Edit + Beta: Vịt Nghe thấy một câu kia của Dư Bảo Nguyên đã vạch trần suy nghĩ trong lòng hắn, Lý Kha bởi vì bão tuyết và lạnh lẽo mà lộ ra làn da trắng lạnh, mặt nhanh chóng đỏ lên, "Sẽ trở lại." Dư Bảo Nguyên suy nghĩ một lúc lâu, cũng chỉ có thể khuyên Lý Kha như vậy. Lý Kha nhìn đôi mắt trong veo của Dư Bảo Nguyên, nhất thời cổ họng có chút nghẹn. "Nào, vào đi thôi, vào ăn chút gì, bận rộn cả ngày, hẳn cũng mệt rồi," Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng dẫn Lý Kha đi vào bên trong, "...... Sao càng ngày càng cảm thấy anh giống thú cưng vậy chứ, làm thế nào cũng không khiến người ta yên lòng." Mắt Lý Kha xoay tròn: "Thật ra tôi chỉ là......" "Được rồi," Dư Bảo Nguyên đưa vào tay Lý Kha một cốc nước nóng, làm ấm tay hắn, "Không nói nữa, anh xem môi anh cũng tím bầm vào rồi, nhanh làm ấm đi." Lý Kha trầm mặc gật gật đầu, trong tay nắm chặt chiếc cốc đựng nước nóng đi vào biệt thự. Lúc hắn đến trước một cánh cửa, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Dư Bảo Nguyên. Lúc này, Dư Bảo Nguyên đang đứng cách cổng không xa, phía sau là bão tuyết như lông ngỗng tung bay, ánh nắng của ngày mặt trời không lặn chiếu lên những bông tuyết này đến trắng toát, trắng đến chói mắt. Mà Dư Bảo Nguyên đứng đưa lưng về phía cảnh tượng này, bộ chính trang màu trắng, cao thẳng thon dài, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ kia cũng vô cùng anh tuấn đẹp trai. Hầu kết Lý Kha chuyển động, sau đó dùng âm thanh hơi khàn chậm rãi nói: "...... Anh Dư, anh nói, hai tháng có phải trôi qua rất nhanh không?" Dư Bảo Nguyên nhíu mày, sau đó cười nói: "Tôi bận chuẩn bị hôn lễ, cho nên cảm thấy hai tháng trôi qua rất nhanh. Anh cứ lo lắng chờ đợi, tôi nghĩ hai tháng của anh hẳn là trôi qua dài dặc giày vò." Ánh mắt Lý Kha co lại, sau đó gật gật đầu. "Nhưng mà," Dư Bảo Nguyên sâu lắng nói, "Anh phải tin, dù đoạn đường có khó khăn cỡ nào, cũng có điểm cuối." Lý Kha lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn Dư Bảo Nguyên, đột nhiên cảm giác được trong lòng có thứ gì đó chuyển động. Hắn nắm chặt cốc nước, xoay người đi về phía biệt thự. (Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress) Dư Bảo Nguyên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn, thở dài. "Hai bọn họ nhất định sẽ đoàn viên," Âm thanh của Cố Phong từ phía sau truyền tới, Dư Bảo Nguyên nhất thời cảm giác mình được ôm vào trong một cái ôm vô cùng ấm áp vững vàng, "Cho nên, đừng thở dài nữa, đừng lo lắng nữa, nhé?" Dư Bảo Nguyên khẽ cười một tiếng: "Đúng vậy, hôm nay là hôn lễ của hai chúng ta, nên vui vẻ." Cố Phong chỉnh ngay ngắn người Dư Bảo Nguyên, sau đó khẽ cúi đầu, nhìn sâu vào trong mắt Dư Bảo Nguyên. Cố Phong mặc chính trang hôn lẽ màu đen, khiến hắn nhìn qua ưu nhã mà thành thục, tràn đầy hormone phái nam. "Tiệc cưới sắp bắt đầu rồi nhỉ," Dư Bảo Nguyên ở trong ngực Cố Phong nhẹ nhàng nói, "Chúng ta đi thôi?" "Không đi." Cố Phong ăn vạ Dư Bảo Nguyên, thỏa mãn ngửi mùi trên người Dư Bảo Nguyên. Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng đánh hắn, "Không đến tiệc cưới, hai bọn mình làm gì?" Cố Phong nhẹ nhàng đè ót Dư Bảo Nguyên cho một nụ hôn, sau đó thần thần bí bí cười nói: "Hôn lễ dù thế nào cũng là của hai chúng ta. Người khác ở đó, anh không thể ở riêng với em được." Dư Bảo Nguyên bĩu môi, "Anh tùy hứng gì thế." "Nơi đẹp như thế này, ngày và cảnh đẹp thế này, anh chỉ muốn trải qua cùng em," Vừa nói, Cố Phong dắt tay Dư Bảo Nguyên, "Tiệc cưới của hai chúng ta ở tầng trên cùng. Nơi đó, chỉ có chúng ta......" Trong mắt Dư Bảo Nguyên lóe lên chút cảm động. Cố Phong giống như một con mèo ăn trộm cá, lập tức dùng sức, ôm ngang Dư Bảo Nguyên lên, trong tiếng cười mắng của Dư Bảo Nguyên, ôm người lên tầng cao nhất. Mở cửa lớn hoa lệ tầng cao nhất ra, Dư Bảo Nguyên mới nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Mái vòm thiết kế, bốn phía đều dùng thủy tinh đặc thù tạo thành cửa sổ ngắm cảnh. Trên mặt đất trải thảm đắt tiền, trong lò sưởi đang có ngọn lửa nhảy lên, thỉnh thoảng phát ra tiếng đồm độp. Trên bàn, bày đầy đồ Dư Bảo Nguyên thích ăn, phía giữa nhất là một chiếc bánh ngọt siêu cấp lớn, trên đó viết Tân hôn vui vẻ. Chữ viết mạnh mẽ có lực kia, vừa nhìn chính là bút tích của Cố Phong. Xem ra Cố Phong không chỉ dụng tâm vào quy trình hôn lễ, ngay cả nơi ở riêng của hai bọn họ, cũng trang trí đẹp như vậy. Dư Bảo Nguyên cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp. Cố Phong nhẹ nhàng đặt Dư Bảo Nguyên xuống, hôn lên trán một cái: "Vợ à, đây là anh đã dụng tâm bố trí thiết kế. Hạnh phúc không cần nói với người khác, chỉ cần có em ở bên cạnh anh, anh đã thỏa mãn. Nơi này, chỉ có hai chúng ta, cho nên......" Lời của hắn còn chưa nói hết, trong phòng bỗng nhiên vang lên âm thanh giống như thứ gì đổ xuống. Cố Phong lập tức cảnh giác: "Ai?" "Oa oa -" Tiểu lão hổ Cố Gia Duệ đầy tinh thần tò mò, nện bước không chắc chắn lắm, từng chút từng chút đi về phía hai ông ba của nhóc. Sắc mặt Cố Phong nhất thời có chút lúng túng. Hắn thật sự hoàn toàn quên mất, trong phòng còn có thằng nhãi này!