Ta Sẽ Làm Ấm Chăn

Chương 14 : Nhất Kiến Chung Tình

"Ầm ầm ầm..." Một trận trống to kéo theo tiếng chiêng, tiếng pháo phía sau. Không khí hiện trường đột ngột nóng lên. Chờ gia đinh báo buổi diễn đã xong, trên cơ bản bọn người ở dưới đài đều trợn to hai mắt, cõi lòng đầy mong đợi nhỉn lôi đài. "Trận quyết đấu thứ nhất, Nguyệt Bạch công tử Bao Hựu Văn đánh với Tống tam công tử Tống Vân" tiếng hô vừa dứt, dưới đài tiếng vỗ tay bùng nổ như sấm. (rất thích trận đấu tàn nhẫn, xem ra rõ là căn bệnh từ xưa đến nay á ~ đá bay ~) Bao Hựu Văn thở sâu, từ phía sau đài ra vẻ bình tĩnh bước ra. Thân ảnh xanh biếc nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài. Tống Tam công tử cũng không cam lòng yếu thế chân phải nhẹ nhàng một bước, nháy mắt cũng ở trên lôi đài. "Thỉnh." "Thỉnh." Hai người tiên lễ hậu binh. Chỉ nghe, tiếng chiêng vừa vang lên. Tống Vân vù một chưởng, Bao Hựu Văn xoay người nhảy ra xa hai bước, có chút miễn cưỡng tránh né, vừa vặn trở mình, cúi người nghiêng về trước tay phải một chưởng. Trong khoảnh khắc, hai người dẫn dắt thế trận, chiêu số biến hóa cực nhanh, vô cùng linh hoạt, chẳng phân biệt cao thấp. Dưới đài an tĩnh dị thường, ta nhìn chằm chằm Bao Hựu Văn, dưới chân hắn dần dần yếu đi, xem bộ dáng như sắp chịu không nổi. Trong phút chốc, dậm chân bị Tống Vân dồn vào một góc lôi đài. Đường Mộc ngồi trên đài, chậm rãi để lộ nắp trà, ngón tay thon dài điểm nhẹ nước trà, âm thầm nhẹ nhàng bắn giọt nước ra. Lúc này, khi Tống Vân dụng hết toàn lực xuất chiêu cuối cùng, bỗng nhiên đùi phải mềm nhũn, dưới chân nhất thời không đứng vững, trận tuyến rối loạn. Bao Hựu Văn hơi sửng sờ. Lợi dụng sơ hở áp đảo, thân thể nghiêng về trước, Bao Hựu Văn cười, thuận thế hướng người nọ hung hăng đạp một cước, Tống Vân nặng nề ngã ra ngoài lôi đài. "Ầm —— " Tiếng chiêng vang lên. Liền có người hô: "Trận đầu, Nguyệt Bạch công tử Bao Hựu Văn thắng!" Dưới đài tiếng khen vang dội. Bao Hựu Văn cười đến híp cả mắt, hướng ta trong đám người kia hét lên: "Thiếu gia ngươi lợi hại không!" "Vận cứt chó." Ta nhỏ giọng nói thầm, bất quá vẫn là hướng hắn vươn ngón tay cái. Đường Mộc chậm rãi đem tay che ở sau người, len lén nhìn Đường Thủy ở dưới đài, thấy nàng nở nụ cười hướng về phía ác nhân trên lôi đài so động tác tay xem không hiểu, trên mặt trong trẻo lạnh lùng hiện lên nét cười hiếm thấy. ... "Trận thứ hai... Bắt đầu... ." Mới vừa hạ giọng, phát hiện Đường Mộc chẳng biết từ lúc nào đã ở trên lôi đài. Toàn thân bạch y, nhanh nhẹn như tiên, mỹ quan như ngọc, tựa như hương thơm của thủy tiên trắng, tóc búi mây bồng. Huyên náo dưới đài bỗng nhiên an tĩnh, vài người xem thậm chí giật mình. Khi tỷ thí, Đường Mộc chậm rãi ra chiêu, dễ dàng đem tiến công của người kia hóa thành vô hình, nói tỷ thí chi bằng nói nhanh nhẹn và khiêu vũ càng chính xác hơn, khiến người xem cơ hồ quên mất trận đấu, ngay cả dòng chảy của thời gian cũng trở nên chậm rãi, như mộng như ảo. Trong chớp mắt, chẳng biết từ lúc nào trên đài chỉ còn lại một mình Đường Mộc. Thắng dễ như trở bàn tay, thậm chí ngay cả khí tức cũng không hỗn loạn. Hồi lâu. Gia đinh hô to: "Trận thứ hai, Đường, Đường Mộc công tử thắng!" Người ở dưới đài kinh hãi trong phút chốc, lúc này mới chậm rãi vang lên âm thanh reo hò. Đường Mộc nhìn phía dưới, hướng về Đường Thủy. Khóe miệng mỉm cười, gương mặt mang một chút mong chờ? ... Không hề đáp lại. ... Ai cũng không chú ý, vị kia phảng phất như tiên nhân, trên mặt nhàn nhạt dào dạt ý cười nhưng dần dần dừng lại, dường như chưa hề xuất hiện qua. Cơ hồ có phần chật vật xuống lôi đài, bóng dáng như tuyết thoạt nhìn mất mát nói không nên lời... Cuộc thi võ kết thúc. Ngoại trừ Bao Hựu Văn và Đường Mộc, còn có lão bá kia ??! Còn thừa lại hai người...(╮(╯_╰)╭ vừa nhìn liền biết là làm vật hi sinh lười giới thiệu) tổng cộng năm người, tham gia vào cuộc thi văn ngày mai. Sau đó, quản gia nói qua một chút cha của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ muốn mở tiệc chiêu đãi năm vị may mắn, giao lưu tình cảm, đồng thời nhân vật chính Giang Nguyệt cũng sẽ tham gia. Kỳ thực nguyên do lớn nhất chính là cuộc thi văn ngày mai sẽ do Giang đại mỹ nhân ra đề mục. Nói trắng ra là trước xem ấn tượng đầu tiên, ấn tượng tốt liền ra đề dễ, bộ dáng của hai vị làm vật hi sinh kia cũng không kém (hai người vô danh, giận!) thì ra một chút xảo trá. Cắt ~Bà nội nó. Ta càng đố kị không hảo cảm bĩu môi. Lúc ngồi bên trong phòng chờ, bởi vì cuộc thi võ ngày hôm qua Bao Hựu Văn sửng sốt không có tiền đồ khẩn trương hơn nửa ngày, cái mông vừa đặt lên ghế chỉ chốc lát liền ngủ vù vù, đang ngủ còn không quên chẹp mồm, kích động nước bọt đều chảy ra. Ta bất đắc dĩ xem xét bánh bao cùng heo ngủ cũng không khác lắm, lấy khăn đắp lên mặt hắn, dù sao đã ăn mặc cực kỳ giống cây hành, cũng không thể thành một người rửa trôi hành đi. Tội lỗi, tội lỗi... Lúc ngẩng đầu, trùng hợp chạm vào ánh mắt không giải thích được của Đường Mộc ném qua, ta hướng hắn cười cười. Hắn dừng lại, cau mày, lạnh lùng bỗng nhiên xoay đầu qua chỗ khác. "?" "Đường.." Mộc, còn chưa chờ ta nói hết. Hắn chợt đứng dậy, đi đến quản gia đang đợi ở một bên bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng, nói: "Thân thể không được khỏe, không tiện tham gia bữa tiệc tối nay, cáo từ." Nói xong, cũng không chờ quản gia lên tiếng, liền nhanh chóng rời đi. Bữa tiệc bắt đầu, Giang lão gia tiêu sái cười to, mời chư vị ngồi xuống. Hé ra một cái bàn cực tròn, ít nhất cũng có thể ngồi được mười người. Ta (nha hoàn) ngoan ngoãn đứng phía sau Bao Hựu Văn cách rất xa, tùy thời đợi mệnh. Chốc lát thức ăn phong phú được bày ra trên bàn. Giang đại mỹ nhân cũng không ở trong đó, kỳ thực trong lòng đại gia biết rõ, bốn vị lưu lại cho đến bây giờ là muốn nhín thấy dung mạo. Nhưng bây giờ mỹ nhân không xuất hiện, dù gì cũng là người cổ đại, mặc dù là nữ nhân giang hồ nhưng vẫn ngại mở miệng hỏi, chung quy không ai muốn bị chụp mũ ham mê nữ sắc. Rượu đã quá ba tuần, ta đói bụng lẩm bẩm. Khi ta cho rằng bữa tiệc sẽ giải tán, bỗng nhiên một giọng nói ngọt ngào từ phía sau thốt lên: "Cha, nữ nhi đến chậm." Chỉ thấy Giang Nguyệt một thân y phục tím nhạt, cái gáy duyên dáng hơi lộ ra, trâm ngọc hồ điệp tà tà quấn tóc, có vẻ tùy ý cũng không phải lịch sự tao nhã. Đôi mắt đẹp nhìn quanh kiều mị như ánh trăng, nụ cười nhạt như hoa nở, dung nhan cực kỳ đẹp. Trong nháy mắt, căn phòng bỗng nhiên tĩnh lặng. Gương mặt Bao Hựu Văn vốn không hứng thú, cũng tò mò quay đầu nhìn về hướng âm thanh kia. ... Bao Hựu Văn đột nhiên đứng lên, gần như không thể tin được nhìn Giang Nguyệt, ngay cả ly rượu hất lên trên người cũng không biết, cơ hồ mất hồn, nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, ngây dại. (Chúc mừng anh, duyên phận hai người chấm đứt từ đây╭ (╰_╯)╮ ) ... Ta quay đầu xem Bao Hựu Văn tham luyến nhìn Giang Nguyệt, rốt cuộc bất đắc dĩ cười cười, hết lần này đến lần khác ta có chút vô lực. Đúng vậy, thiên hạ có ai không thích nữ tử có sắc đẹp như thế. Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm giác bản thân như thằng hề đứng trước kính chiếu yêu, lộ ra nguyên hình, rõ ràng không ai nhìn ta, lại nghĩ như bị người ta vạch trần khuyết điểm, không tự biết cúi đầu. Giang Nguyệt giống như từ nhỏ thường thấy những cảnh này, bị người khác nhìn ngây người sớm đã thành thói quen. Vẫn không mất phong phạm tiểu thư, cười nhạt lửng thững đến trước bàn, chậm rãi chào một cái, hờn dỗi giống như thất lễ chư vị, nói là do nhất thời mãi mê thơ văn, suýt chút nữa quên cả thời gian, may mà được tiểu nha hoàn bên cạnh nhắc nhở. Thơ văn sao...Thư hương môn đệ, học thức uyên bác không gì hơn cái này sao. Lúc này hồn vía mọi người mới quay về, cha của mỹ nhân sớm biết cười thập phần sâu xa, cực kì giống người bày mưu nghĩ kế, thận trọng đã sớm liệu trước. Bao Hựu Văn dường như lúc này hoàn toàn tỉnh ngộ. Giang Nguyệt giống như cảm nhận được ánh mắt của Bao Hựu Văn, quay đầu hướng Bao Hựu Văn cười, đẹp quá mức. Quả nhiên Bao Hựu Văn gò má nhất thời ửng đỏ, có chút ngượng ngùng cúi đầu, thậm chí không hề dám liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt kia tựa như không dung nạp thêm người nào. ... Cả bữa cơm, ta nhìn Bao Hựu Văn chưa từng nói thêm câu nào, chỉ thỉnh thoảng nhìn Giang Nguyệt, khóe mắt mỉm cười, phảng phất như thấy được cảnh vật đẹp nhất thế gian. Cái này có phải hay không...Nhất kiến chung tình? Lén lút vươn tay nhẹ nhàng xoa nửa khuôn mặt, đầu ngón tay có chút lạnh, thân thể không tự biết khẽ run lên. Ta đứng ở một góc xa xa, đặc biệt an tĩnh chờ bữa ăn này kết thúc. Trong thoáng chốc ngẩng đầu mới phát hiện ngoài phòng đã là một mảng đen kịt, nguyên lai trễ thế này rồi.