Ta thật không muốn trọng sinh a

Chương 119 : làm việc thôi

Dịch: Gia Cát Nô *** Trần Hán Thăng cũng không ngờ rằng có thể gặp Trương Minh Dung ở cửa hàng 4S. Nghĩ lại cảm giác thật sự trùng hợp, cô ấy là người ngồi ăn cùng mình tại bữa tiệc trước khi trọng sinh, lặng lẽ mời mình uống rượu không những thế còn đưa danh thiếp cho mình. Từ một cô gái ngây thơ, trưởng thành lại biến thành một bông hoa trên bàn rượu, quá trình này làm cho Trần Hán Thăng có chút tò mò. Đương nhiên, bản thân hắn cũng không có hứng thú gì với Trương Minh Dung. Đơn giản, sắc đẹp còn chưa đủ. Trần Hán Thăng từ salon xe trở về trường, thuận tiện ghé qua chỗ Chung Kiến Thành đổi xe, trả lại chiếc Passat cho lão, còn bản thân mình lái chiếc Santana trở về. Giờ này, Thẩm Ấu Sở mới biết được xe không phải là nhặt được. "Sau này khả năng công việc có chút bận rộn, mình vừa nhận thêm việc thu gom hàng chuyển phát nhanh ở một nhà máy sản xuất linh kiện điện tử..." Trần Hán Thăng đang giải thích một vài việc cho Thẩm Ấu Sở thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Trần Hán Thăng nhìn vào màn hình, thấy người gọi đến là Tiêu Dung Ngư. Hắn lập tực không nhận cuộc gọi mà nhét điện thoại vào túi. Thời điểm này mà nghe điện thoại không phải là lựa chọn thông minh, không những thế rất nhanh là tới trường học. Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng hỏi: "Có người tìm cậu à?" "Hiện giờ không nên nghe. Tớ cho câu biết thêm một thông tin về luật giao thông." ...  Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói: "Lúc lái xe không được nghe điện thoại, việc này rất dễ xảy ra tai nạn." "Uhm." Thẩm Ấu Sở tỏ vẻ đã hiểu trả lời. Loại lừa dối cấp thấp này sử dụng cho Thẩm Ấu Sở còn có tác dụng. Nếu đổi thành Tiêu Dung Ngư, cô bé chắc chắn sẽ tra hỏi xem người gọi đến là ai cho bằng được. Sau khi Thẩm Ấu Sở xuống xe, Trần Hán Thăng mới gọi điện thoại. "Sao giờ này mới trả lời điện thoại." Âm thanh Tiêu Dung Ngư có vẻ tức giận. "Vừa rồi có chút việc." "Có việc là không nhận điện thoại của mình sao? Nếu như tớ có chuyện thì sao?" Tiêu Dung Ngư tiếp tục truy hỏi. Trần Hán Thăng cười cười: "Trưa nay mời cậu ăn trưa nhá. Tớ đặt bàn ở Chợ Nghĩa Ô?" "A, vậy được. Chút nữa xử lý cậu sau." Tiêu Dung Ngư lập tức tắt điện thoại. Tiêu Dung Ngư là một cô gái kiêu ngạo. Chưa chắc cô ấy gọi điện là vì có việc, nhưng nếu như Trần Hán Thăng không nghe, thì chắc chắn sẽ có chuyện. Thật ra giải quyết việc này cũng không quá khó khăn, chỉ cẩn suy nghĩ một chút ý muốn cuộc gọi đến là gì rồi thực hiện là được rồi. Tiểu Ngư Nhi gọi điện đến chỉ muốn rủ Trần Hán Thăng cùng nhau ăn trưa, chẳng có mục đích gì khác. Chỉ cần Trần Hán Thăng đưa ra lời mời ăn cơm, cô nàng lập tức bớt giận ngay. Trần Hán Thăng lại xe tới ký túc xá Đông Đại. Lúc này, Tiêu Dung Ngư còn chưa biết Trần Hán Thăng đã có xe, nên xuống dưới sân còn ngó đông ngó tây tìm kiếm Trần Hán Thăng. "Người đẹp đi đâu, chẳng hay chiếc Santana dỏm này có được diễm phúc được người đẹp ngồi lên hay không?" Trần Hán Thăng cười đùa tí tửng. "Oa, cậu kiếm đâu ra chiếc xe này vậy?" "Mình mua." Trần Hán Thăng tỏ ra nguy hiểm. ...  Chắc chắn Tiêu Dung Ngư không tin tưởng chuyện nhặt xe rồi, cho nên Trần Hán Thăng kiếm một lý do khác. Tiêu Dung Ngư cười cười, ngồi vào ghế lái phụ. Nhưng con gái thường rất mẫn cảm với mùi hương. Cho nên cô vừa ngồi xuống lập tức cái mũi nhỏ bắt đầu làm việc. "Hình như có mùi vị gì khang khác." Vừa rồi Thẩm Ấu Sở đã ngồi qua vị trí này. Dù cho cô ấy không dùng nước hoa, nhưng mùi dầu gội đầu vẫn lưu lại mùi hương nơi này. Tiêu Dung Ngư không chỉ có hành động như vậy, cô bé còn nhổm mông lên nhìn. Quả nhiên không ngoài dự đoán, còn có một sợi tóc dài ở đó. Đây là tóc của con gái. Tại nơi này chỉ còn tiếng thở của hai người, Tiêu Dung Ngư nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng. Trần Hán Thăng trợn mắt há mồm nhìn lại, nghĩ thẩm trong lòng, không biết Tiểu Ngư Nhi là người hay chó. Nhất định sau này không thể để ai ngồi vị trí này được. Nhưng bên ngoài, miệng hắn bắt đầu giải thích: "Thật ra đây không phải xe của mình. Mình muốn mua cũng không mua loại Santana này." Trần Hán Thăng giải thích sự xuất hiện của chiếc xe này một lần nữa. Tiêu Dung Ngư nhíu lông mày nói: "Lần này tha cho cậu, nhưng nhớ lần sau không cho phép cô gái nào ngồi ghế lại phụ nữa đấy." "Chuyện này sao được." Trần Hán Thăng lắc đầu: "Dù cho mình được sử dụng chiếc xe này, nhưng xét một cách sâu xa cũng vì có Khổng Tĩnh. Nên chuyện ngồi chỗ này không phải do mình quyết định là có thể được." "Giả dụ có một ngày, cô ấy đòi ngồi vào chỗ đó thì tớ phải làm sao?" Tiêu Dung Ngư nhìn Trần Hán Thăng lấy lý do hùng hồn đầy thuyết phục, vội xoa xoa miệng nghiêng người qua nói: "Hiện tại cậu cứ đồng ý với mình đi. Sau này nếu có chuyện gì cậu có thể giải thích lại, mình cũng không phải là cô gái không biết phải trái." Trần Hán Thăng cười nhạt, nghĩ trong lòng. Hiện giờ tôi đồng ý với cô, sau này hai đứa cái nhau cô lấy cái chứng cứ này ra làm chứng cứ phạm tội, thì tôi lấy gì cãi lại. Đúng là đồ hồ ly tinh. Lúc ăn cơm, rất nhanh Tiêu Dung Ngư đã quên chuyện vừa rồi. Cô còn quan tâm dặn dò: "Tình hình bệnh dịch tại Quảng Đông đang rất phức tạp, cậu ra ngoài nhớ mang theo khẩu trang." Trần Hán Thăng ừ một tiếng. Tháng 3 tháng 4 tình hình sẽ ổn định lại, nghiêm trọng nhất sẽ có vài sự kiện khiến người ta nhói lòng xảy ra vào tháng 2. Hắn đang lo lắng, không biết thuyết phục mấy nhân viên của mình sao đây. Không nghĩ tới mấy người quan trọng đều không ý kiến gì. "Hoàng Dung" Nhiếp Tiểu Vũ, "Hư Trúc" Cao Đằng Phi, "Lệnh Hồ Sung" Thượng Băng, "Nhất Đăng Đại Sư" Lý Quyến Nam, "Đoàn Dự" Vương Nham Tùng, còn có "Trương Vô Kỵ" Trần Hán Thăng. Xem xét lại cũng chỉ có 6 người. Trần Hán Thăng dự định luân chuyển số người này trong tuần. Mỗi ngày, sẽ có một người trong số này đến nhà máy nhận hàng, cách làm này vừa giúp bọn họ có thời gian học tập, vừa có sức lực tốt nhất khi làm việc. "Còn thiếu một người, có thể trong số những người làm thêm tuyển ra một người được không?" Nhiếp Tiểu Vũ đề nghị. Hiện tại nhóm người phía dưới rất nhiều, ngay cả Trần Hán Thăng cũng không biết có bao nhiêu. Khả năng chỉ có Thẩm Ấu Sở, chịu trách nhiệm công tác ghi chép là biết. Trần Hán Thăng cảm thấy việc này là không ổn. Nhưng người làm thêm này tính chủ quan không phải quá tốt, nếu như không muốn nói thẳng là nhóm này năng lực không đủ. Nhưng lúc này, đột nhiên Trần Hán Thăng nhớ tới một người, đang học ở đại học Khoa Học Kỹ Thuật Giang Lăng tên là Lưu Bằng Phi. Lần trước hắn gặp ở bữa tiệc tại khách sạn Monica. Tính cách của Lưu Bằng Phi cho Trần Hán Thăng ấn tượng khá sâu. Hai người từng trao đổi số điện thoại ký túc cho nhau. Trần Hán Thăng lấy điện thoại ra, gọi bảo Lưu Bằng Phi bắt xe bus tới đây. "Anh đồng ý theo tôi?" Trần Hán Thăng có chút không ngờ, Lưu Bằng Phi đồng ý không chút do dự. "Đương nhiên đồng ý rồi. Nơi này của Trần ca kiếm được nhiều tiền. Tại đại học Kỹ Thuật Giang Lăng, một tháng tôi chỉ kiêm được vài trăm tệ, ra ngoài ăn cơm còn không dám. Trần Hán Thăng cảm thấy vẫn còn chưa tin tưởng, nên tiếp tục hỏi: "Thế anh có biết tôi sẽ đến nhà máy kia làm việc, với tin tức bệnh dịch đang phát triển không tốt ở phía Nam chứ?" "Biết." Lưu Bằng Phi dứt khoát nói: "Trước khi đến Kiến Nghiệp. Tầm 12h mẹ tôi có đánh thức dậy, cho tôi ăn chè đậu xanh. Còn nói rằng nó có tác dụng phòng bệnh dịch này." Những người khác nghe thấy cũng nhao nhao nói theo. "Anh cũng uống à? Tôi cũng uống đây này, thật sự không chịu nổi lời đồn này." "Đây đã là gì. Chỗ tôi người ta còn nấu dấm lên, làm cho cả một vùng trời toàn mùi c" "Thôi đừng nói nữa, đến cái bản lề cửa mà mẹ tôi còn muốn bán này." .......  "Với lại, Trần ca, không phải anh là người trực tiếp tham dự việc này sao?" Lưu Bằng Phi cười nói: "Giang Lăng, ngay ca một ca bệnh cũng không có." Trần Hán Thăng cười gật đầu. Giờ này hắn đã hiểu, vì bệnh dịch không có ở những nơi gần mọi người, nên họ vẫn còn chưa ý thức được tầm nguy hiểm của nó. Nhưng có một điều cực kỳ may mắn. Tỉnh Tô Đông là một tỉnh thoát khỏi đợt dịch này. Còn Giang Lăng càng là mảnh đất cực kỳ an toàn. "Thế thì còn gì để nói nữa, bắt tay vào làm việc thôi!"