Edit + Beta: Vịt Đến khi Tưởng Hạo đẩy cửa nhà ra, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ba mẹ mình và ba mẹ Lý Kha ngồi trên sofa. Anh bỗng ngây người. Hai đôi cha mẹ bên trong cũng đã nhìn thấy bóng Tưởng Hạo, nháo nhào vẫy tay: "Tưởng Hạo, con qua đây!" Tưởng Hạo nhìn về phía sau, Lý Kha vẫn chưa đến, anh đành phải kiên trì đi vào nhà. Trong phòng mở khí ấm, vô cùng thoải mái. Tưởng Hạo đi tới bên sofa, khẽ cúi đầu: "Ba mẹ...... ba vợ, mẹ vợ." Ba mẹ Tưởng Hạo không nói chuyện, mẹ Lý Kha ho khan một tiếng: "Tưởng Hạo khỏe hơn mấy hôm trước rồi nha." Không khí lúng túng dịu đi một chút, Tưởng Hạo hơi tự nhiên cười nói: "Lý Kha trông chừng, hai bọn con vẫn luôn tập luyện, không dừng lại." "Ừm," Ba Lý Kha đặt chén trà trong tay xuống, "Rèn luyện rất tốt, người trẻ tuổi, phải tập luyện nhiều, nếu không dựa theo cường độ công việc của anh, lúc già sẽ lưu lại mầm bệnh." "Con hiểu," Tưởng Hạo nói, "Hai chúng con giờ ở cùng nhau, vẫn rất chú ý dưỡng sinh. Cái đó...... tối nay Lý Kha nói muốn làm một bàn tiệc nhẹ nhàng, em ấy nói em ấy sắp ói ra thịt cá rồi, thời gian gần đây cũng không muốn động vào nữa." Các phụ huynh đang ngồi hài lòng gật gật đầu. Con bọn họ có thể chú ý ăn uống, chú ý bảo dưỡng thân thể, bọn họ cảm thấy rất vui mừng và vừa lòng. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Lý Kha giống một con gà nhảy nhót, vung hai cái túi to trong tay, trong miệng còn kêu linh tinh: "Tưởng Hạo! Khoai tây sợi gà chiên thịt nướng BBQ mì hoành thánh của hai bọn mình đều cầm trên tay em rồi, lát nữa nằm trên giường cùng nhau hưởng thụ thời gian vui vẻ, sau đó chúng ta......" Lời còn chưa dứt, hắn đã ngây người. Hai đôi cha mẹ ngồi trên sofa, mắt nhìn chằm chằm Lý Kha...... và cái túi trong tay Lý Kha. Mùi thơm của gà rán nhẹ nhàng bay ra ngoài. Lý Kha hít hít mũi, ha...... thơm quá. Nhưng tại sao, không khí lúng túng vậy chứ? Tưởng Hạo cảm giác mặt mũi mình sắp không còn, quay lưng đẩy Lý Kha vào phòng, đóng cửa lại, thở dài: "Em sao thế? Anh vừa nói với ba mẹ mình tối nay ăn tổ yến nguyên chất dưỡng thân thể, em lại đi mua hai túi gà rán to oành quăng vào mặt bọn họ, em nghĩ thế nào? Tạo phản sao?" Lý Kha chớp mắt: "Nhưng anh không nói với em mà?" "Tổ tông, em biết nhìn không khí không?" Tưởng Hạo khóc không ra nước mắt, "4 bọn họ đã ngồi lâu vậy rồi, em đi vào cũng nên hãm lại chút." "Gà rán bia bủng, không phải đã nói cùng nhau ăn sao," Lý Kha trợn tròn mắt, "Hóa ra anh bây giờ trách em? Tiểu lão đệ, anh sao thế?" Mắt Tưởng Hạo giận trừng: "Nói năng thế nào đấy? Gọi ai là tiểu lão đệ hả?" Lý Kha hầm hừ phồng quai hàm: "Nói anh, sao?" Tưởng Hạo tức không có chỗ đánh, trực tiếp kéo cánh tay Lý Kha: "Gan to rồi nhỉ?" Lý Kha bình thường chịu không ít áp bách của Tưởng Hạo. Lúc ở trên giường, Tưởng Hạo nhất định là chủ đạo, Lý Kha chỉ có thể mặc cho anh nhào viên nặn dẹp, trong cuộc sống, Tưởng Hạo đôi khi cũng thể hiện ra cường thế. Cũng không phải nói loại cường thế này không tốt, nhưng mà...... Con người luôn sẽ có lúc bực tức. Chuyện hôm nay không lớn, nhưng Lý Kha luôn cảm thấy mình tủi thân. Hắn lập tức giống con mèo xù lông nhảy dựng lên: "ĐM, hóa ra em phải nghe anh tất cả có phải không?" Tưởng Hạo cau mày: "Anh không phải ý đó. Anh là nghĩ, lúc ba mẹ mình đến mình cũng phải biểu hiện tốt một chút, bằng không các cụ không yên tâm không nói, nói không chừng còn đến quấy rầy thế giới hai người của chúng ta, em nói có thiệt không?" "Em mặc kệ thiệt hay không," Lý Kha khua lên tất cả dũng khí, "Dù sao chuyện hôm nay em cũng không nhận sai." Tưởng Hạo híp mắt: "Em hôm nay ăn thuốc súng?" Lý Kha cắn răng, tàn bạo đạp Tưởng Hạo một cái: "Con mẹ anh suốt ngày ăn thuốc súng đấy!" Nói xong, hắn trực tiếp quơ lấy chìa khóa xe trên bàn, cũng mặc kệ Tưởng Hạo ở sau lưng gọi hắn, trực tiếp xông ra ngoài ngồi lên xe, Maserati mang theo gió và bụi đi xa. Lý Kha lái xe được một nửa, hít mũi. Hắn không biết đi đâu. Nhưng mà...... Hắn đỗ xe ven đường, gãi mạnh tóc mình, sau đó suy nghĩ một lát, lại khởi động xe, rẽ ngoặt, lái đến Cố gia. Hắn lái đến cửa Cố trạch, dừng xe, ấn chuông cổng sắt. Hắn vừa chờ người mở cửa, vừa nghĩ trong lòng, nói thế nào lần này cũng không thể nhận thua với Tưởng Hạo. Chuyện này không tính là lớn, nhưng cục tức vẫn phải tranh. Bị áp bức lâu vậy rồi! ĐM!