Ta thật không muốn trọng sinh a

Chương 111 : tuyết rơi, báo hiệu một năm thành công và hạnh phúc

Dịch: Gia Cát Nô *** Cuộc gặp gỡ đang vui thì vụ việc Trương Vệ Lôi phá đám, làm cho tất cả mọi người cảm giác hụt hẫng. Lúc này, Cao Gia Lương để nghị mọi người đi ăn lẩu, vừa ăn vừa có thể trò chuyện với nhau. Đề nghị này được tất cả mọi người tán đồng, nhưng Trần Hán Thăng thấy vẻ mặt Tiêu Dung Ngư có chút là lạ. Mọi người vừa ngồi xuống một bàn tại quán lẩu, Trần Hán Thăng nhẹ nhàng quay sang Tiêu Dung Ngư hỏi: "Sao vậy?" "Không sao." Tiêu Dung Ngư bình tĩnh trả lời. Trần Hán Thăng bĩu môi, ngoài miệng thì nói "không sao" nhưng trên mặt lại hiện rõ từ "có sao". Đã thế, Cao Gia Lương còn đổ thêm dầu vào lửa: "Hán Thăng, chúc mừng mày nhá. Năm sau lại được ở cùng một chỗ với học muội xinh đẹp." Trần Hán Thăng vẫn chưa hiểu ra ý trong lời nói, nên trả lời: "Năm sau chúng ta là sinh viên năm hai, tất nhiên là có nhiều học muội rồi." "Chúng ta sao có thể giống nhau được." Cao Gia Lương vẫn cố tình bám sâu vào vẫn đề La Tuyền, đã thế lại còn thêm mắm thêm muối vào câu chuyện. Nào là em La thề chết cũng phải vào học ở Tài Viện, người nhà ngăn cản mấy cũng không được, tấm lòng sắt son này làm cho rất nhiều người cảm động... Những người khác thấy cái này cũng hay, nên cũng bắt nhịp hùa theo. Chỉ có mình Tiêu Dung Ngư lặng lẽ ngồi uống trà lúa mạch, hết chén này đến chén khác, như kiểu trà lúa mạch có thù với cô ấy vậy. Đầu tiên, Trần Hán Thăng cũng không để ý chuyện này lắm, nghe thêm chút nữa thì sắc mặt ngày càng không tốt. "La Tuyền vì mình mới vào học ở Tài Viện?" "Bốp." Đột nhiên, Tiêu Dung Ngư đặt chén trả xuống, tính khí bưởng bỉnh lại bộc phát: "Sao? Hiện tại đã cảm thấy sốt ruột rồi đúng không?" Trần Hán Thăng liếc nhìn Tiêu Dung Ngư. Nhủ thầm, cậu mặc dù xinh đẹp hơn cô bé, nhưng mình và cô ấy cũng từng liên quan đến vài chuyện, chỉ là mình không biết cô bé vì mình mà đến học ở Tài Viện. Thảo nào đợt trước theo đuổi mình ghê thế. "Làm gì có chuyện đó. Mình còn chẳng biết cô bé là ai, sao mà chờ với đợi được." Trần Hán Thăng lặng lẽ cầm lấy ngón tay Tiêu Dung Ngư, cười nói: "Sau này có tìm bạn gái, thì mình nhất định sẽ lấy Tiểu Ngư Nhi làm tiêu chuẩn. La Tuyền sao bằng Tiểu Ngư Nhi được, yêu với đương cái gì." "Ta nhổ vào." "Phụt." "Đúng là đồ không biết xấu hổ." ....  Trần Hán Thăng vừa nói xong, là các bạn thi nhau chế giễu. Cao Gia Lương còn nói tiếp: "Tiểu Ngư Nhi tại trường chúng ta dù gì cũng là người đẹp siêu cấp, thế mà mày còn muốn tìm bạn gái xinh như vậy. Trần Hán Thăng, mày đừng ngồi đó mà giở trò lưu manh nữa đi. Phải không Tử Bác?" Vương Tử Bác đã gặp qua Thẩm Ấu Sở, nên trong lòng tự nhủ: "Chưa chắc." Hiện giờ, Tiêu Dung Ngư cũng có phần tin tưởng Trần Hán Thăng sẽ chẳng có chuyện tiếp xúc với La Tuyền đâu, nên khó chịu trong lòng cũng dần vơi đi. Mọi người ăn xong nồi lẩu, Tiêu Dung Ngư cùng các bạn gái lập tức đi dạo cùng nhau. Trần Hán Thăng cũng vội vàng lấy cớ nhà có việc, nên cùng Vương Tử Bác đi về. "Sao thế?: Vương Tử Bác ngạc nhiên hỏi. "Mày có liên hệ với La Tuyền không?" Trần Hán Thăng nói: "Chuyện này tao làm thì không tiện lắm. Mày tìm cơ hội nói cho cô bé biết, tao đã có bạn gái rồi. Bảo cô ấy đừng tới Tài Viện nữa." Vương Tử Bác nghe được thì mỉm cười: "Tao cứ nghĩ mày biết được chuyện này sẽ vui lắm chứ." Trần Hán Thăng trừng mắt nhìn thằng này: "Tình trạng hiện nay của bố mày, mày còn không biết hay sao mà còn nói đểu?" ... Vương Tử Bác là người, nếu bạn bè đã nhờ thì cu cậu sẽ làm hết mình. Vài ngày sau đã có tin tức truyền đến. "Tiểu Trần, La Tuyền nói: Mày có bạn gái thì kệ mày, cô ấy vẫn sẽ thi vào Tài Viện." "Mịa, cô bé vẫn thần kinh như ngày nào. Kệ cô ấy đi." Trần Hán Thăng đang chuẩn bị thi bằng lái xe, nên không muốn nói chuyện nữa lập tức cúp điện thoại. Vương Tử Bác nghe được tiếng "tút tút tút" vang lên trong điện thoại, bỗng thở dài lắc đầu: "Sang năm Kiến Nghiệp sẽ thú vị lắm đây." Cũng câu nói ấy, Trần Hán Thăng đã từng đánh giá về thằng bạn thân của mình. Về việc Trần Hán Thăng học bằng lái xe. Do Tiêu Hoành Vĩ đã có lời, nên hắn được học với tiêu chuẩn cao nhất, thầy dạy lại cũng là người xuất sắc nhất ở đây. Lúc đầu, thầy dạy lái cứ nghĩ đợt này phải làm không công rồi. Không ngờ việc tiền nong Trần Hán Thăng rất sòng phẳng, không những thế còn biếu thêm bao thuốc. Ngày đầu tập lái xe, Trần Hán Thăng lấy ra bao thuốc Hồng Tháp Sơn nhét vào tay thầy dạy lái. Nhưng thầy giáo từ chối nói: "Không cần, tôi không hút thuốc." Trần Hán Thăng cười cười: "Thầy đừng khách khí, em tối đa chỉ học hai đến ba ngày thôi." Thầy giáo còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng Trần Hán Thăng nói cố gắng nghỉ hai đến ba ngày. Không ngờ, khi Trần Hán Thăng bắt đầu lái xe, thầy giáo đã hiểu ý cậu ta bảo chỉ cần học hai ba ngày là được. Ngày thứ ba Trần Hán Thăng xin được thi sát hạch, nên trường lái đặc biệt dành cho hắn một xuất chen ngang thi sát hạch. Năm 2002, thi lái xe còn chưa được chấm bằng cảm biến điện tử, nên độ khó cực thấp. Trần Hán Thăng nhẹ nhàng kiếm cho mình chiếc bằng lái xe. Buổi tối về nhà, Lương Mỹ Quyên thấy bằng lái thì tỏ ra kinh ngạc. "Thế nào, bà cũng muốn đi thi một cái sao?" Trần Triệu Quân bước lại gần hỏi. Lương Mỹ Quyên lắc đầu: "Tôi đã là người trung tuổi rồi học làm gì. Lại nói, tại Cảng Thành cần gì phải xe ô tô, xe đạp là được rồi." "Tôi chỉ cảm giác, thằng ranh con nhà mình có vẻ lạ. Một thằng nhóc sinh viên đại học, thi cái này làm gì? Mà đến cả tiền đăng ký thi nó cũng không thèm xin vợ chồng mình." Thái độ Trần Triệu Quân có phần ngược lại, lên tiếng ủng hộ: "Người trẻ biết thêm cái gì là hay cái đó. Còn vấn đề tiền, con nó thiếu thì sẽ xin. Còn không xin, chúng mình coi như không biết là được." Lương Mỹ Quyên thở dài: "Tôi cảm thấy, con ngày càng xa cách chúng ta hơn." Trần Triệu Quân nhìn vợ của mình, đúng là đặc trưng của phụ nữ mãn kinh. Lão vội giả vờ muốn đi nghỉ ngơi. Thời gian nghỉ đông, nói nhanh cũng chẳng phải nhanh, chậm cũng chưa hẳn là chậm, những rãnh rỗi đến mức bản thân cảm thấy khó chịu, chỉ bận rộn lúc thăm người thân mà thôi. Hiện giờ, Trần Hán Thăng cực kỳ chờ mong thời điểm quay trở lại trường học. Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày 30 tết. Trần Hán Thăng hỗ trợ gia đình đốt pháo cùng treo câu đối lên. Lương Mỹ Quyên cũng đã sắm cho con trai của mình một bộ quần áo mới, mong muốn năm mới nhiều thứ mới tốt đẹp hơn năm cũ. Buổi tối, gia đình quây quần lại ngồi xem ti vi, đang chiếu chương trình chào mừng năm mới. Lương Mỹ Quyên vừa xem ti vi vừa nhào bột, để làm món sủi cảo cho buổi sáng mai. 8h, trong ti vi phát ra lời nói của một MC nào đó: "Đây là buổi tiệc liên hoan mừng năm mới, được phát trực tiếp từ đài truyền hình trung ương. Xin gửi lời chúc mừng đến toàn thể người dân, chúc mừng đến những người con xa xứ, toàn thể mọi người đang ngồi trước ti vi. Lại một lần nữa chúng ta được gặp nhay trong chương trình cuối năm, vui đón tân xuân..." Bên ngoài, tiếng pháo không ngừng nghỉ vang lên suốt cả buổi chiều. Sau khi tiết mục cuối năm được bắt đầu, lại một đợt pháo nữa vang lên. Trần Hán Thăng đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, còn ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc súng. "Nhanh vào xem, tiểu phẩm cuối năm bắt đầu rồi kìa." Lương Mỹ Quyên nhắc nhở. Trần Hán Thăng bước lại ghế sô pha, bắt đầu gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho Quách Trung Vân, Vu Dược Bình, Chung Kiến Thành, thậm chí còn gửi cho cả Lưu Chí Châu cùng Khổng Tĩnh nữa. Lưu Chí Châu còn chưa trả lời, không ngờ Khổng Tĩnh lại nhắn tin trả lời. "Cám ơn, chúc cậu cùng gia đình năm mơi vui vẻ, sức khỏe dồi dào, đón tết quây quần bên gia đinh." Trần Hán Thăng nghĩ thầm, nhìn dáng vẻ Khổng Tĩnh giống như một thiếu nữ. Không biết cô ấy đã lập gia đình chưa? Không lâu sau, Tiêu Dung Ngư gọi điện tới, cô ấy không phải gặp Trần Hán Thăng. Hai người gặp nhau liên tục, nên không cần thiết phải gọi điện chúc mừng năm nới. Cô nàng gọi điện chúc tết Trần Triệu Quân cùng Lương Mỹ Quyên. Lương Mỹ Quyên nói chuyện một chút với Tiêu Dung Ngư rồi cúp máy, sau đó thở dài nói: "Không biết tình hình bây giờ của tiểu Thẩm thế nào? Có ổn không?" Trần Hán Thăng nhủ thầm, nơi đó còn chưa có trạm phát sóng, dù cho có điện thoại thì cũng chẳng làm được gì, chỉ có tác dụng giống cục gạch thôi. Trần Triệu Quân gõ gõ vào bàn nhắc nhở: "Phu nhân Lương Mỹ Quyên, làm người đừng quá tham lam, có Tiêu Dung Ngư đã là vượt ngoài mong đợi rồi. Cẩn thận, không đến lúc chẳng được người nào đâu." Lương Mỹ Quyên nói có phần ba phải: "Thì tất nhiên Dung Ngư là được rồi. Nhưng tôi thấy cô nhóc Ấu Sở kia cũng đáng thương lắm cơ. Với lại tôi cũng có chút nhớ cô bé ấy." Trần Hán Thăng ngồi im lặng ở ghế sô pha, thời điểm này không nói gì là chuẩn nhất, nói ra chính là sai. Không nghĩ tới, 10h hắn nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới từ Thương Nghiên Nghiên. "Chúc mừng năm mới, chân ái." Trần Hán Thăng trả lời: "Sang năm mới rồi, đừng gọi linh tinh." Một lát sau, Thương Nghiên Nghiên lại nhắn một tin. "Chúc mừng năm mới Ba Ba." Trần Hán Thăng cười trừ. Những lời như vậy cô ấy cũng viết ra được, nhưng hắn nghĩ đến cảnh từ chiếc miệng xinh đẹp, được đánh son đỏ phát ra từ "ba ba" sẽ kích thích biết bao, giữa mùa đông cũng làm cho người nghe toát mồ hôi hột. 12h tôi, Trần Triệu Quân quay qua nói với Trần Hán Thăng: "Mọi năm cứ giờ này là bố đi đốt pháo. Từ năm nay trở đi sẽ giao cho con." Trần Hán Thăng bước ra ngoài, lúc này tiếng pháo đang vang lên liên tục từ bốn phương tám hướng. Hắn châm lửa, rồi chạy ra xa, pháo nổ làm cho từng ngòi pháo đỏ văng ra tứ phía. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, có vẻ như tuyết lại bắt đầu rơi. Tiêu Dung Ngư gọi điện thoại tới. "Tiểu Trần, tuyết rơi rồi." "Tuyết rơi báo hiệu một năm mới đầy ắp thành công và hạnh phúc."