Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 322
Edit: Hestia
Beta: Vịt
Lý Kha nhất thời trợn tròn mắt.
Dư Bảo Nguyên muốn mua hết một nửa ư?
Những thứ hàng hóa này?
Mấy năm nay, Dư Bảo Nguyên giao thương hiệu "Siêu cấp Nguyên Bảo" của mình cho Tưởng Hạo, mỗi năm chỉ chờ ngồi thu hoa hồng, đồng thời cậu còn trở thành ông chủ của tập đoàn Cố gia, có thể nói là của cải vô số kể, không cần lo lắng bất cứ việc gì.
Nhưng mà, Dư Bảo Nguyên đồng thời cũng là một người đơn giản lại khôn khéo, không tiêu tiền bậy bạ, biết tiết chế, muốn cậu ấy mua một đống hàng lộn xộn như vậy...... Lý Kha thật sự không tin được.
"Đúng, không sai," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Anh liên lạc với nhà kho đi, ngày mai đem hàng đến nhà tôi, khi nào hàng về, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của anh."
Lý Kha lúc này mới ngượng ngùng: "Nhưng...... những thứ này, những thứ này......"
"Tôi biết," Dư Bảo Nguyên bình tĩnh gật gật đầu, "Tôi biết rõ những thứ này là gì, đừng lo lắng, tôi có cách dùng của riêng tôi, được không?"
Lý Kha trầm mặc hồi lâu, lắc đầu: "Không được, tôi không thể lừa cậu. Cậu giúp tôi và Tưởng Hạo lâu như vậy, tôi thực sự không muốn lừa anh."
"Cái này, đâu gọi là lừa tôi," Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ cười nói, "Anh yên tâm, tôi có chỗ để dùng, anh bình tĩnh lại chút, nhé?"
Lý Kha vẫn đang bán tín bán nghi.
Dư Bảo Nguyên cũng không tiện giải thích tbê, trực tiếp kéo Lý Kha ra ngoài: "Được rồi, quyết định vậy đi. Trước tiên anh theo tôi về nhà, tôi nấu cho anh bữa cơm, đợi khi anh ổn định hơn một chút, ngày mai lại nói chuyện với Tưởng Hạo, không thể làm tổn thương tình cảm, biết không?
Lý Kha bị Dư Bảo Nguyên kéo lên xe, buồn buồn lầm bầm một câu, "Biết rồi."
Dư Bảo Nguyên lái xe về Cố trạch.
Chú Hà đang chăm sóc cây cỏ hoa lá trong hoa viên, trên người đeo tạp dề chuyên dụng cho người làm vườn, tay mang một đôi găng tay dài đầy màu sắc, cầm kéo cắt tỉa, đôi mắt già nua chuẩn xác nắm lấy cỏ dại, răng rắc răng rắc, vô cùng lưu loát.
Dư Bảo Nguyên đậu xe trong ga ra, chú Hà lau mồ hôi, nhìn Dư Bảo Nguyên cười nói: "Dư thiếu đã về...... Lý thiếu cũng đến."
Dư Bảo Nguyên cười gật gật đầu: "Vâng, cháu kéo anh ấy đến ăn bữa cơm. Chú Hà, tối nay không cần gọi đầu bếp đến, cháu nấu là được rồi."
Chú Hà gật gật đầu: "Được, lát nữa chú sẽ nói với đầu bếp."
Dư Bảo Nguyên kéo Lý Kha vào nhà, để hắn ngồi trong phòng khách, mình đi vào bếp, bắt đầu chọn chọn lựa lựa trong tủ lạnh lớn, tự hỏi hôm nay nên làm món gì.
Lý Kha cầm điện thoại di động tùy tiện lướt Weibo, chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng động.
Hắn vừa ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu cam, xoẹt, lập tức biến thành một ngôi sao băng, phụt ngang qua mắt mình.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là một con mèo.
Con mèo vừa chạy tới, thanh âm của đứa bé phía sau cũng vang lên: "Đừng chạy, Khoai Sọ mày đừng chạy! Để tao bắt được sẽ đánh đòn mày đó!"
Cố Gia Duệ mặc đồ siêu nhân, còn mang theo cặp kính nhỏ, nghiến răng nghiến lợi chạy trên đôi chân nhỏ đuổi theo con mèo đang chạy trốn.
Lúc Cố Gia Duệ chạy tới, Lý Kha mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, ghế sô pha hắn ngồi khẽ rung lên, hắn vừa quay đầu lại, phát hiện một cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh mình.
Cô bé cầm lấy một gói khoai tây chiên trên bàn trà, tùy ý bỏ vào miệng mình mấy miếng, sau đó nhẹ nhàng cười với Lý Kha: "Hai bọn họ nhàm chán lắm, đúng không."
Lý Kha gật gật đầu, sau đó hầu kết khẽ chuyển động, nói: "Con là...... Diệm Diệm?"
"Vâng ạ," Mạnh Diệc Diệm cười nhẹ, nụ cười như của một cô gái xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành vạn người mê, nếu như răng cửa cô bé không thiếu mất 2 cái, "Chơi với lũ trẻ này thật phiền phức, thật sự phí não, phải không?"
Lý Kha im lặng một lát, nói: "Diệm Diệm đã trưởng thành rất nhiều, chú đã sắp không nhận ra con."
Mạnh Diệc Diệm buộc hai chùm tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy màu đỏ nhạt, không còn là đứa bé năm đó nằm trong tã lót nữa.
Đúng lúc này, cửa lại bị mở ra, Lý Kha giương mắt nhìn, là Cố Phong.
Cố Phong mặc một thân chính trang, tây trang giày da, khí phách tinh anh. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ khóe mắt có thêm nhiều nếp nhăn, năm tháng hầu như không để lại dấu vết trên mặt hắn. Dĩ nhiên hắn không còn sự hiếu thắng của tuổi trẻ, toàn thân toát ra sức hút của một người đàn ông trưởng thành.
Cố Phong thấy Lý Kha ngồi trong phòng khách của mình, chợt ngạc nhiên: "Lý Kha, cậu đến chơi."
Lý Kha gật đầu: "Chào Cố tổng."
"Vợ tôi đâu?" Cố Phong dùng bàn tay khớp xương rõ ràng của mình kéo cà vạt màu đen, sau đó ném tùy tiện lên sô pha, nghĩ nghĩ, hắn lại cầm lên, đặt ngay ngắn vào chỗ Dư Bảo Nguyên quy định.
Lý Kha chỉ vào phòng bếp: "Bảo Nguyên ở bên trong."
"Phòng bếp," Vẻ nghiêm túc trên mặt Cố Phong dãn ra, để lại vẻ mặt ngạc nhiên và ôn nhu, "Bảo Nguyên xuống bếp, haiz, hai chúng tôi đều bận, em ấy đã mấy ngày không nấu cơm cho tôi rồi."
Lý Kha ho khan một tiếng: "Hôm nay quấy rầy rồi, có lẽ tôi sẽ ở lại nhà Cố tổng một đêm."
Cố Phong nhíu mày, nội tâm cũng hiểu rõ, cười nói: "Lại cãi nhau với Tưởng Hạo sao?"
Lý Kha gật đầu: "Tưởng Hạo, vô lương tâm, tôi không muốn nói chuyện với anh ta nữa."
Cố Phong khẽ hừ một tiếng, lắc đầu.
"Daddy —"
Âm thanh non nớt của Cố Gia Duệ vang lên.
Cố Phong ngồi xổm xuống, nhìn siêu nhân nhỏ đang chạy về phía mình, dang hai tay: "Con trai, lại đây, daddy ôm một cái."
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
18 chương
10 chương
97 chương
43 chương