Thần thức của Nhậm Kiệt mơ hồ có thể cảm giác được, trong cỗ lực lượng cuối cùng kia của Lục Thanh dường như cùng một loại đồ vật nào đó có liên hệ thần bí, truyền một loại lực lượng đặc thù, chắc là đây là hắn cùng một loại đặc thù nào đó liên hệ, cũng giống như ngọc bài bản mạng vậy. Nhậm Kiệt một là còn chưa quen thuộc, hai là cũng không muốn quấy nhiễu, bởi vì cuối cùng hắn đã biết được thứ hắn muốn, hơn nữa còn thành công để Lục Thanh trước khi chết truyền đi một lời nói dối động trời, cũng chính là bí mật lớn động trời mà Lục Thanh cho rằng. - Thiên Bảng, hóa ra ngươi là người của Lam Thiên, cao thủ Thiên Bảng. Vì nữ nhân Phương Kỳ kia, xem ra hắn hẳn là người đưa Cửu Tinh Phượng Hàm Châu về... Nhậm Kiệt nói rồi khoát tay, đã đem năm đoàn hào quang kim loại trên người Lục Thanh đã sắp hóa thành tro tàn cùng với nhẫn trữ vật và yêu đan nắm lấy cuối cùng thu lại toàn bộ. - Tùy tiện nói đôi câu, ngươi đều tin, thật là đồng tình chỉ số thông minh của ngươi, càng thêm đồng tình chủ nhân kia của ngươi. Hy vọng hắn cố mà quý trọng bí mật lớn động trời ngươi dùng tính mạng đưa về. Nhậm Kiệt nhìn thoáng qua Lục Thanh đã chết, nghĩ trong lòng, sau đó khi ở bên ngoài vang lên tiếng thị vệ, thân hình đã nhanh chóng biến mất. Ngọc Tinh Học Viện, trên cơ sở vốn có, hơn hai năm gần nhất xuất hiện một cái Thiên Viện, bởi vì nơi đó là nơi Lam Thiên sở tại, giống như một tòa trang viên đơn độc thật lớn. Nơi đó hiện giờ là địa phương tất cả mọi người của Ngọc Tinh Học Viện hướng tới nhất. Bởi vì người có tư cách tiến vào Thiên Viện liền có cơ hội tiến vào Thiên Bảng, người tiến vào Thiên Bảng có thể thu được vô số tài nguyên. Người nguyên bản mấy năm còn không sai biệt lắm sau mấy tháng liền có thể ở trong học viên siêu quần bạt tụy, không người có thể địch. Mấy năm này loại chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều, mặc dù hôm nay ở trong Thiên Viện làm tạp dịch, tùy tiện một ít chuyện cũng tốt hơn ở ngoài. Tình huống như vậy, Ngọc Tinh Học Viện cũng không tham dự, hết thảy đều bởi vì một người Lam Thiên. Mà lúc này, ở trong một mật thất dưới đất có một đại trận thần bí bao phủ trong Thiên Viện. Bịch... Trong một hàng ngọc bài đột nhiên có một khối vỡ vụn, sau đó một đoàn ngọn lửa bên trong bốc lên, khiến cho ngọc bài vỡ vụn kia không đến mức hoàn toàn biến thành tro bụi, bên trong một tia lực lượng nhỏ bé đang lóe lên. - A, đây... đây... làm sao có thể, Lục Thanh không ngờ đã xảy ra chuyện. Hắn còn chưa đạt tới Âm Dương Cảnh, không có khả năng ngưng tụ âm hồn của mình để lại một tia hồn phách, đây... là... Người canh giữ ở đây lập tức bị dọa đến, sau đó lập tức cẩn thận bảo hộ ngọc bài còn chưa hoàn toàn tiêu tan này rời đi. Không bao lâu, từ trong Thiên Viện một con linh thú chim bay thật lớn vọt lên trời. - Mau nhìn, dĩ nhiên là linh thú loại chim bay. - Từ Thiên Viện bay lên có gì bất ngờ, nghe nói lúc trước có một số học trưởng trúng tuyển Thiên Viện còn đạt được Linh Đan thượng phẩm và Linh khí hạ phẩm đó. - Cố gắng, chúng ta cũng phải tiến vào Thiên Viện. - Nghe nói chính là bởi vì có Thiên Viện, năm nay học viên của Ngọc Tinh Học Viện chúng ta nhiều hơn năm ngoái gấp mấy lần, thậm chí có không ít người của gia tộc lớn đều không đi Ngọc Hoàng Học Viện, chạy tới Ngọc Tinh Học Viện chúng ta đấy. Nhìn thấy trong Thiên Viện có linh thú loài chim bay lên, trong Ngọc Tinh Học Viện không ít học viên hưng phấn thảo luận. Ở Phương gia, một đêm này Phương Kỳ cũng ngủ không ngon. Phương Nhạc Tùng là tự sát rồi, nhưng tin tức cuối cùng hắn nói ra càng khiến người khiếp sợ. Nếu như bọn họ là bị một vị cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh của Nhậm gia bắt được, như vậy chỉ có thể nói rõ chính mình suy tính không chu toàn, bên Nhậm gia tăng cường bảo vệ đối với Nhậm Kiệt. Nhưng không ngờ là bị Đồng Cường và một số thị vệ khác bắt sống, như vậy thì quá khó tin. Chẳng lẽ lúc trước những thị vệ này đều đang ẩn giấu. Ừm, rất có khả năng, dù sao là người Nhậm Thiên Hành để lại. Nguyên nhân Phương Kỳ một mực không ngủ là nàng đang chờ ti tức, Lục Thanh đi đã lâu. - Phương đại tiểu thư, Lục Thanh đại nhân bị giết, hiện tại chúng ta đã khẩn cấp liên hệ chủ nhân, bởi vì hắn cuối cùng xuất hiện ở chỗ ngươi, cho nên chúng ta muốn... Tuy nhiên khiến Phương Kỳ không nghĩ tới chính là, chờ tới không ngờ là một vị nhân viên liên lạc của Thiên Bảng, mà tin tức chờ được dĩ nhiên là Lục Thanh... Lục Thanh bị giết rồi. Phương Kỳ cũng cảm giác đầu Ong một tiếng, giống như trực tiếp nổ ra, hơn nữa đem hết thảy lửa giận, hận ý lúc trước nàng một mực miễn cưỡng áp chế, hết thảy lúc trước đều kích nổ. Chết rồi, Lục Thanh không ngờ cứ vậy chết rồi. Lúc trước hắn không phải là nói có Linh khí thượng phẩm sao, hắn loại ẩn nấp đó ngay cả Âm Dương Cảnh đều có thể ám sát, vì sao lại chết? Vì sao gặp phải Nhậm Kiệt, tất cả mọi chuyện đều ra vấn đề. Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ Nhậm Kiệt này là khắc tinh của mình. Tại sao lại như vậy, mình đường đường con cưng của trời, ba phen bốn bận rồi lại... Một loạt đả kích, chuyện lúc trước, sỉ nhục ở phòng đấu giá Ngọc Tinh, Cửu Tinh Phượng Hàm Châu. Phương Kỳ trước mắt tối sầm người đã ngã xuống, cuối cùng nàng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng la lo lắng của nha hoàn và tiếng hoảng loạn, bận rộn, loạn thành một đoàn của người chung quanh. Người khác e ngại Lam Thiên, Nhậm Kiệt lại không cảm thấy gì, hắn hiện tại kẻ địch nhiều, cũng không thiếu một Lam Thiên. Huống chi cùng Lam Thiên này vốn là kẻ địch trời định, cho nên hắn càng thêm sẽ không hạ thủ lưu tình. Đánh chết Lục Thanh đồng thời cũng thuận tiện chôn xuống một quả bom, tin tức Nhậm Thiên Hành nấp ở sau lưng này đủ để hù chết một đống người. Trên đường trở về kiểm tra nhẫn trữ vật của Lục Thanh này một chút, đồ vật bên trong cũng không quá nhiều, nhất là linh ngọc lại chỉ có mấy trăm khối linh ngọc trung phẩm mà thôi. Hiện tại Nhậm Kiệt thật sự đã nhìn không vừa mắt. Ngược lại đan dược có một ít, chỉ tiếc Nhậm Kiệt hiện tại đối với dược phẩm càng thêm si mê, dược phẩm chính mình phối trí hiệu quả càng tốt so với loại đan dược này. Tính ra thứ tốt chân chính chính là yêu đan cuối cùng Lục Thanh nắm trong tay. Viên yêu đan này Nhậm Kiệt kiểm tra một chút, dĩ nhiên là yêu đan của đại yêu hóa hình, căn cứ bốn dấu vết âm lãnh trên yêu đan nhìn ra được, đây hẳn là một đại yêu hóa hình ngưng tụ âm hồn tầng 4. Vừa rồi nếu như Lục Thanh kích nổ cái này, Nhậm Kiệt cho dù sẽ không bởi vậy bỏ mạng, bị thương là khẳng định. Hơn nữa uy lực nổ tung hiệu quả lớn như vậy, rất có khả năng đương thời sẽ dẫn tới cường giả, Nhậm Kiệt có thể lấy đi Ngũ Hành Độn Giáp hay không cũng không nhất định. Dù sao yêu đan của đại yêu hóa hình nếu như kích nổ, uy lực vẫn là tương đối kinh người. Nhậm Kiệt đem yêu đan này thu lại, sau đó lại nhìn một chút Linh khí thượng phẩm Ngũ Hành Độn Giáp do một đoàn 5 loại hào quang tạo thành một mô hình áo giáp, phía trên hai chữ Ngũ Hành, Độn Giáp rõ ràng có thể thấy được, đang ở trong bàn tay mình tỏa hào quang. Đây mới là thu hoạch lớn nhất lần này, linh khí thượng phẩm còn là loại áo giáp, còn có chức năng độc đáo chui xuống đất, chui vào đá... Thứ này giá trị không phải tầm thường, tuy rằng còn không thể so với Linh khí tuyệt phẩm nhưng cũng tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp nhất trong Linh khí thượng phẩm, thậm chí so với một ít Linh khí tuyệt phẩm bình thường chưa chắc kém bao nhiêu. Có cái này nếu như mình lại có thể vận dụng Cửu Tự Sát Ấn, như vậy tuyệt đối là tuyệt phối. Tuy nhiên trên Ngũ Hành Độn Giáp này có thần thức lạc ấn cường đại, hiển nhiên đã bị người hoàn toàn luyện hóa, cần lần nữa luyện hóa xóa sạch thần thức lạc ấn bên trên mới có thể sử dụng. Nhậm Kiệt sau khi tra xét một phen đem Ngũ Hành Độn Giáp này thu vào, trước chạy về chỗ lục thúc xem tình huống lục thẩm rồi tính. Tuy rằng hết thảy đều ổn định, còn có phối phương dược phẩm mình để lại và mập mạp trông coi, nhưng không được tự mình nhìn thấy lục thẩm hoàn toàn khôi phục dù sao không yên lòng. Về phần Ngũ Hành Độn Giáp này nếu muốn hoàn toàn luyện hóa, cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Nhậm Kiệt đánh chết Lục Thanh không hao phí bao nhiêu thời gian, nhưng Lục Thanh lúc trước bị thương nặng sau đó ở dưới đất không ngừng né tránh, vòng vo khắp nơi trong Ngọc Kinh Thành hao phí không ít thời gian, cho nên đợi khi Nhậm Kiệt trở lại, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng đã không có người. Giờ khắc này ở trung ương vùng rừng rậm nguyên thủy chỗ lục thúc kia, lục thúc đang mặt đầy hạnh phúc đứng cùng một vị mỹ nữ. Lục thẩm khôi phục màu máu mỹ mạo không cần phải nói, không biết có phải là bởi vì nhiều năm ngủ say, cả người mang đến cho người khác một loại đại khí, nội liễm. Giờ khắc này đang cùng mập mạp không biết nói gì đó, nhẹ giọng cười, nhìn thấy Nhậm Kiệt tới lục gia Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi đồng thời đứng dậy. Sau khi trải qua chuyện lần này, trọng lượng của Nhậm Kiệt ở trong lòng lục gia Nhậm Thiên Tung và Vân Phượng Nhi đã đạt đến một trình độ không tiền khoáng hậu. - Lục thúc, say rồi hả. Nhậm Kiệt không đợi lục thúc và lục thẩm tiến đến, đã giành trước một bước lắc mình tới gần, trước hướng về phía lục thúc nói một câu, sau đó rất quy củ hướng về phía Vân Phượng Nhi khom mình thi lễ: - Chất nhi Nhậm Kiệt thỉnh an lục thẩm. Say? Lục gia Nhậm Thiên Tung bị Nhậm Kiệt hỏi mà ngây người, ngay sau đó mới hiểu được ý tứ Nhậm Kiệt, lập tức lại thấy Nhậm Kiệt nghiêm túc thỉnh an như vậy, cũng không khỏi nở nụ cười nhìn về phía Vân Phượng Nhi. - Lục thẩm ngươi đây tuy rằng một mực hôn mê, nhưng đối với chuyện bên ngoài cũng không phải là hoàn toàn không biết. Ngươi cũng không cần ở chỗ lục thẩm đây giả bé ngoan, muốn lễ gặp mặt cũng phải chờ một chút, qua một thời gian lục thẩm tặng ngươi một phần lễ lớn. Tuy nhiên lục thẩm nói với ngươi, sau này nếu ai ăn hiếp ngươi, cứ việc tìm lục thúc và lục thẩm ngươi. Nghe nói hiện tại gia tộc đám trưởng lão kia còn đang nhảy trên nhảy dưới có phải không, nếu không lát nữa chúng ta liền đi đem bọn họ thu thập trước, sau đó lại lần lượt thu thập những kẻ khác. Nhìn thấy Nhậm Kiệt, Vân Phượng Nhi cũng khá là cảm khái, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện nhưng lại không có loại cảm giác xa lạ, đây mới là người một nhà. Lúc trước khi cùng lục thúc tán gẫu nghe lục thúc từng nhắc tới lục thẩm, nói lục thẩm tuy rằng rất ôn nhu nhưng làm việc lại vô cùng thống khoái, ân oán rõ ràng, khoái ý ân cừu. Năm đó khi hắn theo lão cha Nhậm Thiên Hành xông pha, Vân Phượng Nhi một đường làm bạn. - Ha ha... Vừa nghe Vân Phượng Nhi nói vậy, Nhậm Kiệt lập tức cười: - Có câu này của lục thẩm ta rất yên tâm, tuy nhiên chúng ta trước không gấp đối phó mấy người bọn họ, giữ lại bọn họ còn có chỗ dùng. Huống chi lục thẩm vừa mới khôi phục hẳn còn cần một chút thời gian. Lục thẩm, như vậy ta liền chờ lễ lớn của người, kỳ thật lục thẩm đã tặng ta một phần lễ lớn rồi. Lúc trước nếu không phải là lục thẩm hỗ trợ, thật đúng là không có biện pháp phong ấn yêu đan kỳ quái kia. Đúng rồi lục thẩm, các ngươi xem xem có biết đây là thứ gì hay không? Nhậm Kiệt nói rồi, không chút ẩn giấu lấy hạt châu Ngọc Tinh kia ra. Giờ khắc này phong cấm tầng ngoài cùng hạt châu Ngọc Tinh và Ngọc Tinh đã biến mất, đã có thể nhìn thấy yêu đan mơ hồ bên trong, chỉ là viên yêu đan này rất nhỏ, rất đặc biệt. Nhậm Kiệt nhưng là rất rõ ràng, lúc ấy giọt máu kia của lục thẩm không phải là bình thường, hẳn là tinh huyết bản mạng. Chẳng những như thế, lúc ấy trong cơ thể lục thẩm vừa mới tiêu diệt Cổ Vương kia, có mang theo vô số lực lượng tinh hoa Cổ Vương, tuy rằng chỉ là một giọt máu lại cũng phi thường khủng bố. Nếu như không phải là trong cơ thể lục thẩm có Cổ Vương, chỉ riêng giọt máu kia là sẽ làm cho thân thể lục thẩm bị thương tổn nhất định.