Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 12
Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên ở chỗ ngồi ngồi không bao lâu, Cố Phong cũng mặc áo sơ mi trắng mới sạch sẽ xuống, giống như người không có chuyện gì bình tĩnh mà ngồi bên cạnh Dư Bảo Nguyên.
Trần Lập Ninh vừa quay đầu liền nhìn thấy má trái Cố Phong hồng hồng, "Cố Phong, mặt anh sao thế?"
Vừa lúc trên sân khấu tới phần quyên tiền, mắt Dư Bảo Nguyên xoay chuyển, cười nhạo nói: "Cố tổng đây là nghĩ tới lại có cơ hội vì người già và trẻ em nghèo khó cống hiến sức lực của mình, kích động tới đỏ mặt đấy!"
Cố Phong cảnh cáo lườm cậu một cái.
Ánh mắt nghi ngờ của Trần Lập Ninh ở trên người Cố Phong và Dư Bảo Nguyên xoay một vòng, không nói gì, quay đầu nhìn trên sân khấu.
Mục quyên tiền vừa qua, chính là nghỉ ngơi giữa trận. Lão hồ ly và đám tiểu hồ ly thương trường nháo nhào đứng dậy, mang theo vài phần tính toán khôn khéo, bắt đầu tìm người nói chuyện.
Trần Lập Ninh ở bên tai Cố Phong nhẹ nhàng nói một tiếng, trước lui khỏi sân.
Đợi sau khi y đi, Cố Phong thấy ánh mắt Dư Bảo Nguyên hơi tò mò, lạnh lùng giải thích: "Em ấy muốn vào Cố thị làm trợ lý đặc biệt, trước khi nhậm chức phải tới Đức tham gia huấn luyện nửa tháng."
Dư Bảo Nguyên ồ một tiếng.
Cố Phong tiếp tục nói: "Đợi sau khi em ấy về, trước hết đi theo bên cạnh cậu, cậu giúp em ấy quen thuộc tình huống công ty."
Dư Bảo Nguyên trợn mắt nhìn người đàn ông này.
Để cậu dẫn dắt Trần Lập Ninh? Lầm đối tượng rồi đi?
Trần Lập Ninh người này, ngấm ngầm không an phận như vậy, thật sự tới cùng một nơi với cậu, dao ngoài sáng tiễn trong tối, đủ để áp sát ra cả bộ《Chân Huyên truyền》rồi!
Cố Phong nhìn thấy dáng vẻ khinh ngạc và phẫn nộ rõ ràng của Dư Bảo Nguyên, không biết làm sao, tâm tình khó giải thích được thông thuận chút, "Tôi đã quyết định, cậu tự giải quyết ổn thỏa, Trần Lập Ninh thân thể yếu, cậu mọi việc bao dung nhiều chút, nếu để cho em ấy chịu ủy khuất gì......"
"Vậy anh liền đuổi tôi?"
Nụ cười của Cố Phong lập tức cứng ở trên mặt. Nín thật lâu, hắn mới từ trong kẽ răng oán hận mà phun ra mấy chữ, "Cậu nghĩ hay quá!"
Giọng nói cương định, phía sau có mấy bạn hợp tác của tập đoàn Cố thị cầm chén rượu đi qua. Mấy người chân tình giả ý, mắt mang theo khôn khéo mà bắt đầu nói chuyện với nhau.
Dư Bảo Nguyên từ trong nói chuyện thoát thân, nhìn xung quanh hội trường một vòng.
Mấy đám đại lão có uy tín kia đều vây quanh Cố Phong, cậu vừa lúc trốn ở một bên vui vẻ nhàn nhã.
Một nhân viên tạp vụ đi tới bên cạnh cậu, "Tiên sinh, làm ly Champagne chứ?"
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, đưa tay từ trong khay của hắn cầm lấy một chén. Vừa đặt vào bên mép, chợt ý thức được chuyện mình mang thai. Cậu mím môi, buồn bực lại đặt Champagne trở lại, "Không cần."
Mang thai không thể uống rượu, huống chi cậu tửu lượng cực kỳ kém, vẫn là không uống.
Nhân viên tạp vụ mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không nhiều lời, gật gật đầu liền đi.
"Có nước nóng chứ?" Dư Bảo Nguyên gọi hắn lại.
Nhân viên tạp vụ gật gật đầu, "Ngài chờ chút."
Dư Bảo Nguyên tại chỗ chờ lâu, chờ tới chân mày cũng nhíu lại, mới nhìn thấy nhân viên tạp vụ vừa nãy, sắc mặt có chút dị thường, đi tới trước mặt mình, "Tiên sinh, nước nóng của ngài."
Ai ngờ, chất lỏng giống như nước này vừa vào miệng, giống như một ngọn lửa cháy mạnh, sặc tới cả khuôn mặt cậu nhất thời đều đỏ.
"Khụ khụ......"
Cố Phong vừa quay đầu, chỉ nhìn thấy Dư Bảo Nguyên sặc đến ngay cả cổ cũng đỏ, trong hốc mắt bị sặc đến rơi xuống một giọt nước mắt, nhíu nhíu mày đi lên đỡ lấy, "Lại sao thế?"
Dư Bảo Nguyên đè lại buồn nôn trong dạ dày, quay đầu lại nhìn, nhân viên tạp vụ đã chạy trốn. Cao tổng trong đám người đứng cách đó không xa, trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu kia đều là vẻ đắc ý cười hì hì.
Lại là mấy người nhàm chán này!
Dư Bảo Nguyên giận đến siết chặt quả đấm.
Kể từ khi cậu và Cố Phong ở cùng nhau, sau khi mấy người này biết Cố Phong cũng không thích cậu, liền ôm tinh thần trọng nghĩa và cảm giác ưu việt thay trời hành đạo trong lòng, thỉnh thoảng trêu cợt cậu.
Lúc trước là mua chuộc nhân viên vệ sinh, thừa dịp cậu tan làm làm bẩn hết tài liệu đã chỉnh lý xong, hoặc là ở tiệc rượu để cho cậu ở trước mặt mọi người bị rượu đỏ giội đầy người, lần này đổi thành rượu mạnh để trêu cậu.
Cậu chịu đựng cảm giác khó chịu giống như đốt cháy trong yết hầu, đè lại dạ dày của mình.
Cậu còn mang thai......
Bọn họ vậy mà lừa cậu uống rượu mạnh......
Cố Phong từ trong tay run rẩy của Dư Bảo Nguyên cướp ly thủy tinh qua, nhấp một ngụm.
Sminor Vodka, rượu mạnh độ thuần chất cao.
Hắn nheo mắt lại, lạnh lùng liếc Cao tổng bên kia một cái.
Đám Cố tổng giống như không ngờ tới sắc mặt Cố Phong sẽ khó coi như vậy, đều ngẩn ra, xám xịt mà chìm trong đám người âm thầm, định lừa bịp qua.
Cố Phong dẫn Dư Bảo Nguyên ở một bên ngồi xuống, đút cho cậu chút nước nóng. Nước nóng mặc dù hòa tan mùi rượu cồn nồng đậm trong miệng, nhưng cảm giác thiêu đốt đau đớn giống như ngọn lửa mạnh kia, vẫn ở trong dạ dày tuôn ra.
Cố Phong vỗ vỗ lưng cậu, "Không sao chứ?"
Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, tuy nhiên lại cảm thấy có chút đầu váng não căng. Tửu lượng cậu vốn không tốt, hơn nữa ngụm rượu mạnh kia số độ quá cao, tác dụng chậm quá lớn, không quá 10 phút, đã hơi có chút lên đầu.
"Vẫn chống đỡ được chứ?" Cố Phong cau mày hỏi.
Dư Bảo Nguyên không đáp lời hắn, chỉ là mặt bắt đầu từ từ thiêu đỏ.
Cố Phong nhìn dáng vẻ này của cậu, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện phát sinh lần trước lúc Dư Bảo Nguyên uống rượu say.
Lúc trước trong một dạ tiệc, Dư Bảo Nguyên trong lúc vô tình uống rượu, say đến rối tinh rối mù. Say còn không nói, còn muốn lên sân khấu giống như chó điên đoạt micro của MC, ai cũng không kéo được, mắt say lờ đờ gãi tay định hát một đoạn kinh kịch《Quý phi say rượu》, trong lúc nhất thời chấn động mọi người, tên giương cao giới thương nhân.
Phẩm rượu kém như vậy, cũng là thế gian hiếm thấy.
Cố Phong sợ cậu lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, thở dài, "Thôi vậy, tôi trước dẫn cậu về."
"Về con mẹ anh về," Mắt Dư Bảo Nguyên hơi say lườm hắn một cái, "Ông đây hôm nay vẫn chưa đại phóng thành tựu......"
Cố Phong hừ lạnh một tiếng, "Đại phóng thành tựu? Thôi đi, cũng không ngại mất mặt."
Vừa nói, mạnh mẽ kéo Dư Bảo Nguyên, gật gật đầu với các lão tổng, "Tôi dẫn trợ lý Dư đi trước, xin lỗi không tiếp được."
Các lão tổng cũng biết sự tích vinh quang của Dư Bảo Nguyên. Giờ phút này, thấy Cố Phong giống như Tương Tây cản thi nửa khiêng Dư Bảo Nguyên, cũng hiểu gật gật đầu.
Dư Bảo Nguyên thần trí dần dần biến mất trong rượu cồn, trong lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mình bị khống chết ở trong một cái ôm nóng như lửa. Cậu cau mày dùng nắm đấm nện ngực người kia, "Đệt, anh cái rổ chó này muốn bán tôi tới chỗ đó......"
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
18 chương
10 chương
97 chương
43 chương