Edit + Beta: Vịt Núi xa liền kề, sương sớm đậm chưa tan, lượn lờ xuyên qua giữa núi, một khắc đó có loại hàm xúc tiên cảnh nhân gian. Bên bờ dãy núi kia, dưới mây trôi thấp thoáng, nắng sớm theo mặt trời lên cao, càng thêm rực rỡ. Bạch Hướng Thịnh nhìn chút ánh sáng mặt trời nhô ra phía chân trời, rốt cục mở miệng nó câu: "Mặt trời mọc rồi, mình...... chụp tấm ảnh nhé." Mạnh Mãng Long vội vàng gật đầu: "Chụp, bây giờ chụp liền." Bọn họ lấy máy ảnh của mình ra, nhắm vào cảnh bên kia núi, tìm được góc độ, chỉnh ánh sáng, chụp lại mỹ cảnh khó gặp này. Thời gian mặt trời mọc không lâu, chỉ mấy phút. Đến khi kết thúc mặt trời mọc, hai người ở lại trên đỉnh núi thêm một lát, mới xuống núi. Xuống núi không mệt như lên núi, hơn nữa đến giữa sườn núi, còn có đường xe chuyên dụng cho khách xuống núi, hai người mua vé, ngồi xe bus du lịch xuống chân núi. Xuống núi khoảng nửa tiếng, Bạch Hướng Thịnh buổi tối không ngủ đủ, vì vậy cứ mê man, nói tùy tiện với Mạnh Mãng Long một tiếng, liền nghiêng đầu chìm vào mộng đẹp. Lúc y tỉnh lại, y chỉ cảm thấy mu bàn tay mình ấm áp. Y lén mở mắt ra, lộ ra một khe nhỏ, sau đó nhìn thấy, Mạnh Mãng Long bao trùm bàn tay rộng lớn của hắn trên mu bàn tay mình. Động tác lúc này của hai bọn họ, vô cùng thân mật. Trong lòng Bạch Hướng Thịnh lay động, nhưng vẫn giả bộ đang ngủ say. Y nghĩ không hiểu, Mạnh Mãng Long tại sao lại làm ra hành động ám muội này. Cho dù giữa hai người bọn họ đã xảy ra hành động ám muội không nên có hai lần, nhưng...... nhưng cái đó cũng chỉ giới hạn ở tay, không có quá phận. Một thẳng nam như Mạnh Mãng Long, xoắn xuýt cái này làm gì? Bạch Hướng Thịnh nhắm mắt, nhưng cau mày. Trong lòng y mơ hồ có gì đó không đúng. (Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress) Đến khi xe bus xuống núi, hai người từ trên xe bước xuống, sau đó đi xe công cộng, tìm được khách sạn bọn họ thuê dưới chân núi. Vé máy bay là ngày mai, vì vậy tối nay vẫn phải ở đây nghỉ 1 đêm. Hai người lặng im kiểm tra thân phận ở lễ tân, lặng im vào phòng cất đồ đạc của mình, lặng im ăn tối. Tất cả tiến hành trong lúng túng mơ hồ. Đến giờ ngủ buổi tối, Bạch Hướng Thịnh đã không ôm hi vọng phá vỡ im lặng hôm nay nữa. Y nhét kỹ cốc của mình, nằm lên gối đầu mềm nhũn, trong đầu suy nghĩ, ngày mai quay về, phải sắp xếp ảnh đi núi Thái Sơn hôm nay, bổ sung vào album ảnh của mình, sau đó chuyện bên bệnh viện cũng nên xử lý, tiếp đó còn mấy ca giải phẫu đã hẹn phải xử lý, sau đó......" Nghĩ đi nghĩ lại, cơn buồn ngủ cuốn lên, trước mắt y càng lúc càng mơ hồ, gần như muốn chìm vào trong mơ. Nhưng đúng lúc này, giọng nói từ tính lại trầm thấp của Mạnh Mãng Long, xé rách trầm mặc trong phòng: "Bác sĩ Bạch, cậu còn thức không?" Bạch Hướng Thịnh giật mình, tỉnh táo lại. Hồi lâu, cậu mới đáp lại: "Thức, sao thế, anh có việc gì sao?" Một lúc lâu, bên hắn bỗng vang lên tiếng xột xoạt, trong lòng Bạch Hướng Thịnh tò mò, chống người xoay qua, nương ánh sáng bên ngoài, nhìn thấy Mạnh Mãng Long đã vén chăn lên, chống nửa người, tựa vào đầu giường. Bạch Hướng Thịnh lại hỏi một lần: "Anh...... có chuyện gì tìm tôi sao?" Hầu kết Mạnh Mãng Long chuyển động trên dưới, giống như hạ quyết tâm lên tiếng: "Cậu muốn làm không?"