật mình.
Có một loại cảm giác chơi ưng cả đời, đột nhiên bị ưng mổ mù mắt.
- Chuyện ngày hôm nay không có quan hệ lớn với thứ đó, bất quá có lẽ bọn họ sẽ lấy lý do đó để chuyện, nhưng cái này đã không trọng yếu. Nếu ngài đã trở lại, chúng ta liền nghĩ biện pháp ứng đối cục diện này trước rồi hãy nói.
Nhậm Kiệt đã coi lão nhân mặt cười là một phần trong kế hoạch của chính mình.
- Cút đi, tại sao Bổn vương phải nghe theo sự chỉ huy của ngươi, chuyện ngày hôm nay ngươi tốt nhất tỉnh lại chút, không phải là chuyện ngươi có thể đảm đương được.
Lão nhân mặt cười mắng một câu, nhắc nhở Nhậm Kiệt.
- Ta không được, nhưng ngài có thể a, ngươi nhìn hiện giờ lão Đan Vương trong Bát Đại Vương Giả đang dưỡng thương ở chỗ của ta, Cửu Đầu Long Vương mang theo một Tri Chu Vương ở Yêu Thú Thâm Uyên giết tới đây, ngài không ra tay cũng thật không có ý tứ
- Ngươi . . . Ngươi đang nói cái gì?
Lão nhân mặt cười khe khẽ sửng sốt.
Nhậm Kiệt cười nói.
- Mặc dù ta không biết cha ta để cho ngài ở lại Nhậm gia như thế nào, làm cho ngươi giúp ta như thế nào, nhưng nếu ngài có thể mau chóng chạy về đây trước tiên thì chính là người mình, cũng là không cần khách khí, lát nữa ngài nghĩ biện pháp xem trước một chút xem có thể đánh hạ một người hay không . . .
- Giết chết, ngươi cho rằng đây là đang đi qua từng nhà sao, đây là Bát Đại Vương Giả, cho dù ta am hiểu ám sát đó cũng là khi người khác không có phòng bị, bọn hắn bây giờ đang toàn lực chiến đấu, cho dù đánh bất ngờ cũng không thể đánh chết, còn nữa, tiểu tử ngươi làm sao biết thân phận ta?
- Cái này ta cũng thảo luận sau a, được rồi, cho dù không thể đánh chết thì làm chúng bị thương nặng cũng được, tóm lại ngài nghe sự chỉ huy của ta . . .
Nhậm Kiệt vừa nói, đã nói ra kế hoạch của mình cho vị Vương của sát thủ lão nhân mặt cười này.
Trên thực tế theo lão nhân mặt cười tự xưng là Bổn vương, Nhậm Kiệt đã bắt đầu suy nghĩ, ở Minh Ngọc sơn trang nghe lão Đan Vương nhắc tới Bát Đại Vương Giả, cộng thêm đủ loại dấu hiệu trước kia, rồi đến hôm nay lão nhân mặt cười lại có thể ẩn núp cơ hồ sâu xa giống như Hải Vương, cái này đã để cho Nhậm Kiệt xác nhận không thể nghi ngờ.
Lão nhân mặt cười nghe Nhậm Kiệt nói xong, trong lòng càng kỳ quái, người nầy chẳng những đoán được thân phận mình, lại vẫn bình tĩnh chỉ huy như vậy, lúc trước làm thế nào biết vị trí của mình, liên lạc cùng chính mình như thế nào, chính mình mới đi được bao lâu a, biến hóa này của hắn cũng quá lớn đi.
- Tốt, coi là ta thiếu phụ tử các ngươi, nhưng cho dù ta xuất thủ . . .
- Ngài muốn nói là còn có một tồn tại cường đại khác đang ẩn náu sao, đó là Hải Vương Hải Vô Thường, cái này ngài không cần lo lắng, ta tự có biện pháp ứng đối.
- Quả nhiên là hắn, Hải Vô Thường, cái đầu gia gia ngươi, ngươi để mắt tới trêu chọc bọn người kia. Bổn vương đã nói làm sao chỉ có thể mơ hồ nhận thấy được lại không có biện pháp khóa lại, hơn nữa còn có một loại cảm giác bị để mắt tới. Đối phó hắn, ngươi làm sao đối phó hắn?
Mặc dù đối với một người khác còn đang ẩn náu không có đi ra ngoài, lão nhân mặt cười cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe đến vẫn là rất khiếp sợ, dù sao Hải Vương Hải Vô Thường chính là đệ nhất nhân Âm Dương Cảnh chân chân chính chính.
- Cái này ngài cũng đừng quản, ngài đi làm dựa theo những gì ta nói là được.
Đối với Nhậm Kiệt mà nói, kế hoạch trì hoãn bao hàm ở trong cả kế hoạch, mới vừa rồi hắn mượn thị tần trong hoàn cảnh Thánh nhân luận đạo đặc thù tăng cường thần thức, đã dò xét được tức tức của Kiếm Vương, Kiếm Vương đang toàn lực đi trở về, chỉ cần có thể đợi đến khi Kiếm Vương trở lại, ít nhất cũng sẽ không xảy ra chuyện tình quá lớn.
Dĩ nhiên, không để xảy ra chuyện tình quá lớn chỉ là một mục tiêu cơ bản nhất, nếu như ở trong quá trình này có thể làm chút gì đó chính là tốt nhất, dù sao để cho người ta như thế gióng trống khua chiêng công kích Nhậm gia, không làm chút động tác sao có thể được.
Nhưng vào lúc này, Vân Phượng Nhi giữa không trung cũng bị Hắc Quả Phụ làm cho liên tiếp lui về phía sau, mấy lần không thể không toàn lực liều mạng phá vòng vây, cũng làm cho trên người Vân Phượng Nhi xuất hiện một chút vết thương, cũng may thân thể của nàng dung hợp với lực lượng của Cổ Vương, tốc độ khôi phục cũng dị thường kinh người.
- Phượng Nhi, đáng giận, dẫn bọn họ rời khỏi Ngọc Kinh Thành, ta muốn giết chết tất cả bọn họ.
Giờ phút này Nhậm Thiên Túng bị Cửu Đầu Long Vương đánh cho cũng chỉ có bằng vào tốc độ để né tránh, chính hắn bị thương hắn căn bản cũng chưa từng để ý, nhưng nhìn thấy Vân Phượng Nhi bị thương, hai mắt Nhậm Thiên Túng đã trở nên đỏ như máu, thông qua thần thức liên lạc cùng Vân Phượng Nhi.
- Ngươi!
Vân Phượng Nhi vừa nghe vậy sắc mặt cũng hơi đổi, nhưng ngay sau đó thần thức nhanh chóng liên lạc với Nhậm Kiệt.
- Có còn những biện pháp khác hay không, nếu như thật sự không được, Lục thúc ngươi cùng ta nghĩ biện pháp giết hai người này trước!
Giết . . . Giết?
Lúc này, Nhậm Kiệt đang nói chuyện cùng lão nhân mặt cười, đột nhiên nghe được lời này của lục thẩm, Nhậm Kiệt cũng là sửng sốt.
Giờ phút này Lục thúc cùng lục thẩm tuyệt đối bị vây vào hoàn cảnh xấu, nhưng lục thẩm nói những lời này cũng không phải là giọng nói đùa giỡn, hoàn toàn là một loại giọng vô cùng khẳng định. Nhậm Kiệt đột nhiên nghĩ đến một việc, mới vừa rồi dưới tình huống thần thức mình tăng cường cũng dò xét qua lục thúc, mặc dù chỉ là chợt lóe lên, nhưng trong thân thể lục thúc tựa hồ có lực lượng nào đó.
Chẳng lẽ đây chính là lực lượng lục thúc vẫn dấu kín, chỉ bất quá nghe giọng điệu này của lục thẩm tựa hồ loại lực lượng này cũng không tốt như vậy.
- Trước đừng có gấp, lục thẩm dẫn Hắc Quả Phụ đi tới chỗ cây thứ ba bên phải trước đại môn của Nhậm gia.
Lục thúc có thể có lá bài tẩy điểm này Nhậm Kiệt đã sớm nghĩ tới, chỉ bất quá không nghĩ tới sẽ dữ dội như vậy, nhưng hiển nhiên lá bài tẩy này cũng không thể tùy tiện dùng, nếu không lục thẩm cũng sẽ không hỏi mình như vậy.
Hiện tại vừa lúc lão nhân mặt cười trở lại, Nhậm Kiệt lập tức bảo lục thẩm dẫn Hắc Quả Phụ đi qua.
- Ngươi trốn sao, trở lại . . .
Sau khi nghe được lời nói của Nhậm Kiệt, Vân Phượng Nhi vừa lúc bị mấy sợi tơ nhện trong suốt trong tay Hắc Quả Phụ cuốn lấy, vốn là nàng muốn bộc phát để tránh thoát, nhưng lúc này tơ nhện quấn quanh nàng mạnh mẽ phóng xuống phía dưới, Hắc Quả Phụ đuổi càng dữ dội hơn, lấy xu thế rơi xuống của Vân Phượng Nhi để kéo theo thân hình của mình, đồng thời cái tay còn lại đã mở ra, hai tơ nhện hắc sắc quang mang bên trên đã xuất hiện, đây mới là đòn sát thủ của nàng.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Hắc Quả Phụ có một loại dự cảm xấu, đây là một loại bản năng sau khi trải qua vô số chém giết sinh tử ở Yêu Thú Thâm Uyên, thậm chí thân là Vương của yêu thú. Nhưng là thần thức cũng không có phát hiện ra vấn đề, hơn nữa trước mắt là một mảnh rộng rãi, trừ Vân Phượng Nhi cùng mấy cái cây cũng không có gì khác, thời điểm này chính mình toàn lực ứng phó chiến đấu, làm sao lại . . .
Trong nháy mắt trong đầu của nàng có chút không tin, nhưng loại nguy cơ cùng bản năng này vẫn là làm cho nàng tăng cường phòng ngự trong nháy mắt.
Bành bành bành!
Cơ hồ ở trong nháy mắt, pháp lực ngưng tụ thành phòng ngự ở bên ngoài thân thể nàng vỡ nát tan tành, một chút ánh sáng từ nhỏ biến thành lớn cơ hồ trong nháy mắt đã đến trước mặt.
Đột nhiên, quá đột nhiên, rõ ràng thần thức, trước mắt không có gì cả, nhưng đột nhiên bị loại công kích trước nay chưa có này, tốc độ cực nhanh làm cho nàng cũng cảm giác trong chớp nhoáng này hết thảy giống như là bất động, nếu không phải mới vừa rồi bản năng của nàng nhận thấy được không tốt, phòng ngự ở trong chiến đấu cũng mở ra toàn bộ, cơ hồ tia sáng kia trong nháy mắt là có thể đâm thủng.
Oanh!
Trong lúc nguy cấp, Hắc Quả Phụ cho thấy sự cường hãn của nàng, thân thể muốn rời đi, di động đã không còn kịp rồi, một cổ lực lượng cuồng bạo trong cơ thể bộc phát, thân thể vốn là xinh đẹp trong nháy mắt hóa thành một con nhện màu đen lớn vô cùng, trong chớp nhoáng này pháp lực lại tăng lên không ít, hơn nữa sau khi hóa thành bản thể độ mạnh mẽ của thân thể cũng tăng cường, mấy cái móng vuốt trực tiếp ngăn cản tia sáng kia.
Nhưng vẫn là chậm một chút, tia sáng này trong nháy mắt đã xông qua bên cạnh thân thể nàng, trong nháy mắt đã truyền đến một tiếng hét thảm của Hắc Quả Phụ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mà bởi vì Hắc Quả Phụ hoàn toàn hóa thành bản thể, yêu khí cuồn cuộn mãnh liệt, trong nháy mắt bên trong Ngọc Kinh Thành, trong hoàng cung, Cao gia, Phương gia không cần gia chủ ra lệnh, có một chút trận pháp đã khởi động trong nháy mắt, sinh ra một loại xu thế phối hợp chặt chẽ cùng trận pháp của Nhậm gia, cơ hồ trong nháy mắt đã bao phủ Ngọc Kinh Thành trong đó.
Đại yêu hóa hình đến trình độ của Hắc Quả Phụ, Cửu Đầu Long Vương thỉnh thoảng cũng xuất hiện trên địa bàn của loài người, chỉ cần không giết chóc lung tung, bình thường cũng không có người quản, nhưng giữa loài người cùng yêu thú cũng là đối địch, đối với yêu khí khổng lồ xuất hiện, ngũ đại gia tộc bên trong Ngọc Kinh Thành sớm có bố trí, sẽ phản ứng một cách tự nhiên.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
13 chương
20 chương
169 chương
9 chương
4 chương