Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 2
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Phòng tiếp khách không khí nghiêm túc dị thường, ngồi ở ghế chủ vị trên cao là một lão giả tóc hoa râm. Bộ râu trắng che kín đôi tay thô dày đầy vết chai, chứng tỏ ông cũng là một linh sư thường xuyên chiến đấu. Người đó cũng chính là ngoại công Hạ Như Phong, Hạ gia gia chủ Hạ Lâm Lạc.
”Hạ gia chủ, lời ta vừa nói ngươi nghĩ thế nào?” Nam tử trung niên trên ghế khách quý uống một ngụm trà, giọng điệu không chút để ý nói: “Xem ra mấy năm nay Hạ gia thật sự xuống dốc, liền một ly trà ngon cũng không có.”
Nguyên bản Hạ gia cùng Vân gia đều là đại gia tộc, nhưng mười hai năm trước Hạ gia lão gia chủ ở núi lửa gặp nạn, Hạ gia nhất thời không thể gượng dậy. Hạ Lâm Lạc lúc đó tu vi cũng là trì trệ không tiến nên không có biện pháp khôi phục gia tộc, để hai đại gia tộc kia đẩy khỏi vị trí ban đầu.
”Muốn thôn tính Hạ gia chúng ta...” Trên mặt Hạ Lâm Lạc phủ kín một tầng lạnh lùng, thanh âm cũng biến lạnh lẽo, “Mơ tưởng!”
”Hừ!” Bị cự tuyệt, sắc mặt nam tử vô cùng khó coi, ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Lâm Lạc, ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn. “Hạ gia chủ, vẫn là không nên cự tuyệt sớm vậy. Đem Hạ gia nhập vào Vân gia có rất nhiều chỗ tốt, còn không...”
Nam tử nheo lại đôi mắt, một cỗ hơi thở nguy hiểm lặng yên lưu chuyển trong phòng.
”Câu này nếu là người kia nói còn có chút khí thế, về phần Vân Lâm ngươi không thể uy hiếp được ta.” Hạ Lâm Lạc đối với lời đe dọa kia không chút để ý. Quả thực nếu người đến là Vân Thiên còn có chút tác dụng, dù sao cũng là người đã tiến vào linh cảnh. Ông dù mười hai năm tu vi không có tiến bộ, so với Vân Lâm đồng lứa vẫn dành thắng lợi. Hơn nữa nơi này là Hạ gia, hắn còn có thể tốt sao?
”Lão nhân, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, để bản tiểu thư tới giáo huấn ngươi!”
Nghe ra ý khinh thường, hồng y thiếu nữ bên cạnh Vân Lâm đứng dậy, trường tiên màu hồng như con rắn hướng về phía Hạ Lâm Lạc.
”Hừ!” Hạ Lâm Lạc khẽ hừ một tiếng, tay áo vừa phất liền có một đạo hồng quang bay ra. Hồng y thiếu nữ không kịp thu roi, chỉ có thể kinh hoàng trừng lớn mắt.
Ngay khi hồng quang tới trước mặt, một bàn tay kéo thiếu nữ tránh khỏi công kích.
Vân Lâm vẫn còn giữ cánh tay thiếu nữ, trên mặt mang theo tức giận: “Hạ gia chủ, ngươi là muốn cùng Vân gia khai chiến sao!”
”Hạ gia chúng ta thà chết cũng không khuất phục.” Hạ Lâm Lạc siết chặt nắm đấm, biểu tình chợt sinh ra chút hận ý. Ma nữ Vân gia thương tổn ngoại tôn nữ của ông, món nợ ấy ông còn chưa có tính, bọn hắn thế nhưng còn dám tới Hạ gia...
Cho dù chết, ông cũng phải kéo theo vài người Vân gia chôn cùng, muốn thôn tính Hạ gia cũng không dễ dàng như vậy, nhất là khi hai gia tộc lúc nào cũng như nước với lửa.
”Hảo, đủ hung ác.” Vân Lâm không giận mà cười, chỉ là trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn. “Ta cho Hạ gia các ngươi một cơ hội. Một tháng sau, Hạ gia và Vân gia cho các thành viên trực hệ trẻ tuổi ra chiến đấu. Nếu Hạ gia thắng liền coi như ta chưa nói gì, nếu thua phải quy thuận Vân gia. Thế nào, dám nhận?”
Vân Lâm nói đến cuối ẩn ẩn coi thường. Hạ gia sớm không bằng trước, trong những người trẻ tuổi chỉ có Hạ gia đại thiếu gia Hạ Vân Ly thiên phú không tệ, ba năm trước khi rời khỏi gia tộc là ngũ cấp linh sư cao nhất. Nhưng là hắn cùng phụ thân hắn xuất môn một lần chính là ba năm, ngay Hạ Lâm Lạc cũng không biết chuẩn xác tin tức bọn hắn, trong một tháng như thế nào chạy về?
”Như thế nào, không chấp nhận? Đường đường Hạ gia gia chủ, cư nhiên là một kẻ nhu nhược.” Vân Lâm hèn mọn gợi lên khóe môi, mặc kệ thế nào Hạ gia lúc này là tình thế bắt buộc phải tiếp nhận khiêu chiến. Chỉ cần có thể thu phục Hạ gia, phương thức thế nào không quan trọng.
Hạ Lâm Lạc mặt xanh mét, hai tay nắm càng chặt. thời điểm ông từ ghế đứng lên, một đạo thanh âm thản nhiên truyền tới.
”Vân gia thật đúng là uy phong a!”
Này thanh âm lãnh mạc, so với khúc nhạc xinh đẹp nhất thế gian còn muốn hay hơn. Một thiếu nữ từ ngoài cửa đi vào, dung nhan trẻ con lại có vẻ tuyệt thế chi tư, đòng thời lại lãnh khốc kiêu ngạo.
”Lời khiêu chiến này, ta nhận.”
Ngừng lại một chút, thanh âm phiêu đãng trong phòng lại mang theo kiên định lựa chọn, chậm rãi đánh vào tâm mọi người.
”Phong Nhi.” Lúc nhìn đến thiếu nữ, thần sắc Hạ Lâm Lạc thoáng mềm mại, sau khi nghe được lời của nàng liền biến đổi. “Phong Nhi đừng hồ nháo, chuyện nơi này không liên quan đến ngươi. Mau đi xuống!”
Hạ Như Phong không nói gì, đối Hạ Lâm Lạc hơi cười cười. Luận thực lực, nàng có thể không bằng một ai trong Vân gia, nhưng luận âm mưu quỷ kế, chưa ai sánh được nàng. Huống chi nàng từng là dưỡng nữ của Hoa Hạ cổ võ thế gia, tinh thông Hoa Hạ cổ võ, phối hợp sử dụng linh lực, đối phó loại người như Vân gia ma nữ hoàn toàn đủ sức.
”Chẳng qua, Hạ gia thua phải quy thuận Vân gia, Vân gia thua lại không mất gì, thật không công bằng!”
”Nếu Vân gia thua, ta sẽ không tìm Hạ gia gây phiền toái nữa.” Vân Lâm trong mắt lộ tia hèn mọn. Hạ Vân Ly không ở Hạ gia, Hạ gia căn bản không có khả năng thắng Vân gia.
Hạ Như Phong lắc lắc đầu, ngón trỏ giơ lên cũng khẽ đung đưa theo, khóe miệng tươi cười bất giác mang theo khinh bỉ: “Bản thân là gia chủ, chẳng lẽ điểm đạo lý ấy ngươi còn không rõ ràng? Ta muốn không phải thứ đó, vật chất thực tế có hiểu không? Nghe nói Vân gia có một ngọn Hỏa Diễm Thảo tam giai, bán đi chắc được không ít giá?”
Hỏa Diễm Thảo ở trong núi lửa mới có thể sinh trưởng, bên cạnh lại có một Hỏa Diễm Thú thủ hộ. Cỏ này nếu đem đến phòng đấu giá có thể kêu giá tốt, chẳng trách Hạ Như Phong đánh chủ ý như vậy.”
”Hảo, nếu Vân gia thua, Hỏa Diễm Thảo là của Hạ gia các ngươi.” Vân Lâm cắn răng một cái đáp ứng, dù sao bằng năng lực của Hạ Như Phong không có khả năng tại sân chiến đấu dành thắng lợi. Hỏa Vân thành lúc đó chính là của Vân gia.
”Chậm đã, ta...” Hạ Lâm Lạc vừa định mở miệng ngăn cản, Hạ Như Phong tầm mắt đã quay sang.
”Ngoại công, cháu gái người không phải nhu nhược.”
Thiên không nóng bỏng, ánh mặt trời chiếu lên dung nhan thiếu nữ còn chút trẻ con. Thanh âm của nàng như trước thản nhiên, lại thêm kiên định khiến Hạ Lâm Lạc lập tức im lặng. Nhìn dung nhan động lòng người sáng rọi, hốc mắt ông chứa đầy hơi nước.
Đúng rồi, nhận khiêu chiến là vì muốn chứng minh cháu gái ông không hề nhu nhươc.
”Xem ra vật đó đưa ngươi là thích hợp nhất. Phong Nhi, đi cùng ta một chút.”
Nếu ngoại tôn nữ là vì ông mà nguyện ý đi nhận khiêu chiến, ông vận dụng chút quyền lợi của gia chủ đem vật đó cho nàng thì thế nào? Huống chi, ông tin tưởng Phong Nhi có thể hoàn thành điều kiện tổ tông lưu lại.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
261 chương
82 chương
29 chương
11 chương