Edit + Beta: Vịt Vẻ mặt Cố Phong không đổi: "Không ngăn được." Dư Bảo Nguyên trầm mặc. Cậu thật sự thật sự, không nghĩ tới, Cố Phong hóa ra là tổng tài cao lãnh lại bá đạo như vậy, sau 8 năm kết hôn, lại không biết xấu hổ như thế. Là cậu sai. Trong trầm mặc lúng túng này, Dư Bảo Nguyên yên lặng đưa tay, ấn cúp, tắt link video. Mặc dù nói...... Mặc dù nói thân thể cậu quả thật vô cùng phù hợp với Cố Phong, mặc dù nói Cố Phong quả thật làm cậu rất thoải mái, nhưng cũng không có nghĩa cậu tiếp nhận cách màn hình giống như vũ nữ night show gãi tay bày tư thế cho Cố Phong nhìn! Mất mặt lắm á. Dư Bảo Nguyên tức giận ném di động, sau đó cầm lấy đồ đạc của mình đi vào trong phòng tắm rộng rãi. Tắm rửa xong đi ra ngoài, cậu vừa lau tóc, vừa cau mày. Trong lòng cậu bỗng sinh ra một chủ ý xấu. Trên mặt cậu xuất hiện nụ cười xấu xa, sau đó cầm lấy điện thoại của mình ở trên giường, mở ra, ấn Wechat của Cố Phong, sau đó nhẹ nhàng ho khan, hắng giọng. Sau đó, cậu ấn voice. "A...... Nóng quá......" "Ưm...... giống như lần trước......" "Mau, tăng nhanh......" Từng đoạn giọng nói mang theo ý xấu, vượt qua biển Nhật Bản, trực tiếp gửi đến điện thoại Cố Phong. Dư Bảo Nguyên cau mày, thấy tin nhắn voice gửi đi thành công, không nhịn được xì cười một tiếng. Cho hắn cợt nhả! (Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress) Mà trong nước, Cố Phong đang bởi vì bị Dư Bảo Nguyên cúp video mà rầu rĩ không vui. Hắn đang đứng rót cho mình ly rượu đỏ, điện thoại lại ting ting ting bắt đầu kêu điên cuồng. Cố Phong cầm điện thoại lên vừa nhìn, một chuỗi tin Dư Bảo Nguyên gửi. Hắn nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu đỏ, vị đậm đà tản mát trong miệng. Hắn một tay mở khóa màn hình, mở Wechat, trên mặt lộ ra nụ cười. Hóa ra là vợ mình gửi voice đến. Nhiều tin vậy...... Mắt Cố Phong nhìn một chuỗi voice message 20s 30s, trong lòng đoán, Dư Bảo Nguyên có phải cũng muốn mình, không thể không biết xấu hổ biểu đạt trong video, mới sẽ sau khi cúp video gửi voice cho hắn không? Nghĩ như vậy, Cố Phong càng khẩn cấp khó gằn ấn mở voice đầu tiên ra, cũng là voice ngắn nhất. Dư Bảo Nguyên chỉ nói một câu: "Đồ chó không biết xấu hổ, anh nghe kỹ cho em." Hắn còn chưa kịp phản ứng, voice tự động nhảy đến cái kế tiếp. "Ưm...... a, nóng quá......" Một đoạn voice bật xong, tự động nhảy chuyển đoạn kế tiếp, lại đoạn tiếp. Mặt Cố Phong, đỏ mắt thường có thể thấy được. Hô hấp của hắn, cũng trở nên ồ ồ rõ ràng. Thậm chí là nơi nào đó không thể nói của hắn, cũng xảy ra biến hóa rõ rệt. Nhiệt độ trong phòng tăng lên, nhưng rõ ràng không mở khí ấm. Hầu kết Cố Phong chuyển động trên dưới, sau đó bắt đầu thử gọi điện thoại cho Dư Bảo Nguyên, gửi lời mời video call. Tất cả bị từ chối. Lúc này, Cố Phong coi như là hiểu, vợ mình là bị mình chọc tức, đặc biệt dùng chiêu này để đối phó hắn, tìm khó chịu cho hắn để trả đũa hắn! Được lắm, học xấu. Cố Phong không tức ngược lại cười, muốn ném điện thoại qua một bên, nhưng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến lại nghe đi nghe lại mấy đoạn voice kia mấy lần. Giọng Dư Bảo Nguyên, thuộc về kiểu trầm thấp nam tính trưởng thành, lại có chút âm thanh thiếu niên chưa biến mất. Âm thanh này bình thường nói chuyện còn được, một khi dùng vào cách khác, vậy thì thật mê người...... Cố Phong liều mạng cắn răng, chiêu này của Dư Bảo Nguyên, đủ ác. Hắn cầm điện thoại, một lúc lâu, mở album ảnh của mình ra, bên trong lưu mấy tấm khuôn mặt Dư Bảo Nguyên đắm chìm trong dục vọng. "Haiz......" Cố Phong thở dài, ánh mắt lướt qua lại hừng hực lên, "Chờ em về, em phải chịu." (Đứa nào re-up là chó) Ba ngày sau, lúc Dư Bảo Nguyên kéo hành lý từ sân bay đi ra, đón đầu đã thấy Cố Phong đứng bên cạnh xe. Xe đua xa xỉ màu đen bóng đỗ ở đó, Cố Phong khẽ tựa vào bên trên. Hắn mặc áo gió dáng dài màu đen, quần Tây bao chặt lấy đôi chân có lực, dưới chân một đôi giày da bóng loáng, vô cớ lộ ra vẻ mị lực của phái nam thành thục. Tay hắn chống trên xe, nhẫn cưới trên ngón tay dưới chiếu sáng của ánh mặt trời lóe lên. Sợi tóc hắn bị gió thổi lay, hơi rối, nhưng càng lộ vẻ gợi cảm. Con ngươi thâm thúy giống như một con suốt nhìn không thấy đáy, khiến người ta hãm sâu. Cố Phong thấy Dư Bảo Nguyên kéo vali đứng trước mặt mình, khóe môi câu lên, nện bước vững vàng tiến lên, không đợi Dư Bảo Nguyên kịp phản ứng, trực tiếp đè gáy người ta làm một nụ hôn sâu. "Đừng...... ưm......" Dư Bảo Nguyên muốn giãy dụa, nhưng Cố Phong ôm cực kỳ chặt, cơ hồ muốn cướp đi hô hấp của Dư Bảo Nguyên. Nụ hôn nóng ướt này kết thúc, Cố Phong mới vừa nhẹ nhàng buông người ra: "Trêu chồng em, vui không?" Dư Bảo Nguyên phì cười: "Anh vẫn ghi thù à?" "Anh đương nhiên ghi!" Cố Phong bất mãn, "3 ngày em rời đi, khiến anh nghẹn khó chịu cỡ nào em biết không?" Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại hôn lên môi Cố Phong một cái, dùng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng xoẹt qua đường môi hắn. Sau đó, Dư Bảo Nguyên thổi khí nóng bên tai hắn: "Đã khó chịu đến mức như vậy, có nghĩ đến đi tìm mấy thiếu gia tiểu thư ở mấy night show sáng rực kia tiết dục không?" "Bảo bối," Cố Phong túm người đến trước mặt, tàn bạo nói, "Em thật như coi anh là ngựa đực gieo rắc con cháu khắp nơi?" Dư Bảo Nguyên kéo kéo cổ áo cho hắn: "Cái đó thì không." "Anh có em, có con anh, đời này gia đình đã viên mãn rồi," Cố Phong khẽ thở dài, "Không thể nào lại có quan hệ với người khác nữa, huh?" 3 ngày không gặp, thật ra Dư Bảo Nguyên cũng nhớ nhiệt độ cái ôm và trên người Cố Phong, nhớ vô cùng. Cậu vô tình cố ý dùng ngón tay trêu chọc hầu kết và vai gáy Cố Phong: "Được rồi, không trêu anh nữa, mình về nhà đi." Cố Phong gật gật đầu, giúp Dư Bảo Nguyên đặt hành lý vào trong xe, sau đó nhìn Dư Bảo Nguyên ngồi vào ghế lái phụ. Lúc cửa xe đóng lại, Cố Phong nhìn sâu Dư Bảo Nguyên một cái. Trêu mình đến hưng phấn như vậy nhưng lại phớt lờ, khiến mình nghẹn khó chịu vậy, Dư Bảo Nguyên còn muốn có thể tránh được một kiếp, thoát khỏi bị giày xéo? Khóe môi Cố Phong khẽ câu lên. Nằm mơ!