Ta thật không muốn trọng sinh a

Chương 107 : toán cao cấp 12 điểm

Dịch: Gia Cát Nô Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác rời khỏi Châu Lương Sơn*, tiếp tục hành trình gian nan trước khi đến Thành Đô. (*Đây là một Châu tự trị dân tộc thiểu số nằm ở Tỉnh Tứ Xuyên.) Hai người tiến vào một nhà hàng chuyên bán đồ đặc sản Tứ Xuyên. Trần Hán Thăng chọn một chiếc vòng tay bằng ngọc trai, rất phù hợp với một cô gái đang tuổi thanh niên. "Cho Tiểu Ngư Nhi?" Vương Tử Bác hỏi. Trần Hán Thăng gật đầu. Sau đó hắn mua thêm hai chiếc lược làm bằng sừng trâu, tình tiền xong xuôi, rồi quay qua nói với Vương Tử Bác: "Lược sừng trâu cho mẹ mày một cái, mẹ tao một cái. Con gái mà, không biết là bao nhiêu tuổi, đều thích làm đẹp." Vương Tử Bác nhìn nhìn, cái lược giống như được làm bằng ngọc thạch, chẳng có gì bắt mắt cả: "Tao cảm thấy tác dụng cũng bình thường. Trên TV quảng cáo tác dụng của lược sừng trâu có phần hơi quá." Trần Hán Thăng lườm thằng này một cái, gắt gỏng nói: "Mày cho rằng tao mua vì nó tốt cho sức khỏe sao? Mục đích của bọn chúng là để lấy lòng hai vị Thái Hậu ở nhà, tin hay không tin quảng cáo trên ti vi để làm gì? Có cái này làm quà mày đi chơi với tao đến Xuyên Du là không bị đánh đấy." Vương Tử Bác ngượng ngùng nói: "Mẹ tao đã không đánh tao từ lâu rồi. Mày đừng nói lung tung." Hai người trở về là mua vé ghế mềm. Lên tàu hai đứa hết ngủ là ngồi ngắm cảnh vật bên ngoài, thời gian trôi qua rất nhanh. 7h tối, cuối cùng hai người cũng đến được nơi quen thuộc đó chính là Cảng Thành. Tại nhà ga, Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác chia đều túi ớt ra thành hai phần, sau đó chia tay ai về nhà nấy. Khi Trần Hán Thăng về đến nhà, đứng trước của có vẻ do dự. Ngày 14 trường học cho nghỉ, ngày 17 mình mới rời khỏi trường, sau đó đưa Thẩm Ấu Sở về nhà. Toàn bộ quá trình làm chậm thời gian mình về nhà mất 10 ngày. Trên quãng đường đi, Trần Hán Thăng gửi tin nhắn cho Tiểu Ngư Nhi rất nhiều lần, thỉnh thoảng mới gọi điện thoại cho mẹ của mình, cũng chẳng biết Lương Mỹ Quyên có tức giận hay không? Trần Hán Thăng nhẹ nhàng mở khóa cửa, bước vào nhà thì thấy Trần Triệu Quân đang ngồi ở ghế salon xem ti vi. Còn Lương Mỹ Quyên đang ở trong bếp nấu cơm. Bà nghe được tiếng động nên ngoái đầu ra nhìn một chút, nhưng không nói gì. "Cha, hai người vừa cãi nhau đấy à?" Trần Hán Thảng nhỏ giọng hỏi. Lão Trần làm bộ muốn đánh người: "Thằng nhóc này, con không thể nghĩ cái gì tốt đẹp hơn được à. Chúng ta không cãi nhau." Trần Hán Thăng thở phào, lững thững đi đến nhà bếp cười đùa tí tửng: "Mẹ, con mới về." Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả. Lương Mỹ Quyên không thèm để ý đến hắn, vẫn tiếp tục chú ý bóc vỏ tôm: "Còn biết đường về nhà à? Sao không ở nhà người ta mà ăn tết luôn đi." "Sao có thể vậy được chứ." Trần Hán Thăng lấy ra chiếc lược làm bằng sừng trâu, không những thế còn giúp Lương Mỹ Quyên chải thử vài cái: "Con cố ý mua cho người đấy, mà không phải dễ dang mua được đâu, phải đi qua rất nhiều cửa hàng mới có đấy. Mẹ thấy con thương mẹ không?" Lương Mỹ Quyên hừ một tiếng: "Con người ta ngoan ngoãn, biết nghe lời thì chăm chú vào việc học tập. Còn con thì sao, bản thân làm được những gì rồi?" "Con làm sao lại không chăm chú vào việc học đây?" Trần Hán Thăng bắt đầu chém gió: "Lần thi cuối kỳ năng, đạt được max điểm là việc rất khó, nhưng 90 là việc hoàn toàn nằm trong tầm tay của con. Con đoán trong cuộc bình chọn sinh viên ba tốt, chắc chắn có tên con trong danh sách đề cử, đến lúc đó con mang giấy khen trở về. Mẹ có thể mang đến nhà ông bà ngoại khoe khoang thoải con gà mái." Câu nói này nửa thật nửa giả, học sinh ba tốt là thật, nhưng thành tích thi cử là giả dối. Nhưng nếu như người không biết, chắc hẳn sẽ bị lừa. Lương Mỹ Quyên quay lại, nhìn cậu con trai của mình, đột nhiên nở nụ cười: "Con ra ngoài ghế sô pha kia ngồi, mẹ muốn nói chuyện với con." Trần Hán Thăng tưởng mọi việc đã qua, trước khi đi con bốc một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa bước ra ngoài sô pha vừa tủm tỉm cười. Lão Trần đang hút thuốc, nhìn thấy bộ dáng tí tửng của Trần Hán Thăng thì lập tức hỏi: "Hai mẹ con nói chuyện gì vậy?" Trần Hán Thăng tóm tắt lại câu chuyện vừa rồi, đương nhiên vẫn là bốc phét về thành tích thi cử của mình. Lão Trần nghe xong cũng không nói lời nào chỉ im lắng. "Bố sao vậy?" Trần Hán Thăng cảm giác được có cái gì đấy sai sai. "Không có gì." Lão Trần dập tắt điếu thuốc đang hút dở: "Chút nữa, mẹ có đánh thì nhẫn nhịn một chút, đừng ầm ĩ quá hàng xóm người ta dị nghị." Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, bông phát hiện ra Lương Mỹ Quyên đang đi về phía này, tay còn cầm theo cái chày cán bột. "Mẹ, chuẩn bị năm mới rồi, đừng nên động binh khí." Trần Hán Thăng tranh thủ nhảy ra phía sau ghế sô pha. Lương Mỹ Quyên nào có nghe, hùng hổ đuổi theo đòi đánh. Trần Hán Thăng chạy vòng tròn, vừa chạy vừa nói: "Mẹ, lần này đánh con vì tội gì vậy. Con chỉ đưa Ấu Sở về nhà thôi mà, hơn nữa có xin phép rõ ràng mà." Lương Mỹ Quyên dừng lại, ném một phong thư về phía hắn nói: "Học sinh ba tốt, đọc xem cái này là cái gì đi." Trần Hán Thăng nhìn thấy con dấu của Tài Viên trên phong thư, trong lòng cảm giác được có điều không may gì đây. Hắn mở phong thư ra từ từ đọc, rốt cuộc không nhịn nổi cười. Thì ra là thành tích thi học kỳ này của Trần Hán Thăng: Kinh tế tây phương 46 điểm, nguyên tắc quản lý 37 điểm, hành vi tổ chức 60 điểm, ứng dụng thống kê 51 điểm, tư tưởng Mao Trạch Đông 60 điểm, toán cao cấp 12 điểm. Trần Hán Thăng cười xong là đến tiết mục mắng trường học. Không hiểu được tại sao cuối kỳ lại phải gửi thông báo về nhà làm gì, chắc là muốn sinh viên về quê ăn tết bất hòa với gia đình đây mà. Nhưng giờ phút này hắn cần phải xử lý tình huống này. Trần Hán Thăng dùng giọng đường hoàng nói với Lương Mỹ Quyên: "Theo cách suy đoán của con, không thể nào có kết quả như vậy được. Chắc là nhà trường gửi nhầm một bạn nào đó trùng tên với con thôi." Lương Mỹ Quyên nghe được thằng nhóc này sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn chối, lập tức lao lên muốn đập cho một trận. Trần Hán Thăng không còn cách nào khác, chỉ còn cách cúi đầu xuống chịu trận: "Mẹ muốn đánh thì để con ăn cơm xong hãy đánh, con ngồi xe lửa bao lâu còn chưa được miếng cơm nào đấy." Lý do này thật ra rất hiệu quả. Dù sao hắn cũng là con của Lương Mỹ Quyên. Bà buông chày xuống, dịu giọng nói: "Vậy trước tiên ăn cơm đã. Ăn mới có sức chút nữa đánh cho có sức lực." ... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả. Quả thật, hiện tại Trần Hán Thăng rất đói, bởi vì cơm trên xe lửa sao ngon bằng ở nhà được. Hắn ăn như hổ, đũa động liên tục. Lương Mỹ Quyên nhìn thấy vậy, tuy rằng gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng vẫn đem địa tôm cùng cá đẩy lại gần Trần Hán Thăng, thuận tiện hỏi: "Tình hình tiểu Thẩm thế nào?" "Nơi đó vừa nghèo lại vừa lạnh." Trần Hán Thăng ngay trước mặt bố mẹ cũng không dám nói láo: "Trong nhà có bà nội hơn 60 tuổi cùng một em gái tầm 6 tuổi. Nơi đó, trứng gà cũng là một loại vật phẩm xa xỉ trong bữa ăn." Lương Mỹ Quyên cùng Trần Triệu Quân liếc mắt nhìn nhau. Lương Thái Hậu lặng người đi, còn lão Trần cũng chỉ biết lắc đầu. Trần Hán Thăng nhủ thẩm, không biết bố mình hôm nay sao vậy, tư tưởng có phần lệch lạc. Bản thân mình còn cần môn đăng hộ đối sao? Rõ ràng vừa rồi mẹ muốn đánh mình, thế mà bố còn chẳng thèm ra can chút nào. Cuối cùng Trần Hán Thăng đánh lên tiếng, nói với Lương Mỹ Quyên: "Mẹ, nhà chúng ta có điều kiện hơn nhà cô ấy, cũng giống như tình huống năm đó cha và mẹ thôi mà." Quả nhiên, dùng chiêu này có tác dụng đè lại sự tức giận. Lương Mỹ Quyên đập cái đũa xuống bàn, lớn tiếng nói: "Trần Triệu Quân, năm đó nhà ông cũng chẳng giàu có gì. Phòng kết hôn của chúng ta còn nhờ hai người cậu của Trần Hán Thăng làm. Thế mà ông dám nói với thằng bé như vậy..." Lão Trần nghe được tỏ ra gấp gáp, mình đang ngồi im lặng ăn cơm mà, sao lại kéo mình vào chuyện này? Nhưng hai người đã kết hôn hơn 20 năm, nên cũng có lúc xảy ra cãi vã. Lương Mỹ Quyên càng nói càng hăng, thế mà trong lòng đã quên ngay chuyện Trần Hán Thăng thi cuối kỳ được 12 điểm toán cao cấp. Trần Hán Thăng nhanh chóng ăn xong, vội vàng về phòng nhắn tin cho Tiêu Dung Ngư. Trần Hán Thăng: Mình vừa ăn cơm xong. Tiêu Dung Ngư: Nhanh vậy à? Vừa rồi còn nói ở nhà ga mà. Mình hôm nay đến nhà họ hàng ăn cơm. Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả. Trần Hán Thăng: Ăn từ từ thôi, đừng có vội. Đêm nay tớ nghỉ ngơi chút. À mình có mua cho cậu cái vòng tay Tứ Xuyên đấy, mai rảnh lúc nào mình mang qua. Chú Tiêu có nhà không? Tiêu Dung Ngư: Cậu muốn tìm bố tớ à? Mấy ngày này, nhà tớ đều ở nhà anh em họ hàng. Trần Hán Thăng: Cậu đừng hiểu lầm. Tại tớ muốn thi cái bằng lái xe, nên muốn nhờ chú ấy xem có quen ai bên đội giao thông không ấy mà. Nhưng câu này hắn nghĩ tốt nhất là không nên gửi. Cuối cùng cũng xóa đi nhắn tin lại câu khác. Trần Hán Thăng: Sao phải sợ, chỉ là gặp phụ huynh thôi mà. Tiêu Dung Ngư: Hừ, ý cậu là sao? Giống như cậu có kinh nghiệm gặp phụ huynh của cô nào khác ở trường rồi phải không? Trần Hán Thăng: Ha ha, cậu thật hài hước.