Tà thần thực tập sinh tại thế giới giả tưởng
Chương 15 : Đến nhật bản
Thời đại này chưa hề có máy bay - máy bay chỉ được phát minh vào đầu thế kỷ 20, còn ở đầu thế kỷ 19 các quốc gia phương Tây vẫn chỉ sử dụng khinh khí cầu để di chuyển cự ly ngắn trên không trung.
Vì vậy, Luo Hao cùng Masamune chỉ có thể đến Nhật Bản bằng thuyền buồm cỡ lớn.
Một vị Thí Thần Giả cùng một vị Thần Linh đứng gần mũi thuyền, nhìn về phía dải đất mơ hồ đã xuất hiện ở phương xa.
Đằng sau bọn hắn, một người đàn ông mặc trang phục Âm Dương Sư cung kính hướng hai người bẩm báo tình hình:
“Âm Dương Hiệp Hội xin được gửi tới hai ngài sự kính trọng sâu sắc nhất, cảm tạ hai ngài đã dành dành thời gian giúp đỡ ngàn vạn dân chúng Nhật Bản!”
Âm Dương Sư vừa nói vừa cố gắng hết sức nhớ lại mọi kiểu lễ nghi hắn đã từng được học, không dám thả lỏng cơ thể dù chỉ một giây.
“Ta nghe Yu Yan nói Âm Dương Hiệp Hội cử ngươi sang cầu cứu Ngũ Ngục Thánh Giáo?” Thanh niên tóc đen không quay đầu lại, hắn nhắm mắt như đang cảm nhận cái gì.
“Bẩm đại nhân, ta là Kuhoutsuka Ekiro, được Âm Dương Hiệp Hội giao trọng trách thường trú tại Thánh Giáo để lắng nghe mệnh lệnh của Võ Hiệp Vương và đại nhân.”
Áp lực tử vong đột phủ xuống. Ma lực nồng độ cao đến dọa người ép Âm Dương Sư không thở nổi.
Âm Dương Sư sắc mặt trắng bệnh, sợ hãi nhìn bóng lưng của nữ Thí Thần Giả. Hắn không rõ mình đã nói gì sai nhưng hắn biết rõ vị Thí Thần Giả này đã có ý định muốn giết hắn.
May mắn cho hắn, Tokoyogi Masamune biết nguyên nhân.
“Luo Hao, chúng ta còn cần thêm thông tin về Dị Thần, không nên giết hắn.” Thanh niên mở mắt nói, gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Mà, ngươi quan tâm mấy cái xưng hô làm gì? Giết Dị Thần xong kết quả đều như nhau.”
Kuhoutsuka Ekiro là người có EQ rất cao, cho nên hắn mới được Âm Dương Hiệp Hội cử sang Ngũ Ngục Thánh Giáo để tiếp xúc với Vương và Thần Linh.
Vì vậy, sau khi nghe thấy lời nói của Masamune, hắn hận không thể tát chết chính bản thân mình.
Người ta thân mật với nhau, hai người như một, hắn vậy mà dám gọi một người là ‘Võ Hiệp Vương’ còn người còn lại là ‘Đại nhân’?
Về mặt lý mà nói, hắn làm như vậy là đúng. Thanh niên tóc đen có sức mạnh của Thần Linh, ngang ngửa với Thí Thần Giả nhưng vẫn chưa từng chính thức “Thí thần”, nên có thể nói là chưa thể xưng Vương.
Nhưng... Ma Vương không cần nói lý. Hiện nay thế giới cũng chỉ có một vị Ma Vương, mọi quy củ đều do nàng quy định.
Thậm chí Ekiro còn liên tưởng đến: Vương nghe lời nói của hắn, cho rằng Âm Dương Hiệp Hội đang ly gián mối quan hệ giữa Thí Thần Giả cùng Thần Linh, sau đó giận lây sang Nhật Bản…
Không thể để chuyện đó xảy ra!
Hắn cắn chặt răng, dùng âm dương thuật hoá không khí thành lưỡi kiếm, sau đó vung kiếm chặt đứt khuỷu tay trái của mình.
Máu chảy ồ ạt ra mặt thuyền, dù sắc mặt của Âm Dương Sư trắng bệch do đau đớn nhưng vẫn gượng hành lễ.
“Hai vị Vương, ta xin trả giá vì sự mạo phạm của mình. Xin hai Vương bỏ qua!”
“Rất thông minh…” Hồi lâu sau, nữ giáo chủ mới nhàn nhạt bình luận, khiến Âm Dương Sư thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ có Thí Thần Giả mới có thể giết chết Dị Thần, cũng chỉ có Dị Thần mới có thể giết Thí Thần Giả.
Vì vậy, Thí Thần Giả có địa vị chí cao vô thượng, đứng trên luật pháp cùng quyền lực.
Nếu như hai vị này quyết định không đến giết Dị Thần đang hoành hành ở Nhật Bản, Ekiro dù có mổ bụng tự sát cũng không thể xoá bỏ được tội lỗi của hắn.
“Không cho phép băng bó vết thương, nói cho chúng ta biết thông tin về Dị Thần.” Masamune lại tiếp tục nhắm mắt, cố gắng tìm kiếm cảm giác quen thuộc vừa thoáng qua trong không khí.
Sứ giả của Âm Dương Hiệp Hội lại cảm thấy miệng đắng, trong lòng kêu khổ. ×— QUẢNG CÁO —
Tính tình của vị Thần Linh này cũng không khá hơn gì so với Võ Hiệp Vương.
“... Bẩm hai Vương, Dị Thần hàng lâm vào ba ngày trước tại tỉnh Fukuoka, Kyushu. Hiện nay, khu vực quân doanh cùng khu vực thương mại của tỉnh là Hakata và Fukuoka đang bị một loại sương mù đỏ bao phủ, Âm Dương Hiệp Hội có thử cử ninja vào thăm dò nhưng đều mất tích ngay khi tiến vào.”
Ngừng một lát, hắn cắn lưỡi để giữ tỉnh táo, đầu óc đã có chút bị mất máu nhiều quá làm mơ hồ, tiếp tục nói:
“Có nhiều nguồn tin nói rằng nghe thấy tiếng ngựa hí cùng âm thanh của áo giáp, tuy nhiên Hiệp Hội chưa thể xác minh thông tin. Âm Dương Hiệp Hội hiện chỉ có những thông tin này, xin được tạ lỗi!”
“Đã cho Công Chúa Vu Nữ dùng linh thị quan sát chưa?”
“Hiệp Hội đang chuẩn bị đón tiếp hai vị Vương, Công Chúa Vu Nữ Seishuun Naoki nằm trong ban đón tiếp, sẵn sàng nghe mệnh lệnh của Vương!” Âm Dương Sư nhanh chóng trả lời câu hỏi của Masamune.
Công Chúa Vu Nữ (Hime-Miko) là những Vu Nữ con cháu của Thần Tổ (Divine Ancestor), được kế thừa một phần sức mạnh linh hồn (linh lực) của tổ tiên.
Tất cả các Công Chúa Vu Nữ đều có linh lực mạnh hơn nhiều so với các Vu Nữ khác, nên thường nắm các vị trí quan trọng trong những tổ chức ma thuật.
“Nàng giữ vị trí gì?”
“Công Chúa Vu Nữ Seishuun Naoki giữ vị trí tổ trưởng tổ hành động đặc biệt của Hiệp Hội, thưa Vương.”
Masamune phất phất tay, ra hiệu cho Âm Dương Sư hắn có thể rời đi.
Mà hắn đúng là như được đại xá, vội vàng bái chào Thần Linh cùng Thí Thần Giả, chạy đi băng bó vết thương.
Âm Dương Sư bất hạnh đã mất quá nhiều máu, nếu Masamune không cho hắn đi sớm thì hắn cũng chẳng giữ được tỉnh táo.
Sau khi yêu cầu vài tên giáo chúng đi quét dọn mặt thuyền, thanh niên tóc đen lại tiến về mũi thuyền, đứng song song cùng nữ giáo chủ.
“Giáo chủ cô nương đang suy nghĩ gì?” Hắn hỏi thiếu nữ.
“... Thần Linh có thể trở thành Thí Thần Giả không?”
“Thần Linh đương nhiên là không.” Nhìn thấy bàn tay của Luo Hao đột nhiên nắm chặt, hắn đùa cợt nói: “Nhưng ta có thể.”
Thanh niên tóc đen vòng ra sau lưng của giáo chủ, hai tay ôm nàng từ phía sau.
Hắn vẫn luôn muốn thử cosplay Jack trong Titanic, nhất là khi đối tượng của hắn xinh đẹp hơn nữ diễn viên đóng Rose nhiều lắm.
“Thần Linh, Anh Linh, Tà Thần… đều không quan trọng. Cơ thể của ta vẫn là con người, đương nhiên có thể trở thành Thí Thần Giả.”
“Ta sẽ nhường Dị Thần này cho ngươi.”
“Giáo chủ cô nương yên tâm, ta có thể sống rất lâu.” Masamune bật cười, bàn tay nghịch trâm cài hình hoa sen trên tóc thiếu nữ.
Câu trả lời của hắn nghe có vẻ chẳng liên quan, nhưng thiếu nữ vẫn cảm thấy thấp thỏm. Nàng đứng cùng hắn thêm một lát, sau đó đi vào khoang thuyền, âm thanh nhẹ nhàng như bông tuyết rơi:
“Ta cận chiến, ngươi viễn trình. Còn có... Đừng chết.”
——-
Masamune đứng một mình ở mũi thuyền, trong mũi như còn lưu lại mùi hương trên mái tóc của nữ giáo chủ.
“Thật tốt…” ×— QUẢNG CÁO —
Thanh niên tóc đen rất hưởng thụ cảm giác này.
Đã có lúc hắn có suy nghĩ ‘Ta là Tà Thần thực tập, làm vậy hình như không đúng lắm?’, nhưng sau đó liền ném nó ra khỏi đầu.
Đúng như lời hắn nói với Luo Hao - Thần Linh, Anh Linh, Tà Thần đều không quan trọng.
Dù sau này hắn có được “bản thể Tà Thần” đi chăng nữa, chỉ cần hắn khống chế tỷ lệ dị hoá của linh hồn thì hắn sẽ không mất đi “nhân cách” cùng “nhân tính” của chính mình.
“Luo Hao vậy mà cũng bắt đầu suy nghĩ linh tinh, chẳng lẽ ta không đáng tin cậy thế sao?” Thanh niên hỏi Vu Nữ Trưởng vừa xuất hiện.
“Giáo chủ chỉ là lo lắng vấn đề tuổi thọ của ngài, Thần Linh đại nhân.”
Từ đằng sau, Yu Yan vẻ mặt cung kính trả lời.
“Giáo chủ đại nhân đã đạt đến ‘cực’ của võ thuật cùng phương thuật, được thanh xuân vĩnh cửu, không sợ chết già. Nàng thấy ngài hai năm qua hai năm qua lại có dấu hiệu già đi, nên đang cố gắng để giúp ngài trở thành Thí Thần Giả.”
“Ta đoán nếu với tình cảnh bây giờ, [Luo Hao trong 200 năm sau] sẽ trực tiếp tuyên bố chủ quyền với ta đi, [Luo Hao bây giờ] vẫn còn một chút tính e lệ…”
Cũng đúng thôi, Luo Hao bây giờ mới 24 tuổi.
“Thần Linh đại nhân, theo tốc độ hiện nay thì dự kiến giờ Tị (9-11h) sáng mai thuyền sẽ cập cảng Tokyo về nội dung chương trình phụng dưỡng tối nay....”
“Có bao nhiêu Vu Nữ của ta đang ở trên thuyền?”
“Sáu người, Thần Linh đại nhân.
“Vậy thì như thường lệ, hai người phục vụ Luo Hao, một người làm pháp trận cách âm, ba người cùng với ta. Ta nhớ em gái của ngươi lần này cũng đi cùng?”
“... Đúng vậy, thần linh đại nhân.” Nữ Phương Sĩ đỏ mặt, trong lòng lại hơi chờ mong.
“Ngươi, nàng và một người nữa.”
“Ta biết rồi, thưa ngài.”
Vu Nữ đồng thời còn có một ý nghĩa khác trong thần loại, đó chính là “tân nương của Thần”. Các nàng tín ngưỡng thanh niên tóc đen, đồng thời cũng là tài sản thuộc về hắn.
Yu Yan cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ trên thân thể, vội vàng đi dùng trận pháp truyền tin cho các Vu Nữ.
Những Vu Nữ này của Masamune thực ra rất đáng thương, linh hồn của họ bị Masamune sở hữu, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi hắn. Nhưng các nàng cũng là đối tượng mà rất nhiều nữ Phương Sĩ ghen tị đỏ mắt, vì các nàng rất may mắn được Thần Linh coi là vật sở hữu.
Tiền tài, địa vị và quyền thế sẽ tự động mà đến với các Vu Nữ.
Có thể là vì linh hồn bị dị hóa, khiến mối liên hệ giữa linh hồn của Vu Nữ và Masamune còn có thêm một hiệu quả đặc biệt: Chỉ cần các Vu Nữ được chạm vào da thịt của hắn, các nàng sẽ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cảm xúc mất ổn định kịch liệt, tiếp xúc càng lâu hơn thì cơ thể cũng sẽ hơi mất khống chế.
Vì vậy, cơ hội được phụng dưỡng Thần Linh, trong mắt các Vu Nữ có thể được coi là một “phần thưởng” đắt giá và cao quý.
Buổi đêm hôm đó, cảm nhận được từng nhịp nảy của cơ thể khi được Thần Linh bế lên, cảm nhận được sự thỏa mãn đầy đặn trong cả tâm linh, linh hồn và thân thể, các Vu Nữ một lần nữa tiếp tục xác định ----
Vu Nữ chỉ tồn tại để phục vụ Thần của các nàng.
Truyện khác cùng thể loại
845 chương
89 chương
19 chương
170 chương
7 chương
69 chương