Ta thật không muốn trọng sinh a
Chương 147 : mỹ nhân say
Dịch: Gia Cát Nô
***
Khi đám người ăn xong nồi lẩu, thì cũng là thời điểm mọi người phải chia tay. Thật ra Trần Hán Thăng rất muốn đưa Tiêu Dung Ngư trở về trường, nhưng Cao Gia Lương lấy lí do "Đông Đại gần Học Viện Hàng Không hơn" để dành lấy việc đưa Tiêu Ngư Nhi về.
Đương nhiên, lý do này không phải là điều quan trọng nhất, chẳng qua hiện giờ Tiêu Dung Ngư không muốn tiếp xúc gần với Trần Hán Thăng mà thôi.
Đột nhiên, trong lòng Trần Hán Thăng dâng lên cảm giác hâm mộ Cao Gia Lương. Bởi hắn chỉ có thể đưa tên đực rựa Vương Tử Bác về Đại Học Khoa Học Và Công Nghệ Kiến Nghiệp.
Đại học Khoa Học Và Công Nghệ Kiến Nghiệp có một địa điểm nổi tiếng là Sườn Núi Tình Nhân. Hiện tại, hai thằng đang ngồi tại đó hút thuốc nói chuyện, Trần Hán Thăng phát hiện nơi đây có không ít cặp tình nhân đang hiện diện tại nơi này.
"Có gì mà nhìn, hầu hết không phải của trường bọn tao đâu. Chỉ vì địa điểm đẹp nên các cặp từ nơi khác đến đấy.
Vương Tử Bác buồn buồn nói.
Trần Hán Thăng gật đầu. Đại học Khoa Học Và Công Nghệ Kiến Nghiệp cũng không đào đâu ra nhiều sinh viên nữ đến vậy.
Vương Tử Bác rít vào một hơi thuốc rồi hỏi: "Tiểu Trần, sau này mày vẫn có ý định theo đuổi Tiểu Ngư Nhi sao?"
Trần Hán Thăng liếc nhìn cu cậu, không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: "Mày sau này vẫn tiếp tục theo đuổi Hoàng Tuệ sao?"
"Tính huống của hai chúng ta khác nhau."
Vương Tử Bác cao giọng: "Mày còn có Thẩm Ấu Sở, nhưng tao chỉ có mình Hoàng Tuệ thôi."
Trần Hán Thăng cười cười: "Đây là sự khác nhau giữa tao với mày. Nhưng tình hình nhà gái cũng đâu giống nhau đâu. Tiểu Ngư Nhi chắc chắn chỉ có mình tao, còn Hoàng Tuệ khẳng định không chỉ có mình mày."
"Á đù."
Vương Tử Bác tức giận: "Con chó này nói chuyện khó nghe thật. Bố mày không bằng mày, cấp ba nói chuyện với gái tao còn đỏ mặt, đi đến cửa quán ba tao đều không dám dừng lại, sợ người nhìn thấy nói này nói nọ."
"Nhưng thời điểm đó, mày ra vào quán bi a như cơm bữa, thế mà vẫn có gan tán Tiểu Ngư Nhi."
....
Vương Tử Bác thở dài: "Tao may mắn lắm mới gặp được Hoàng Tuệ, dù cho cô ấy rất biết cách dùng tiền, song vẫn có rất nhiều ưu điểm mà."
"Ưu điểm cái mẹ gì."
Trần Hán Thăng cười nhạo: "Ưu điểm duy nhất của cô ta là nói chuyện êm tai, đồng thời rất biết cách doạ nạt mày. Nhưng mày nên nhớ, cái ưu điểm này cô ta không chỉ dùng cho bản thân mày, mà bao trùm tất cả những người con trai mà cô ấy tiếp xúc qua."
Hắn đang nói đến đoạn này, bỗng chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên "ting".
Trần Hán Thăng tưởng là tin nhắn của Tiêu Dung Ngư nên vội vàng lấy ra xem, thì ra đó là tin nhắn của Khổng Tĩnh.
"Xin chào, chút nữa cậu có thể đến một quán ăn ở gần cầu Sư Tử với tôi một chút được không?"
Đây là lần đầu tiên Khổng Tĩnh chủ động đưa ra yêu cầu. Đã thế Trần Hán Thăng còn đang có việc muốn nhờ cô ấy, nên lập tức nhắn lại rằng: "30p nữa tôi sẽ có mặt ở đó."
"Tao có việc đi trước đây."
Trần Hán Thăng vỗ vai Vương Tử Bác nói: "Mày cứ tiếp tục làm việc vô ích đi. Nếu quan hệ của bọn mày có tý tiến triển nào coi như tao t"
"Á đù."
Vương Tử Bác lớn tiếng nói với theo: "Nếu có thì coi như 3000 tệ kia tao không phải trả!"
Trần Hán Thăng chán chẳng thèm quay đầu lại, vẫy tay chào tạm biệt.
Từ đại học Khoa Học và Công Nghệ Kiến Nghiệp đến cầu Sư Tử đi khoảng chừng 30p, nhưng bây giờ đang là buổi tối nên đi nhanh hơn.
Trần Hán Thăng kiếm một chỗ đậu xe rồi dừng lại, sau đó gửi cho Khổng Tĩnh một tin nhắn báo mình đã đến, cuối cùng ngồi yên lặng trên xe chờ đợi.
Khổng Tĩnh rất nhanh hồi đáp: "Cám ơn, tôi sẽ xuống ngay. Đêm nay có chút say, nên có chút làm phiền cậu."
Trong ấn tượng của Trần Hán Thăng, Khổng Tĩnh là một cô gái vô cùng khôn khéo, rất hiểu đọc tâm lý. Trong công việc xã giao cực kỳ khéo léo, không hiểu sao hôm nay lại uống quá chén được.
Chỉ chốc lát sau, đám người từ của hàng bước ra, ai nấy bước đi đều liêu xiêu. Đám người này hẳn là uống rất nhiều, Khổng Tĩnh cũng ở trong số ấy.
Lưu Chí Châu ở bên cạnh đỡ cô ấy, người con trai xa lạ bên cạnh cũng giả vờ vô tình tiếp cận. Nhưng đều bị Khổng Tĩnh vận dụng một chút tỉnh táo còn lại né tránh.
....
"Lưu Tổng, quản lý Khổng."
Trần Hán Thăng bước xuống xe chào hỏi.
"Tiểu Trần tới rồi à. Phiền cậu đưa Khổng Tĩnh về nhà nhé."
Lưu Chí Châu đỡ Khổng Tĩnh ngồi vào ghế sau.
Người con trai xa lạ kia còn muốn cố gắng tiếp xúc thêm lần nữa, nhưng hiện tại Lưu Chí Châu đã rảnh tay, nên kéo cách tay người này lại, cười ha hả nói: "Mới vừa rồi uống còn chưa đủ. Chúng ta nhất định phải làm thêm 2 bình nữa mới được."
Người con trai xa lạ bị kéo tay lại không còn cách nào, chỉ có thể nói: "Người tài xế này có an toàn không đấy. Quản lý Khổng đã uống say rồi, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn đấy."
"Bảo đảm bảo đảm, tuyệt đối bảo đảm."
Lưu Chí Châu khẳng định: "Đây là cậu nhóc làm tổng đại lý các trường đại học thuộc khu Giang Lăng của chúng ta đấy. Cách đây không lâu còn phụ tránh nghiệp vụ của chúng ta ở nhà máy Tân Thế Kỷ nữa..."
Lưu Chí Châu vừa giới thiệu Trần Hán Thăng vừa ngăn chặn người đàn ông xa lạ này làm xằng bậy. Đã thế lão còn âm thầm vẫy tay bảo Trần Hán Thăng nhanh chóng rời đi.
Trần Hán Thăng thầm nghĩ, Lưu Chí Châu quả là lãnh đạo tốt, biết bảo vệ nữ cấp dưới của mình.
...
"Trần Tổng, nhà tôi ở khu Lục Địa tại Vũ Hoa, của A toà nhà 501. Đêm nay có thể tôi sẽ nôn, sau này phiền anh vệ sinh lại hộ tôi."
Xe bắt đầu chạy, Khổng Tĩnh chỉ nói được vậy, sau đó mê mang ngủ thiếp đi.
"Xem ra cô nàng vẫn còn tin tưởng nhân phẩm của mình."
Trần Hán Thăng hồi tưởng lại những lần tiếp xúc của hai người. Hai người quen biết nhau cũng qua việc xã giao, rồi cùng nhau đến nhà máy thiết bị điện tử, cuối cùng là thời điểm mình bị cách ly 3 ngày.
Những chuyện trải qua này, Trần Hán Thăng thể hiện ra mình là một người bình tĩnh, kiên cường, trưởng thành trước tuổi, chẳng trách có thể lấy được sự tin tưởng từ Khổng Tĩnh.
Trần Hán Thăng nhìn qua kính chiếu hậu, Khổng Tĩnh đang ngồi dựa hẳn vào ghế, khuôn mặt đỏ bừng tới tận cổ, khả năng đỏ hết cả người rồi.
Lúc, xe đến khu Lục Địa, Trần Hán Thăng đỡ Khổng Tĩnh xuống xe, lúc ấy cô nàng mơ hồ không còn biết gì nữa rồi. Thân hình mềm mại dựa hết cả vào người Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng thử mấy lần xem có thể dìu cô ấy đi được không, nhưng không thể được. Cuối cùng, hắn vác hẳn cô lên.
Hành lang đến phòng cô tương đối hẹp, đã thế Trần Hán Thăng lại còn phải ôm một người, lại còn là người say nữa chứ. Dù cho Khổng Tĩnh không nặng lắm, nhưng hơi thở của cô cứ phả vào bên tai, vừa ngứa lại vừa nóng.
Tại của phòng 501, Trần Hán Thăng tìm chìa khoá trong túi của Khổng Tĩnh, khi này cô nàng "oẹ" một tiếng, dù cho chưa phun ra, nhưng đã có cảm giác sắp nôn rồi.
Trần Hán Thăng có rất nhiều kinh nghiệm về vấn đề say rượu. Hắn biết hiện giờ phải đặt người say nhanh chóng nằm thẳng, để rượu đang nằm trong dạ dày lặng lẽ tiêu hoá.
Hắn nhanh chóng mở cửa, sau đó bế Khổng Tĩnh đi vào giường trong phòng ngủ. Song cánh tay của Trần Hán Thăng còn chưa được nghỉ ngơi, thì Khổng Tĩnh đột nhiên quay lại bắt đầu nôn, sau đó là một tràng ho khan, khiến cho cả phòng nồng nặc mùi rượu.
"Mẹ nó."
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào đống vừa bị nôn ra văng tung toé. Trong lòng hắn nhủ thầm, nếu không phải vì tương lai Hoả Tiễn 101 cần mở rộng, mình cùng đếch cần phải khổ sở thế này.
Nhưng không còn cách nào khác, Trần Hán Thăng chỉ có thể đi quanh nhà tìm cây chổi lau, thuận tiện nhìn xem cách bố trí của ngôi nhà thế nào.
Đây là một căn nhà rất phổ thông, gồm hai phòng, bên trong còn thoang thoảng mùi thơm, không gian tương đối phù hợp với người như Khổng Tĩnh.
Trần Hán Thăng quan sát ô đề giày ngoài cửa, thì không phát hiện ra đôi dép đi trong nhà của nam nào. Có thể đoán được rằng nơi này rất ít tiếp đón khách là con trai.
Rất có thể, mình là người đầu tiên.
....
Tại thời điểm, Trần Hán Thăng còn đang loay hoay trong phòng dọn vệ sinh, đột nhiên Khổng Tĩnh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Trần Hán Thăng quay đầu nhìn lại, phát hiện cô đang mặc bộ đồ công sở dành cho nữ vào mùa đông, bởi vì bên trong là áo len không có nút cởi cộng với việc nằm trên giường bị bó sát lại, khiến cho hô hấp có chút khó khăn.
Trần Hán Thăng lắc đầu, tiến lại gần giúp đỡ.
Nội tâm Trần Hán Thăng chẳng để ý gì, với lại Khổng Tĩnh cũng chỉ là giám đốc khu Kiến Nghiệp, còn không đáng giá Trần Hán Thăng hi sinh nhan sắc của mình.
Nếu như người say rượu là Trịnh Quan Đề, hắn cảm thấy con gái dấn thân vào công việc kinh doanh, thật ra cũng không cần phải để ý quá nhiều.
Kiếm được cô gái hơn tuổi như cầm cục gạch vàng, còn gái hơn 30 như có được giang sơn*.
(* Tục ngữ Trung Quốc: Gái hơn tuổi thường biết chiều chồng hơn, con gái 30 chưa lấy chồng là những người thành công trong công việc.)
Khổng Tĩnh rất cảnh giác, dù cho say như vậy. Nhưng khi Trần Hán Thăng định cởi nút đầu tiên ra, cô ấy lập tức vươn tay ra bắt lấy tay Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng đang định từ bỏ, thế nhưng nghĩ lại. Ông mày làm việc đường đường chính chính, việc gì phải rụt rè như kẻ trộm vậy. Nên hắn dứt khoát đẩy tay Khổng Tĩnh ra, sau đó tiếp tục giúp cô cởi áo khoác ngoài.
Khổng Tĩnh giãy dụa không được, chỉ có thể trơ mắt bất đắc dĩ nhìn Trần Hán Thăng.
Song Trần Hán Thăng cũng có giới hạn, hắn cởi áo khoác ngoài ra sau đó không tiếp tục cởi nữa, mà quay lại công việc dọn vệ sinh.
Không Tĩnh lỗ rõ sự ngạc nhiên, sau đó cơn say lại kéo đến, lần nữa rơi vào trạng thái ngủ thiếp đi.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
11 chương
41 chương