Edit + Beta: Vịt "Tiền vi phạm hợp đồng?" Mắt Dư Bảo Nguyên híp lại. Cố Phong sẽ không làm tới tuyệt tình vậy chứ? Bên kia Cố Phong lại nở nụ cười, chỉ là đáy mắt vẫn như cũ băng lãnh, "Về xem xem hợp đồng, đếm cẩn thận phía sau mấy số 0." Dư Bảo Nguyên chặt chẽ mím môi, trong lòng có ngàn vạn câu ĐMM cấp bách muốn phun trào ra. Trần Lập Ninh lén lút kéo tay áo Cố Phong một cái, "Cố Phong, đừng vậy. Anh ấy cũng là người đáng thương, đừng làm tới tuyệt tình như vậy." "Cậu ta đáng thương?" Trong mắt Cố Phong hiện lên một tia giễu cợt, "Cậu ta có cái gì đáng thương. 5 năm nay là cậu ta quấn chặt lấy, cũng không phải anh ép cậu ta." Dư Bảo Nguyên vốn không cảm thấy mình đáng thương, nhưng bị Cố Phong vừa nói như thế, cậu bỗng nhiên bắt đầu đồng tình chính mình. (Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893) Như mẹ già theo đuổi hắn 5 năm, chăm sóc hắn 5 năm, làm với hắn 5 năm, còn lén mang thai con của hắn, chỉ nhận được một câu đánh giá thờ ơ như vậy của hắn. Năm năm, đá cũng nên ấp nóng. Dư Bảo Nguyên hít một hơi thật sâu, "Được rồi, Cố tổng, không phiền ngài bận tâm. Ngày mai tôi buổi trưa đi làm." Cố Phong ôm Trần Lập Ninh lên, gật gật đầu. Sau đó lại hơi xoay đầu lại, "Cậu không cần gọi tôi là Cố tổng, gọi thẳng tên." Không biết làm sao, người này đột nhiên gọi xa lạ như vậy, khiến hắn có chút không quen. "Cậu cũng có thể ở tiếp đây nửa năm, chú Hà sẽ thu dọn phòng khách trên lầu cho cậu." "Không cần, tôi tìm được phòng tự mình dọn đi. Ngày nào cũng nhìn hai uyên ương các anh kề cổ, buồn nôn lắm." Cố Phong sắc mặt xanh lại, "Cậu tự nhìn làm." ...... Hôm sau, Dư Bảo Nguyên nhìn như tinh thần phấn chấn đi làm. Nguyên nhân chủ yếu là tối qua đã liếc số tiền vi phạm hợp đồng trên quy định hợp đồng. Cậu kinh hãi, ngược lại lại thoải mái, thậm chí ra tay ở phía sau thêm 5 số 0. Dù sao cũng không trả được, không khác. Nói 5 năm thì 5 năm, bốn năm rưỡi chịu đựng được rồi, còn lại nửa năm còn không làm được sao? Cậu xách đồ đạc của mình, đi tới phòng trợ lý tầng cao nhất. Mấy trợ lý khác cũng bận rộn gần buổi sáng rồi, công việc quá nhiều, các cô chỉ hơi hơi gật đầu ra hiệu, liền vùi đầu làm việc của mình. Dư Bảo Nguyên vừa mở máy tính ra, Anna giống như rắn nước lắc mông đi tới. "Tiểu Nguyên Bảo, mấy hôm trước sao lại xin nghỉ? Bị bệnh?" Dư Bảo Nguyên mở cốc ra, ở trong nước nóng thêm vốc cẩu kỷ, "Chút bệnh vặt, hiện tại không sao rồi." Anna cũng là trợ lý của Cố Phong, chủ yếu phụ trách những việc tài vụ. Cho tới nay, biểu hiện công việc cực kỳ xuất sắc, ở thương giới người ta gọi là nữ chiến sĩ thiết huyết. Cô hôm nay mặc một bộ chính trang mới màu sẫn, đường cong toàn thân càng thêm nổi bật câu người, càng thêm bổ mắt hơn ngày thường. Dư Bảo Nguyên uống một hớp trà cẩu kỷ, "Mấy hôm nay không có chuyện khó giải quyết chứ?" Anna lắc lắc đầu, nhàm chán mà lật sách trên bàn Dư Bảo Nguyên, đôi mi thanh tú bỗng nhiên khẽ nhíu lại, "Cậu đọc sách gì?......《Mang thai tốt mỗi ngày》,《Sổ tay nuôi dưỡng bà mẹ》, đây đều là cái gì?" Dư Bảo Nguyên đỏ mặt, vội vàng cướp sách giấu kỹ, "Không có gì." Trên mặt Anna lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ, lặng lẽ ghé đầu gần 1-2 phân, "Sẽ không phải...... Của cậu và Cố tổng? Hửm?" Anna vẫn luôn biết chuyện của Dư Bảo Nguyên và Cố Phong. Cái này đều tại Dư Bảo Nguyên, là cậu quá phóng túng. Có lần nhìn thấy Cố Phong chính trang giày da vẻ mặt đứng đắn cấm dục, đột nhiên dục vọng dâng cao, muốn đại chiến 300 hiệp, Cố Phong bị cậu trêu chọc tới bốc cháy, trực tiếp lấy đất làm giường trời làm chăn, dùng phòng làm việc làm chiến trường, lửa đạn từng hồi, hung hăng tưới đẫm ruộng cạn phì nhiêu của Dư Bảo Nguyên! Sau đó bị Anna nhìn ra đầu mối. Mắt Anna quá sắc. Mặc dù là lão xử nữ 28 xuân xanh, nhưng từ năm 3 tiểu học bắt đầu thường xuyên đọc sách đam mỹ mangan đồng nhân level giới hạn, nhà chứa dâm thư trăm ngàn cuốn, bụng giấu hàng vạn hàng ngàn lời phóng túng, trải qua tích lũy văn hóa hủ nhiều năm như vậy, coi như là kiến thức uyên bác, học phú ngũ xa. Lúc nhìn thấy dáng vẻ Dư Bảo Nguyên đi ra phòng làm việc tổng tài ửng hồng đầy mặt, trên cổ còn có dấu hôn, Anna liền cười. Cười đến vui vẻ mà phóng đãng. Dư Bảo Nguyên hung hăng lườm Anna một cái, "Không có chuyện này, đừng đoán mò." "Cậu cứ nói cho tôi biết, phải không? Santiago Mỹ đều có đàn ông sinh 5 bào thai đấy, cũng không phải cậu đầu tiên, xấu hổ cái gì chứ." Dư Bảo Nguyên thanh thanh giọng, "Không có chuyện kia. Bao nữ sĩ, cô hỏi nhiều quá rồi." Anna vừa nghe thấy 3 chữ Bao nữ sĩ kia, không thể áp chế mà muốn thét chói tai kháng nghị. Giống như thầy Tony của tiệm cắt tóc, kỳ thực tên thật gọi giống Lưu Cẩu Oa, mỹ nữ đô thị Anna nữ sĩ cho tới giờ dùng thời trang trào lưu và mô phạm tinh anh làm kiểu mẫu, tên thật gọi là Bao Cúc Hoa. Anna không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người khác gọi tên thật của cô. Ba chữ kia, chính là ác mộng cả đời của cô. Anna bị Dư Bảo Nguyên uy hiếp như vậy, đầy mặt không cam lòng mà về chỗ ngồi của mình. Thật vất vả lừa gạt Anna, Dư Bảo Nguyên đang định thở dài nhẹ nhõm, điện thoại nội tuyến trên bàn không an phận mà vang lên. Cậu nhíu mày. Cú điện thoại này, là từ phòng làm việc tổng tài gọi tới. Cậu hít sâu một hơi, nhận, "Cố tổng." Âm thanh hơi giận của Cố Phong ở bên kia vang lên, "Dư Bảo Nguyên, hiện tại mấy giờ rồi?" "11 rưỡi." Cố Phong dừng một chút, "Tự cậu suy nghĩ, cậu quên làm cái gì!"