Ta thật không muốn trọng sinh a

Chương 156 : một đêm mập mờ(2)

Chỉ một mình Thương Nghiên Nghiên là con gái còn chưa đủ. Trần Hán Thăng nghĩ ngợi chút, sau đó quyết định gọi thêm Nhiếp Tiểu Vũ. Dù cho Nhiếp Tiểu Vũ cũng không thích hợp lắm cho trường hợp này, nhưng Trần Hán Thăng không phải có rất nhiều sự lựa chọn. Giờ phút này, đột nhiên hắn nghĩ đến cô gái ở salon xe Trương Minh Dung. Cô nàng là người thích hợp nhất cho loại chuyện này. Ngoài hai cô gái này, Trần Hán Thăng còn gọi thêm Trần Thiêm Du cùng Kim Dương Minh nữa. Trần Thiêm Du là chủ tịch hội học sinh, một mặt khác là thiếu gia nhà giàu, đương nhiên tên này kém rất xa Trịnh Quan Đề, song thời điểm nói chuyện chắc cũng không có vấn đề gì. Kim Dương Minh lại càng không phải nghĩ, chỉ cần dấu tên này thân phận Trịnh Quan Đề. Thì tiểu Kim của chúng ta trước mặt có là Trịnh Quan Đề cũng có thể thoải mái hô mưa gọi gió. Cuối cùng, Trần Hán Thăng gọi thêm Lưu Bằng Phi là sinh viên học viện Khoa Học Kỹ Thuật. Loại trường hợp này không để xét đến vấn đề 1 nam một nữ được. Con trai cần phải có một hai người có học thức. Lưu Bằng Phi là một sự lựa chọn rất tốt, anh ta không nói phét mà quá trình giao tiếp cũng không ngại ngùng. Trần Hán Thăng liên lạc xong với những người này, rồi sau đó mới đến nhà máy Tân Thể Kỷ đón Trịnh Quan Đề. Trên đường đi hắn chủ động gọi điện cho Thẩm Ấu Sở thông báo. "Đêm nay, mình ăn cơm cùng mấy người bạn ở ngoài." Đây là lần đầu tiên Trần Hán Thăng báo cáo cho Thẩm Ấu Sở. Trong cuộc sống từ trước đến nay của Thẩm Ấu Sở, cũng là lần đầu nhận được báo cáo dạng này, cảm giác chuyện này giống như một loại nghi thức vậy. "Mình biết rồi." Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, giọng điệu có vài phần nghiêm trang. Trần Hán Thăng lại hỏi: "Hôm nay ở trường có ngoan không vậy?" Thẩm Ấu Sở không có ý định trả lời. Thật ra, trong chuyện tình yêu nam nữ thường xuất hiện một vài câu hỏi củ chuối. Song Trần Hán Thăng có thể đoán được, hiện tại chắc chắn khuôn mặt Thẩm Ấu Sở đang rất đỏ, nên cũng chẳng miễn cường, chỉ cười dặn dò: "Nhớ sớm về phòng nghỉ ngơi đi nhá!" "Ừ." Thẩm Ấu Sở trả lời. Tiếng "Ừ" này không phải là âm thanh nhẹ nhàng mọi ngày, mà nó được đề cao hơn, rõ ràng sau khi nhận được báo cáo Thẩm Ấu Sở rất vui vẻ. Sau khi Trần Hán Thăng nhấn tắt điện thoại, thì lẩm bẩm: "Thế mà không lo lắng mình uống say..." Vừa dứt lời thì Thẩm Ấu Sở nhắn tin tới. "Nhớ uống ít rượu thôi." ... Khi Trần Hán Thăng tới cửa lớn nhà máy Tân Thế Kỷ, thì Trịnh Quan Đề đã đứng ở đó rồi. Cách ăn mặc của cô đơn giản, một chiếc áo ngắn tay kết hợp cùng quần Jean. Giống như kiếm đại một bộ mặc vào là được. Nhưng, cô mặc bộ quần áo này vào khiến cho Trịnh Quan Đề trẻ chung giàu sức sống, gợi lên vẻ xinh đẹp đầy quý phái của cô. Cùng với đó là mái tóc màu cà phê nổi bật giữa dáng chiều, lộ ra vẻ no đủ rực rỡ. Trần Hán Thăng cười đùa: "Tôi cứ nghĩ rằng ít ra cô cũng phải đánh thêm chút son phấn nữa chứ." "Thôi bỏ đi, sao tôi phải phí vài nghìn đồng son phấn cho thứ cặn bã như cậu chứ." Trịnh Quan Đề ngồi lên xe, nhíu mày nói: "Vừa trở một cô gái đúng không?" "Đúng." Vừa rồi ngồi trên xe có Tiêu Dung Ngư cùng Biên Thi Thi. Trần Hán Thăng cũng chẳng thèm dấu diếm, bởi vì bản chất thật của Trần Hán Thăng, Trịnh Quan Đề đã biết rồi. Trịnh Quan Để chép miệng không nói thêm gi, chỉ ôm cái túi sách theo nói ra: "Buổi tối nay tôi sẽ không trả tiền, chỉ góp mấy bình rượu thôi," Ban đầu, Trần Hán Thăng còn chưa để ý, ngồi lên xe mới phát hiện ra đó là chai Hennessy, dáng vẻ giống như trái hồ lô, bên trong là rượu màu nâu nhạt trong suốt, đang lắc lư theo chuyển động của xe. "Tối nay cô định bắt gà sao?" Trần Hán Thăng ngạc nhiên hỏi: "Người Tô Đông chúng tôi rất ít uống rượu Tây, lại nói nồng độ mấy chai rượu cô mang tới nặng thế, sao mà uống đây?" Tại Tô Đông, mấy giao tiếp xã giao toàn uống rượu trắng, ít uống rượu tây. Sinh viên đại học chỉ uống bia là chính, nếu như nói ngồi quán vỉa hè uống rượu tây đó là cảnh tượng vô cùng hiếm lạ. "Vậy thì sao giờ? Cũng không thể không uống." Thật ra, Trịnh Quan Đề cũng có ý tốt, cố ý đem theo rượu ngon. Trần Hán Thăng nhìn nhìn, sau đó nói: "Thôi uống một chai cũng được, mỗi người uống một ít chắc không sao. Còn hai bình còn lại, coi như tôi tham ô đi." ... Hai người đến một phòng trong Đồ Nướng Hương Mộc Hương, thì mọi người đã có mặt đầy đủ. Tất cả mọi người trong phòng đều mặc trang phục đơn giản. Lúc đầu, Trần Hán Thăng chỉ nói là bữa ăn giữa bạn bè với nhau, trong này chỉ có Thương Nghiên Nghiên là để tâm chút vào việc ăn mặc. Lông mày đánh hơi đậm càng thêm quyến rũ, đôi môi phớt đỏ khẽ nhếch lên, cùng dáng người quyến rũ, dưới chân kèm theo đôi giày cao gót, với dàn móng được đánh óng ánh sặc sỡ. "Mong là đừng có chuyền gì xảy ra." Trần Hán Thăng nghĩ thầm trong đầu, sau đó giới thiệu lần lượt cho mọi người biết nhau. Trần Thiêm Du, Kim Dương Minh, Thương Nghiên Nghiên, Nhiếp Tiểu Vũ cùng học ở Tài Viện. Lưu Bằng Phi học ở học viện Hoa Học Kỹ Thuật, cho nên Trần Hán Thăng giới thiệu Trịnh Quan Đề làm nghiên cứu sinh ở Viện Y Học. Tóm lại mọi người đều dùng thân phận học sinh, dù cho có vài người đặc biệt nhưng chủ đề có vài phần giống nhau. Nhất là khi tôm cùng đồ nường đem lên. Mấy người duy trì một phong cách, vừa văn vừa nói chuyện, nói một chút về trường mình đang học, tâm sự về gia đình, đôi khi tâng bốc vài chuyện, thời điểm cao trào thì cùng nhau cụng ly rượu. Nhìn những quầy hàng san sát quanh trợ đêm, gió nhẹ nhàng thổi khiến người lười biếng mấy cũng có cảm giác vui vẻ. Ban đầu, Trịnh Quan Đề có chút chưa thích ứng kịp, bởi cô chưa từng tiếp xúc qua loại hình chợ búa này. Trần Hán Thăng ngồi bên nhỏ giọng nói: "Đừng coi mình là tam công chua Trịnh gia. Cô cứ đặt mình vào ví trí bạn gái của tôi, hoà nhập vào không khí này thử xem." Trinh Quan Đề nhíu mày nhìn trừng trừng Trần Hán Thăng, chỉ cần không chú ý một chút là bị tên nhóc này chiếm tiện nghi được. Song lời này vẫn có chút tác dụng. Trịnh Quan Đề thử nghĩ xem nếu mình là bạn gái Trần Hán Thăng thì nên làm những gì? Nhổ vào nha! Phỉ nhổ vào cái tên cặn bã này! Vậy là Trịnh Quan Đề nói một cậu: "Trần Hán Thăng, loại người như cậu không xứng có bạn gái." Câu nói này lập tức dành được sự tán đồng của rất nhiều người. Vì câu này, thiện cảm Kim Dương Minh dành cho Trịnh Quan Đề càng tăng thêm. "Chị Trịnh có cặp mắt thật là tinh tường. Em cùng anh Trần ở cùng phòng ký túc xá, nên đang rất sợ bị cậu ta làm hư..." Hiện tại, Trần Hán Thăng thành đối tượng phê phán của mọi người. Mà da mặt hắn dày nên những chuyện này chẳng đáng gì, chỉ ngửa hẳn ra sau ghế, chân bắt chéo, vừa cười vừa phì phèo điếu thuốc. Nhưng thông qua chuyện này, Trịnh Quan Đề nhanh chóng hoà nhập vào nhóm người này. Về phần chai rượu Hennessy kia, chỉ có mình Trịnh Quan Đề là vẫn còn uống, còn những người còn lại chỉ nhấm chút rồi thôi, căn bản họ còn chưa uống quen. Dù sao, chai rượu này vào những năm 2003 còn rất ít xuất hiện ở những cửa hàng. Đã thế lại còn 3 cô gái ở trong nhóm, ngoại trừ Nhiếp Tiểu Vũ sắc đẹp thuộc dạng bình thường ra, thì Thương Nghiên Nghiên cùng Trịnh Quan Đề còn chưa trang điểm cũng thuộc dạng hiếm có khó tìm. Đã thế, giọng nói còn dịu dàng quý phái, nên nhận được rất nhiều sự chú ý của những người khác. Bên cạnh bàn nhóm người đang ăn, có một bàn gồm hai người thanh niên. Một trong hai tên có một tên mập, đang cởi trần lộ ra hình săm khắp người, cứ đánh mắt nhìn qua bên này, sau đó đột nhiên đi tới. "Rượu này là thật hay giả vậy?" Tên béo săm hình hỏi bằng giọng sỗ sàng, hơi thở bốc ra toàn mùi rượu. Trần Hán Thăng không muốn bữa ăn này xảy ra chuyện gì, lập tức nói: "Giả, rượu nho ở quê mang lên ấy mà." Tên béo cầm chai rượu lên kiểm tra, khẳng định nói: "Đúng là rượu giả, trước kia tôi có uống qua rượu thật, màu sắc không giống chai này." Trần Hán Thăng cười thầm, rượu Hennessy Trịnh Quan Đề mang tới sao có thể giả được chứ? "Tôi có thể nếm một chút không?" Tên mập lại hỏi. Trần Hán Thăng giơ tay ra hiệu, ý bảo thoải mái. Tên béo cầm lấy chén, "ục ục" đồ đầy rượu vào sau đó uống hết. Trần Hán Thăng cùng mọi người còn chưa nói được mấy câu, tên béo có hình săm kéo theo tên bạn đi tới, trên tay còn cầm theo cốc bia: "Vừa rồi uống với các cậu một chén, gặp nhau coi như là có duyên. Bọn tôi tới mời ba em gái này một chén." Trịnh Quan Đề cùng Nhiếp Tiểu Vũ còn chưa gặp chuyện này bao giờ. Trần Thiêm Dụ, Kim Dương Minh cùng Lưu Bằng Phi, ba tên con trai cũng không biết làm thế nào. Thương Nghiên Nghiên vẫn bình tĩnh ngồi đó, chỉ đánh ánh mắt về phía Trần Hán Thăng. "Chúng tôi không muốn uống rượu cùng người lạ." Trần Hán Thăng trả lời một cách dứt khoát. "Cộp." Tên béo dùng sức đặt cốc bia lên bàn: "Thế nào? Là sinh viên nên xem thường bọn tao phải không?" "Con mẹ nó đừng tới đây gây sự." Trần Hán Thăng khinh thường, nhổ cây tăm đang ngậm ra, đứng cũng chẳng thèm đứng nói: "Bọn mày có hai người. Bố mày đổi mạng với mày thì vẫn còn dư ra ba người." Tên béo nghe được bỗng sững người ra, quan sát cẩn thận lại Trần Hán Thăng, phát hiện ra thằng nhóc sinh viên này thật sự không sợ. Lúc này, mắt tên này nhíu lại, tỏ ra rất tức giận. "Mày được lắm." Tên béo không dám hành động, nên nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi. Nhưng tên này lấy điện thoại ra cố ý nói lớn vào trong điện thoại: "Aloo, tiểu Mã, tao gặp chút chuyện ở Hương Mộc Hương, mày tới ngay luôn đi." "Chúng ta đi thôi." Trần Thiêm Dụ đề nghị. Trần Hán Thăng quay qua hỏi Trịnh Quan Đề: "Cô muốn đi hay muốn ở lại?" Cô là nhân vật chủ chốt đêm nay, nên ý kiến là quan trọng nhất. "Không đi thì cậu định làm thế nào?" Trịnh Quan Đề hỏi. "Chuyện nhỏ mà." Trần Hán Thăng cầm điện thoại gọi cho Chung Kiến Thành: "Giờ chỗ tôi có chút chuyện. Ông không cần tự mình đến, chỉ cần gọi anh Bành qua đây là được rồi..."