Edit + Beta: Vịt Tiểu Chu dừng xe lại, ló đầu ra bên ngoài nhìn, chỉ là sạp kem ly bên đường. Hắn xoay người, ôn nhu nói với Cố Gia Duệ ngồi phía sau: "Tiểu Duệ Duệ, mình đừng ăn cái đó, quán ven đường vệ sinh không yên tâm. Con nếu thật sự muốn ăn kem ly, chú Chu dẫn con đi mua Haagen-Dazs, được không?" Nhưng Cố Gia Duệ đã bị màu sắc đa dạng của kem ly kia mê hoặc: "Cháu chỉ muốn ăn cái đó, chú Tiểu Chu......" Tiểu Chu nhìn bên ngoài, thở dài. Cố tiểu thiếu gia muốn ăn, hắn đành phải mua. Hắn mở cửa xe, dắt Cố Gia Duệ xuống xe, đi tới trước sạp kem ly. Tiểu Chu ngồi xổm xuống: "Duệ Duệ, muốn ăn loại nào?" Đầu lưỡi Cố Gia Duệ liếm liếm môim giống như cún con mắt lóe sáng: "Cháu muốn ăn cái màu lam, màu xanh lá cây, còn có màu đỏ và màu vàng......" "Không được đâu," Tiểu Chu lắc lắc đầu, "Ăn nhiều vậy nhất định sẽ tiêu chảy." Cố Gia Duệ cau khuôn mặt nhỏ nhắn lại, một lúc lâu, mới quyết định nói: "Vậy thì ăn màu lam và màu đỏ!" Tiểu Chu gật gật đầu, nói với người bán hàng rong: "Cho một việt quất và một dâu tây." Người bán hàng rong đáp lại, cầm ốc quế đựng kem ly, dùng một cái muỗng sắt dài bắt đầu bào đá. Tiểu Chu trả tiền, Cố Gia Duệ thỏa mãn cầm lấy hai kem ly, liếm lên kem ly vị việt quất một cái, chẹp chẹp miệng. "Được rồi, tiểu tổ tông," Tiểu Chu bất đắc dĩ nói, "Nên đưa con đến công ty của 2 ba con rồi." Cố Gia Duệ liếm liếm kem ly, gật gật đầu. Nhóc xoay người theo Tiểu Chu, đang định đi về phía xe con, lại phát hiện trước mặt mình đứng hai người. Một bà cụ tóc bạch kim, còn có một em bé lớn xấp xỉ mình đang run rẩy. Bà cụ kia nhẹ nhàng kéo đứa trẻ: "Lương Lương, chúng ta đi thôi." Nhưng đứa trẻ không động đậy. Ánh mắt nó nhìn thẳng vào kem ly trong tay Cố Gia Duệ. Cố Gia Duệ nghiêng đầu hỏi một câu: "Cậu muốn ăn cái này sao?" Đứa trẻ không nói chuyện, lui về sau hai bước. Cố Gia Duệ buông tay nắm chú Tiểu Chu ra, đi lên phía trước, đưa kem ly màu đỏ đến trước mặt đứa bé kia, "Nè. Cậu ăn." Đứa trẻ mấp máy miệng, sau đó nhìn về phía bà cụ. Bà cụ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sờ sờ đầu Thiện Lương: "Mau nói cám ơn với bạn đi." "Cám ơn......" Giọng Thiện Lương nhẹ nhàng, vươn tay muốn nhận lấy kem ly trong tay Cố Gia Duệ. Cố Gia Duệ thấy Thiện Lương giơ tay lên, bỗng chú ý tới ngón tay thứ 6 của Thiện Lương. Nhóc lập tức kinh ngạc nói: "Cậu có 6 ngón tay à!" Thiện Lương giống như chạm phải điện, trong nháy mắt thu tay mình lại, cúi đầu. 6 ngón tay...... Đây là chuyện mà nó căn bản không muốn đối mặt. Bởi vì ngón thứ 6 này, nó đã bị biết bao người dùng ánh mắt kỳ dị, giống như nhìn yêu quái liếc qua. Mỗi một lần bị người dùng loại ánh mắt này nhìn, nó đều cảm giác tự tôn của mình bị cứa mạnh một dao, ứa máu. Hôm nay nên đeo găng tay ra ngoài, Thiện Lương trong lòng khổ sở mà nghĩ. Nhưng sau đó, Cố Gia Duệ lại nói ra lời mà Thiện Lương cả đời cũng không thể quên. "Cậu vậy mà có 6 ngón tay," Cố Gia Duệ chớp chớp mắt, "Ngầu thật đấy!" Thiện Lương khiếp sợ ngẩng đầu. Ngầu? Vừa nãy nam sinh này nói...... rất ngầu sao? 6 ngón của nó? Ngầu? "Đúng thế," Cố Gia Duệ gật gật đầu, nghiêm túc, "6 ngón tay cực ngầu. Siêu anh hùng trong phim không phải cũng có biến dị sao? Cậu có 6 ngón tay, có phải cũng là tiểu anh hùng ẩn giấu không? Hi hi......" Thiện Lương chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông lên đầu. Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ chưa có ai nói...... Chưa có ai nói với nó, hóa ra còn có người không coi nó là quái vật mà nhìn, ngược lại cảm thấy nó rất ngầu. Mắt nó nhanh chóng đỏ lên, nhưng nó cúi đầu: "Cám ơn." "Ăn đi," Cố Gia Duệ đưa kem ly dâu tây màu đỏ qua, "Tớ cũng không ăn hết được cái này đâu, cậu ăn đi, cho cậu." Thiện Lương đưa tay nhận lấy kem ly, nắm lấy tay Cố Gia Duệ. Thiện Lương không biết là, bắt đầu từ chính thời khắc nhận lấy kem ly, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, có vài người, rốt cục bắt đầu đi tới bên cạnh nó, kết thành duyên phận không chia ra được. Cố Gia Duệ vừa liếm kem, vừa nói: "Tớ tên là Cố Gia Duệ, sắp lên lớp 1 tiểu học rồi, còn cậu?" Thiện Lương ngập ngừng một chút, "Tớ...... vẫn chưa đi học......" "Huh?" Cố Gia Duệ cau cau mày, vóc người nho nhỏ lại ngưng trọng giống như người lớn, "Cậu không phải đã lên nhà trẻ sao? Không định lên tiểu học à?" Bà Phan bên cạnh mang theo nụ cười chua xót. Bạn nhỏ trước mắt, mặc tây trang trẻ em đặt làm riêng, bên cạnh còn có người tây trang giày da đi theo, một bên khác còn có một chiếc xe nhìn qua đã vô cùng xa hoa đỗ ở đó, vừa nhìn là biết, là một đứa trẻ vô cùng phú quý. "Ài," Bà Phan thở dài, "Lương Lương không lên nhà trẻ, giờ sắp lên tiểu học rồi. Nhưng xung quanh đó nói đã nhận đủ học sinh, ta đang bận tìm khắp nơi cho nó, xem tiểu học ở đâu có thể vào." Cố Gia Duệ liếm một miếng kem ly: "Cậu tên là gì?" "Thiện Lương." Tiểu Thiện Lương yếu ớt nói. Cố Gia Duệ gật gật đầu: "Vậy cậu có thể cùng vào một trường tiểu học với tớ không? Tớ dẫn theo cậu chơi." "Ây da," Bà Phan cười khổ một tiếng, loại trường tiểu học mà tiểu thiếu gia nhà giàu vào, bà không có năng lực sắp xếp Thiện Lương vào, "Cố tiểu thiếu gia, cái này e là......" "Cháu muốn!" Thiện Lương không đợi bà Phan nói xong, liền trực tiếp mắt sáng lấp lánh kêu lên. Bà Phan ngồi xổm xuống: "Lương Lương, bà lại nghĩ cách cho cháu. Nhưng yêu cầu này, bà thật sự là......" Cố Gia Duệ dường như nhìn thấu khó xử của bà Phan, nhóc xoay người, khuôn mặt manh soát mang theo vẻ làm nũng có thể khiến đám Anna mê luyến đến điên cuồng, tay nhỏ víu lấy tay áo Tiểu Chu, lắc lắc: "Chú Tiểu Chu...... chú Tiểu Chu......" "Tiểu thiếu gia, con muốn để bạn nhỏ này cùng đi học cùng chơi với con?" "Vâng," Cố Gia Duệ ôm lấy cánh tay Tiểu Chu, "Chú Tiểu Chu......" Tiểu Chu xoắn xuýt một lát, nói: "Vậy đi, tiểu thiếu gia, chú gọi điện thoại cho Cố tổng, hỏi ý của anh ấy, nhé?"