Edit: Hestia Beta: Vịt Lúc Tưởng Hạo chạy ra ngoài, hắn bất ngờ phát hiện Lý Kha vẫn còn ở đó. Em ấy vẫn chưa đi xa. Nguyên nhân rất đơn giản, chủ yếu là do Lý Kha vẫn chưa liếc thấy chiếc xe đạp ofo. (Ofo: tên của một công ti chia sẻ xe đạp được dùng bằng app tại Trung Quốc) Quán gay bar mà hắn sắp đến cách đây không xa không gần. Mặc dù lái xe rất nhanh nhưng hắn không có lái xe đến, đi bộ cũng phải mất một chút thời gian, đi xe đạp, chính là lựa chọn sáng suốt nhất. Tưởng Hạo đứng trong bóng tối, nhìn Lý Kha cầm điện thoại đến gần chiếc xe nhỏ màu vàng, quét một hồi, mới lên xe đạp hai cái, sau đó xuống xe tức giận, đá một cục đá. Tiếng chửi rủa trầm thấp của hắn, theo gió đêm từ xa truyền đến: "Chết tiệt, quẹt cái nào hỏng cái đấy, còn đi được không......" Tưởng Hạo khẽ lắc đầu, sau đó từng bước đi tới trước mặt Lý Kha. Lý Kha quay đầu lại: "Anh tránh ra." "Em muốn đi đâu, anh đi cùng em." "Em muốn đi gay bar tìm đàn ông, anh muốn đi cùng tôi à?" Lý Kha như con mèo xù lông. Tưởng Hạo hít một hơi thật sâu, sau đó dùng cánh tay ôm lấy Lý Kha: "Được, đi cùng em." "Buông ra," Lý Kha vùng vẫy hai cái, "Anh mẹ nó cút đi ngay cho tôi, ông đây......!ông đây không muốn chơi với anh......" "Thực xin lỗi." Giọng Tưởng Hạo vừa trầm ấm lại vừa từ tính, trong màn đêm yên tĩnh, nghe đặc biệt nổi bật. Lúc Lý Kha nghe thấy câu "Xin lỗi" này, đáy lòng không kìm được mà run lên một cái. "Thực xin lỗi, bảo bối." Tưởng Hạo tiếp tục xin lỗi. Lý Kha dừng một chút, sau đó lại bắt đầu giãy dụa: "Không thèm câu xin lỗi cứt chó của anh, anh buông em ra!" "Anh đã nghĩ thông rồi, là do anh không tốt." Tưởng Hạo nhắm mắt lại, nhưng hai tay vẫn dùng sức, không cho Lý Kha thoát khỏi vòng tay của hắn. Động tác Lý Kha chậm rãi dừng lại. Hai người trong màn đêm ôm nhau một lát, Lý Kha rốt cục không nhịn được chất vấn: "Vậy anh nói xem, anh không tốt chỗ nào?" "Em đồng ý nói chuyện với anh rồi?" Tưởng Hạo ngẩng đầu hỏi. Lý Kha ậm ừ hồi lâu, cuối cùng hung tợn nói: "Cho anh mười phút." Tưởng Hạo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, kéo Lý Kha tìm thấy một băng ghế, thân thể hai người kề sát nhau, song song ngồi xuống. Gió đêm còn hơi se lạnh, mặt băng ghế vì thế cũng lạnh buốt. Lý Kha bị gió thổi nên có chút run rẩy, trong miệng không khỏi hít hai cái, liên tục xoa xoa tay. Tưởng Hạo nắm lấy tay Lý Kha một cách tự nhiên, dùng tay mình bao lấy tay hắn, truyền hơi ấm của mình cho hắn. "Anh......!anh nói mau lên," Lý Kha thúc giục, "Anh chỉ có mười phút." "Anh không nên giận em như vậy, không nên giữa đêm để em đi ra ngoài một mình." Lý Kha nhìn chằm chằm, "Vào vấn đề chính!" "Anh không nên phản đối chủ ý muốn kiếm tiền giúp anh chia sẻ gánh nặng của em, càng không nên để cho em ở nhà buồn chán cả ngày." Lý Kha nghiến nghiến răng: "Anh vẫn chưa nói ra vấn đề cốt yếu!" Tưởng Hạo nhìn Lý Kha thật sâu, cuối cùng nói: "Anh không nên coi em là vật chiếm hữu, cũng không nên ép em làm một số việc." Lý Kha rốt cục cũng nghe được trọng điểm, lúc này mới ủ rũ quay đầu lại, "Anh biết là được rồi." "Anh nhận sai," Tưởng Hạo nắm chặt hai tay Lý Kha, "Theo anh về nhà trước đi, được không?" Lý Kha bĩu môi: "Về nhà anh vẫn đối xử với tôi như trước sao?" "Anh sẽ thay đổi," Tưởng Hạo gật mạnh, "Anh đã hiểu rồi, chúng ta ở bên nhau chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió, hòa thuận được dài lâu, chỉ cần hai người tiếp xúc gần gũi, nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn......!Cho nên, anh đã nhận ra sai lầm của mình. Anh sẽ sửa chữa, được không? " Lý Kha do dự một chút, lúc này mới quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Tưởng Hạo. "Anh thật sự thay đổi?" "Thực sự." Lý Kha vươn tay sờ mặt Tưởng Hạo: "......!Sao mặt anh lại lạnh như vậy?" "Còn không phải bị em dọa sợ," Tưởng Hạo khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo một chút ấm áp, "Em tức giận bỏ đi, không phải là muốn dọa chết anh sao?".