Ta thật không muốn trọng sinh a

Chương 136 : tiểu sư muội cố chấp

Dịch: God Of Heaven *** "Họ Tiêu là ai?" La Tuyền không phục hỏi. Hồ Lâm Ngữ kỳ thực đối với Tiêu Dung Ngư cũng không hiểu rõ lắm, hai người chỉ gặp nhau một lần ở xưởng điện tử Tân Thế Kỷ, cô chỉ biết tên và là bạn cấp ba của Trần Hán Thăng mà thôi. Sau khi chuyện cách ly kết thúc, Hồ Lâm Ngữ đã từng hỏi Trần Hán Thăng định xử lý chuyện hai cô bé như thế nào. Lúc đó Trần Hán Thăng nhìn Hồ Lâm Ngữ, chỉ nói một câu Tiêu Dung Ngư đã chuyển đi học ở khu Tiên Ninh, những chuyện khác thì không tỏ thái độ gì. Hồ Lâm Ngữ từ đó cho rằng Trần Hán Thăng cuối cùng đã lựa chọn Thẩm Ấu Sở. Đương nhiên Trần Hán Thăng chưa từng từng nói như vậy, người khác hiểu như chuyện như vậy thì sẽ không liên quan tới hắn. Hồ Lâm Ngữ lúc đó còn khen một câu, coi Trần Hán Thăng là người có lương tâm, cậu ta bây giờ ở trong lòng Thẩm Ấu Sở đã in sâu như vậy, nếu như hắn rời đi, cuộc đời cô ấy lập tức mất đi phương hướng rồi. Trong khi Hồ Lâm Ngữ cùng La Tuyền đang trò chuyện thì Thẩm Ấu Sở cầm một gói hàng, cúi đầu đi vào 101 buộc chặt rồi để đi chuyển phát nhanh. Sau khi Thẩm Ấu Sở xuất hiện, Hồ Lâm Ngữ sẽ không nhắc lại chữ "Tiêu" này nữa, cô có chút lo lắng vì chuyện này có thể làm cho Thẩm Ấu Sở xúc động. La Tuyền vẫn cứ đang hỏi "Sao không nói gì nữa?" Hồ Lâm Ngữ nghĩ thầm tiểu sư muội này còn trẻ tuổi nóng tính, cô ấy so với mình thì đẹp hơn nhiều nhưng mà không có nghĩa là không ai có thể trị được, cô đột nhiên quay sau lưng gọi một câu "Ấu Sở, cậu xem hình như ngoài trời sắp mưa rồi đấy." Thẩm Ấu Sở "Không biết là kế", quả nhiên hướng về nhìn ra ngoài. Trong giây lát này, La Tuyền thấy rõ hình dáng của Thẩm Ấu Sở, cô có chút tóc uốn lượn tự nhiên khoác ở phía sau lưng, quay đầu lộ ra chiếc cổ màu trắng nuột, lộ ra một khuôn mặt chói lọi tươi đẹp ôn nhu như nước, bĩu môi ướt át nghiêm túc nhìn sắc trời. Kiến Nghiệp tháng 8 Kiến Nghiệp thường thường đột nhiên trời mưa, Thẩm Ấu Sở phát hiện khí trời quả nhiên có chút âm trầm, vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài 101 nhanh tay chuyển một ít đồ vào trong. Cô ấy cũng không gọi người khác, vẫn quen thuộc như vậy chính mình yên lặng giải quyết vấn đề, có điều lúc bọn Lý Quyến Nam nhìn thấy, cũng đồng thời thả tay xuống đi ra hỗ trợ. Vừa chuyển đồ xong, quả nhiên bên ngoài tiếng tích tách tích tách của tiểu Vũ (mưa nhỏ) vang lên, Thẩm Ấu Sở chảy không ít mồ hôi, hai gò má ửng đỏ, mãi tóc buông xõa nhẹ nhàng lướt qua mặt. Có điều cô chỉ sắp xếp một lúc rồi lại tiếp tục ngồi chồm hỗm trên mặt đất buộc chặt đồ chuyển phát nhanh, lông mi dài hơi rung nhẹ, hiện ra đôi mắt hoa đào chăm chú mà tập trung. Có lúc cần cắt dây buộc, nhất thời cô không tìm được kéo, thẳng thắn sử dụng hàm răng chỉnh tề một tiếng cắn đứt, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra rồi tủm tỉm tìm việc khác. Thẩm Ấu Sở chỉ mặc một bộ áo sơ mi ngắn tay phổ thông áo sơmi cùng quần thường, không còn bất kỳ trang điểm chải chuốt, cũng chỉ làm những chuyện hằng ngày hay làm, nhưng chỉ như thế cũng đủ để đè ép người trẻ tuổi La Tuyền. "Giờ cô em đã biết, tại sao lúc em nói muốn "đá quán", chúng tôi đều không sốt sắng?" Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: " Chưa cần so sánh đến ngũ quan cùng tình cách, chỉ cần so sánh vóc người cô em cũng không thể sánh bằng đúng không." La Tuyền xem xét nhìn Thẩm Ấu Sở, lại cúi đầu xem xét chính bản thân mình, sắc mặt quả nhiên có chút nhụt chí. Cô xoay người định chuẩn bị ra ngoài, có điều đã bị trận mưa này ngăn cản. La Tuyền đứng dưới mép cửa 101, trong tâm muốn trở về mua một ít đu đủ để ăn, cô đang muốn bất chấp mưa đi về ký túc xá, bên cạnh có người gọi cô lại "Dù trước tiên cho em mượn." Lại là Thẩm Ấu Sở phát hiện La Tuyền không mang dù, ở bên trong 101 tìm một cái. La Tuyền nhất thời hơi ngạc nhiên, nhìn ánh mắt trong suốt của Thẩm Ấu Sở hỏi "Chị biết em sao?" Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái. "Vậy tại sao chị lại cho em mượn dù?" Thẩm Ấu Sở bị nhìn chăm chú thì cảm thấy có chút thật không tiện, hơi hơi quay đầu nhẹ nhàng nói: "Bên ngoài trời đang mưa nha." La Tuyền ngẩn người, đột nhiên đưa chiếc dù lại cho Thẩm Ấu Sở "Tôi tình nguyện bị gặp mưa, nhất quyết không mượn dù của chị!" Quay người cô lập tức lao vào trong mưa, "Lạch cạch, lạch cạch" chân đạp ở bùn oa ẩm ướt trong đất, Thẩm Ấu Sở ở phía sau ngơ ngác nhìn. "Ấu Sở, sau này cậu không nên thể hiện tâm tính thiện lương như thế, người ta không hẳn sẽ cảm kích." Hồ Lâm Ngữ đi tới nói. Thẩm Ấu Sở không nói lời nào, lại ngồi xổm xuống vội vàng đóng gói chuyển phát nhanh. Buổi tối hơn 7 giờ, mưa rốt cục cũng đã ngừng, Trần Hán Thăng cũng từ chỗ vận chuyển hành khách trở về, nhìn một chút chuyển phát nhanh "Ngày hôm nay làm ăn khá khẩm a." Lý Quyến Nam cười nói "Bốn trường học phụ cận đã là thị trường của chúng, làm ăn có thể không tốt sao?" Trần Hán Thăng gật gù "Hai ngày nữa tôi chuẩn bị tìm một ông chủ lớn thương lượng chuyện đầu tư, nhìn có thể hay không từ cô ấy xin ít chút nâng đỡ." Lý Quyến Nam "Ừ" một tiếng, mọi người đều biết Trần Hán Thăng là người quen biết nhiều. Đến cả chủ tịch mới của viện hội học sinh Trần Thiêm Dụ cũng đến căn cứ gây dựng sự nghiệp tán gẫu. "Hán Thăng, lần tân sinh đại hội này lên phát biểu cậu lên đi." "Tôi tới hình như không tốt lắm, chủ tịch đại nhân." Trần Hán Thăng làm một mặt khó dễ "Học kỳ trước ở cuộc thi tôi chỉ đạt có 12 điểm, học kỳ này có chút tiến bộ được 20 điểm; học kỳ trước chỉ có hai môn đạt tiêu chuẩn, học kỳ này chỉ có một môn đạt tiêu chuẩn, hoàn toàn là lão Đào nể tình mới được thế a." "Thành tích này của tôi mà đi lên tiếng tại đại hội tân sinh viên, nếu truyền ra ngoài thì ai còn cho chúng ta là Tài Viện." Đại hội tân sinh viên được tổ chức trước kì đi quân sự, các lãnh đạo lần lượt lên đài nói chuyện, trong đó còn có một hai học sinh đại biểu, hiện tại nổi danh nhất ở Tài Viện chính là Trần Hán Thăng, dù sao đã từng bởi vì "Thời gian cách ly biểu hiện bình tĩnh" còn được lên trên báo Kiến Nghiệp. "Ai bảo tên tuổi của cậu nổi tiếng như vậy." Trần Thiêm Dụ cũng có chút bất đắc dĩ "Một hồi cái này, một hồi cái kia, chí ít lấy ra cũng có có thể doạ người." "Cái gì gọi là một hồi cái này, một hồi cái kia, chỉ là một ít hư danh thôi." Trần Hán Thăng vung tay nói"Tôi là nhân văn phó chủ tịch hệ nhân văn hội, đoàn ủy cán bộ, học sinh ba tốt, khu Giang Lăng sinh viên đại học mười tốt, Kiến Nghiệp ưu tú sinh viên đại học, sinh viên tỉnh Tô Đông gây dựng sự nghiệp tiêu biểu." "Cậu xem những vinh dự này, tôi có thể để ở trong lòng hay sao?" Trần Hán Thăng nói. Trần Thiêm Dụ hấp háy mắt, trong tâm thì nói không để trong lòng mà còn luyện cho quen thuộc như thế, này cũng là âm thầm trang bức đi. "Hiện tại hội học sinh rất thiếu người, Hán Thăng tới giúp tôi một chút chứ?" Trần Thiêm Dụ đột nhiên thay đổi cái đề tài. "Bên cậu còn vị trí nào, có thể hay không tiếp nhận chức phó chủ tịch lúc trước của cậu?" Trần Hán Thăng cười hì hì nói. "Hội học sinh có quy củ là năm 4 làm chủ tịch, năm 3 làm phó chủ tịch, cậu coi như năng lực đã đủ rồi, thế nhưng thời gian còn chưa đủ." Trần Thiêm Dụ lắc đầu một cái nói:"Cũng là khác hệ học sinh nữa, cậu trước tiên ở hệ nhân văn làm phó chủ tịch, đến năm 3 thì vào hội làm phó chủ tịch." Trần Hán Thăng bĩu môi "Vậy bây giờ trong hội học sinh có chức vụ gì có thể sắp xếp cho tôi?" "Làm bộ trưởng ban liên lạc đối ngoại đi, trước tiên cứ ở vị trí này oan ức một thời gian." Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút "Được thôi, chung quy phải cho chủ tịch là cậu một bộ mặt mới được." "Còn chuyện ở đại hội tân sinh viên thì.... " "Không thành vấn đề, có điều cậu ở trong phòng làm việc làm một cái bản thảo trước, tôi không có thời gian viết." "Việc nhỏ, đến lúc đó tôi đưa cho cậu." Trần Thiêm Dụ giải quyết chuyện này sau đó rời đi, Trần Hán Thăng đối với Hồ Lâm Ngữ nói: "Tôi đáp ứng sắp xếp mạ vàng cho cậu vào hội học sinh, cậu chuẩn bị tiến vào trong đi?" Hồ Lâm Ngữ rất thật không tiện "Như vậy không hay lắm, cảm giác như là dùng quan hệ." Trần Hán Thăng vung tay lên "Không đáng kể, lúc cậu tiến vào hội học sinh thì treo cái mác trợ lý, cậu tiến vào hệ thì làm phó bộ trưởng, nói chung tôi sẽ giúp cậu bãi bình." "Quá băn khoăn." Hồ Lâm Ngữ ngượng ngùng nói "Vậy tôi có thể tiến vào cả hai sao?"