Đại Hoang Cổ Nguyên mênh mông rộng lớn, cát trắng vàng đầy đất, bụi vàng bay đầy trời. Một nhóm nhân mã gần trăm người đột nhiên xuất hiện phía bên trên hoang mạc. Nhóm người này chính là Vũ Lục hai nhà, trải qua gần nửa ngày thu thập đồ đạc cùng phân phối về sau bọn hắn rốt cuộc cũng đi ra Đại Hoang Cổ Nguyên. "Như vậy, chúng ta chia tay tại đây." Vũ Lâm nhìn qua Vũ Lục hai nhà nhân mã, mỉm cười mà nói: "Nhớ gửi lời cho đám Vương bát đản kia, ta sớm muộn tới thăm bọn hắn." Tới thăm là nhất định. Dù sao bọn hắn cũng có ý đồ đem Vũ Lục hai nhà để lại làm mồi nhắm cho con Oán Thi kia, nếu hắn không xuất hiện có lẽ gần trăm người ở đây đều đã ô hô a ha đi ngắm gà khỏa thân. "Nhất định." Lục Cửu gia vỗ mình bụng béo nói. Vũ Khả nhìn Vũ Lâm, ánh mắt hơi luyến tiếc cùng mang theo loại nào đó sáng chói chi sắc như nhìn thấy ộp pa lầm bầm: "Ngươi không có trở về gia tộc a?!" "Ừm, muốn về Bổ Thiên Các. Đưa mấy người này về bản các." Vũ Lâm nói, chỉ về phía Ninh Lệ cùng Vũ Tiêu Linh đứng sau lưng hắn, kế đó hắn nhìn Vũ Khả nói ra: "Bất quá hè năm nay là muốn về lại nhà đấy." Vũ Khả gật đầu cười, kế đó lon ton chạy về tới Vũ gia nhân mã. Vũ Lâm kế đó trong sự hâm mộ của đám người, phía dưới chân hắn nổ tung, cát bụi bay đầy trời nhưng không có một hạt nào trúng vào Vũ Lục hai nhà, dưới chân hắn xuất hiện một tòa hoàng kim tháp màu vàng sáng chói, mỗi tầng tháp đều có chỗ đặt chân mang theo Vũ Lâm, Ninh Lệ, Vũ Tiêu Linh cùng Vũ Tử Mạch bay lên trời. Bên dưới, Lục Vũ hai nhà nhân mã than thở nhìn nhau, Kim Đan kỳ có loại này uy thế, không hổ là Kim Đan thủ tịch của Bổ Thiên Các. Lục Cửu gia xoa cằm, bản thân hắn đừng nhìn bụng phệ, cũng đã là Kim Đan kỳ tu vi. Bất quá.. Than thở: "Ta tựa hồ khí tức của hắn còn không chống lại được." Lại nghĩ tới Lục Thiên Minh, ý chí nâng đỡ nàng làm trưởng tộc thêm kiên định điểm. Nhìn về bên trong trữ vật giới chỉ tầm gần hai thành đồ đạc bên trong di tích bảo khố, quyết định một nửa gửi cho Lục Thiên Minh, một nửa còn lại coi như Vũ Lâm sính lễ. Sính lễ cấp bậc này đủ gia tộc ăn chia nửa thế kỉ cũng có dư rồi, thật là nhà giàu a. Nhìn qua Vũ Khả đang đăm đắm nhìn theo Vũ Lâm bóng dáng, hỏi: "Ngươi sẽ không phải là mê hắn rồi đi?!" Vũ Lâm cùng ba nữ cưỡi lên trên Hoàng Kim Tháp bay xuyên qua Đại Hoang Cổ Nguyên, nửa đường dừng lại giữa chừng dừng lại. Đại Hoang Cổ Nguyên là cái vô cùng kinh dị địa phương: Ban ngày nóng như thiêu như đốt, mát mẻ lúc cũng có 50 độ C trở lên, mà nóng nực thì cũng có 80 độ C. Ban đêm nhiệt độ trực tiếp vọt thẳng xuống dưới -20 độ C, đôi khi cũng có xuống dưới -50 độ C, cái loại thời tiết này người bình phàm căn bản không thể đi ngang qua được, đi qua đều là Hóa Linh kỳ trở lên tu sĩ. Một cái ốc đảo nào đó... Vũ Lâm đứng ở bên trên dòng suối, nước sông tung tóe bọt sóng, vô số nhỏ như cái móng tay bóng đen bị hắn kéo từ dưới đáy sông đi lên, nhìn lại là tầm chừng trăm con ốc đồng, từng con đều to như ngón tay cái, con to phải to bằng nửa cái nắm tay. Chính giữa ốc đảo đốt lên hai đống lửa, Ninh Lệ cùng Vũ Tiêu Linh, Vũ Tử Mạch ngồi nhìn Vũ Lâm một tay chuẩn bị đồ ăn. Vũ Lâm ở bên trên hai đống lửa tung bay lấy một cái chảo cùng một cái nồi. Nhỏ cho đầy dầu sôi cùng hương liệu, xào ốc đồng thêm vào tía tô mùi vị càng thơm, dầu nóng bỏ vào ốc đồng lật xào, nóng không sai biệt lắm lại hướng bên trong cho vào gia vị, lấy ra muối ăn gõ rơi một khối nhỏ ném trong nồi, gọn gàng thu thập bàn gỗ nhỏ chuẩn bị bát đũa, động tác thành thạo. Nồi là canh cá, cá này không phải ốc đồng kia bình thường ốc đồng, là cá yêu bên trong Thanh Ngư hà bị hắn bắt lên trên, là chân chính Kim Đan kỳ yêu ngư, cho vào hương liệu, mùi mặc dù không có loại hương bay vạn dặm, nhưng tuyệt đối ngửi mùi cũng đủ người chảy nước miếng. Vũ Lâm nấu đồ ăn ngon không đơn giản là do chất thịt ngon, ngon càng ở gia vị cùng phối hợp nguyên liệu bên trên. Đem so ở đây ba nữ vô luận cái nào đều phải ngả mũ bái phục hắn. "Cá đợi một chút, trước ăn ốc đồng." Vũ Lâm nhìn đĩa ốc gần trăm con nói, giơ tay chộp lấy một con. Vũ Tiêu Linh cũng lấy ra một con, chợt cảm giác mùi vị thật ngon, không nghĩ tới ốc đồng đơn giản cũng có thể phối ra ngon tới loại này trình độ, so với trong nhà hàng đều ngon hơn nhiều lắm, mặc dù chỉ là bình thường nhất ốc đồng. "Ngươi nguyên lai cũng thật hiểu trù nghệ." Tiểu Điêu ngồi trên vai Vũ Tiêu Linh, lấy tay móc ra miếng thịt nếm thử nói, tiện quẹt dầu vào áo nàng, kế đó liền bị Vũ Tiêu Linh quật ra xa. Vũ Lâm khinh thường nhìn nó, lắc đầu, tiếp tục ăn. Tu sĩ tại cảnh giới nào đó sẽ có một loại khinh thường khói lửa nhân gian, cũng không biết là thật khinh thường vẫn là sinh ra chứng chán ăn khó tiêu đầy bụng các loại, dù sao Vũ Lâm không có loại giai đoạn này. Vũ Lâm ngược lại, ăn ốc đồng không đơn giản là ăn ốc, ăn chính là ăn cái loại này chợ búa khói lửa khí tức, hắn biết hắn không làm được ưu nhã thân sĩ nhưng lại có thể làm chân thực bản thân, người sốt ruột nóng nảy không ăn được ốc đồng, ăn chính là điền viên hương dã tình cảm cái kia phần diệu thú, gắp một thanh, phẩm trong đó mùi vị, thản nhiên tự đắc. Tâm tình tốt, dù là phát hiện bên trong không hiểu thấu là trống rỗng cũng không thèm để ý, vui vui mừng mừng ha ha tự tại. Nồi cá có thể ăn hết, lại là một hồi hô nóng chẹp chẹp mãnh liệt ăn, thơm ngào ngạt thịt cá phối hợp cơm trắng, ngồi nhìn ánh sao trời, cảm thấy thế gian hứng thú không gì hơn cái này. Ăn xong, ngồi cùng Ninh Lệ và Vũ Tử Mạch nói chuyện phiếm. Vũ Tiêu Linh đi ra ngoài xuôi cơm.. đột nhiên Vũ Lâm nhướng mày ngẩng đầu nhìn trời, sa mạc mặt trời lặn sớm, gần 6 giờ mặt trời đã lặn, nhưng vẫn còn là hoàng hôn cảnh tượng, bỗng nhiên ánh mặt trời tối sầm lại, một đạo gió tanh từ trên trời giáng xuống, hướng về quanh đây mãnh liệt đập xuống đến. Hắc vân bên trên có thân ảnh, nhìn tựa người, nhưng đầu là đầu chim, hai tay là hai cánh chim mang theo người, cảm thụ thoáng khí tức nguyên lai là cái Nguyên Anh sơ kỳ đại yêu. Kế đó, chỉ thấy phương xa đang đi dạo Vũ Tiêu Linh bỗng bị con đại yêu kia mang theo một luồng gió đen mang theo mùi máu quắp đi, la lên oai oái. Vũ Lâm: - ... Nhanh tay phản ứng, một chiêu Tinh Hà kiếm quyết tựa hồ đầy trời trăng sao tinh hà tuế nguyệt sụp đổ, vạn kiếm cùng lao tới tựa lưu tinh loạn vũ, không trung hét thảm một tiếng, gió tanh như vậy tiêu tán, không biết tên đại yêu bắt người không thành phản bị trọng thương, liên tục không ngừng độn phong đào tẩu. Vũ Lâm liền nhìn đối phương đến tột cùng là cái thứ gì hứng thú đều không có, tâm niệm chuyển động đang muốn triệu hồi phi kiếm, không ngờ trên đỉnh đầu lại là một trận gió tiếng vang động, lập tức ‘bành’ một tiếng, ngoại trừ Vũ Tiêu Linh còn có một vật rơi xuống tại trước mắt: một cái mười một mười hai tuổi nữ hài. Nữ hài miệng mũi tràn huyết, ngã trong sa mạc vẫn không nhúc nhích, không biết sống chết. Vũ Tiêu Linh thì không sao, dù sao cũng là Trúc Cơ tu vi. Vũ Lâm lấy giấy ăn lau lau mồm, nhìn qua Vũ Tử Mạch, lập tức Vũ Tử Mạch hiểu ý, dưới chân kim quang thoáng hiện, trong nháy mắt đã biến mất, kế đó xuất hiện lại chỗ ngồi, ném ầm xuống dưới đất cái kia không biết tên yêu tộc, đã ngay lập tức bất tỉnh. Không biết tên yêu tộc chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, bất quá cũng tương đối mạnh mẽ, bằng không cũng sẽ không bị Vũ Lâm một chiêu kia Tinh Hà Kiếm Quyết đả bị thương mà là trực tiếp rụng xuống. Tinh Hà Kiếm Quyết không chỉ là kiếm quyết thông thường còn có trời sao ý chí cùng thiên hà ý niệm, tại trời sao đầy trời như hôm nay ra chiêu liền tăng ít nhất 4 lần lực chiến. Không có bị một chiêu chém chết tính nó tu luyện có thành tựu.