Thẩm Sở Sở đỏ mặt, nhìn qua biểu cảm của Hàn Hành Ngạn, sau đó lại lặng lẽ cúi đầu. Kết hôn sao? Chủ đề này, dường như có chút sớm... chẳng qua, cô nghĩ tới thời gian trên hệ thống, hình như chính là vào năm sau. Cô trước đây vẫn chưa từng nghĩ qua vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy bản thân dường như kết hôn cũng khá là sớm. Hai người cứ đứng như vậy, đều im lặng không nói gì. Hàn Hành Ngạn không đành lòng làm khó Thẩm Sở Sở, cất tiếng nói trước: "Sở Sở, là anh đường đột. Phải rồi, buổi tối muốn đi ăn lẩu không, anh bảo thư ký Vương đặt chỗ." Thẩm Sở Sở cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, lập tức gật đầu, đáp: "À, được." ****** Mẹ Hàn hôm nay đúng là vô cùng vui vẻ, một mặt là vấn đề của đứa cháu ngoại nhà mình lập tức có thể giải quyết rồi, đương nhiên, một mặt càng quan trọng hơn là gặp được con dâu tương lai của mình. Cha Hàn thấy mẹ Hàn bộ dáng vui vẻ, hỏi: "Chuyện kia của Đằng Đằng giải quyết được rồi?" Mẹ Hàn cười đáp: "Ừm ừm, con trai nói chuyện này giao cho nó, nó rất nhanh có thể giải quyết được." Nói xong, mẹ Hàn liền ngâm nga một bài nữa. Cha Hàn và mẹ Hàn là vợ chồng mấy chục năm, vừa nhìn vợ vui như thế, hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay còn có chuyện đáng mừng khác?" Mẹ Hàn vừa nghe lời này, lập tức đi đến trọng điểm của cuộc trò chuyện, nói: "Ông đoán xem tôi hôm nay nhìn thấy ai?" Cha Hàn phối hợp hỏi lại: "Ai thế?" "Tôi gặp được con dâu tương lai của chúng ta rồi!" Mẹ Hàn hưng phấn nói. "Ồ? Con dâu, Thẩm Sở Sở sao?" Cha Hàn một tính, liền biết vợ nói đến ai. Mẹ Hàn gật đầu, nói: "Còn không phải sao, hôm nay lúc đi công ty Hành Ngạn gặp được." Cha Hàn một bên pha trà một bên nói: "Bà không sợ cô gái này giống với người mà Trương Đằng quen sao?" Mẹ Hàn ánh mắt bất thiện nhìn cha Hàn, nói: "Tôi thấy ông chính là có suy nghĩ phiến diện với nữ minh tinh! Sở Sở người ta chỗ nào không tốt chứ, cô gái Đằng Đằng quen kia căn bản không có cách nào so sánh với Sở Sở." Cha Hàn đúng thật là có ý kiến với Thẩm Sở Sở, nói: "Này chỗ nào là tôi phiến diện, bà nhìn xem tin tức trên mạng, mà lại nghĩ xem những gì chúng ta vẫn biết. Lại nói, bà nghĩ xem một thời gian trước chuyện trên mạng đó..." Kết quả, cha Hàn còn chưa nói xong, liền bị mẹ Hàn cắt ngang, nói: "Tôi nói ông cái lão già này, ông nói linh tinh cái gì đấy. Cái chuyện đợt trước không phải đã thanh minh rồi à, mấy các tin tức đều là giả đấy. Sở Sở đó là bị người ra hãm hại, ông cho là tôi không biết sao, ông cũng đi điều tra mà. Ông rõ ràng biết kết quả, ông còn nói như thế." Cha Hàn nghe lời này, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi là biết chuyện kia là giả, nhưng cái giới đó loạn lắm. Trình độ văn hóa của nữ minh tinh thường không cao, ham tiền lại nhiều, sau này làm sao dạy dỗ con cái, con cháu nhỡ đâu lại bị bọn họ dạy thành hư." Mẹ Hàn nghe thế, nghĩ tới tin tức có được hôm nay, lập tức phản bác lại: "Lời này ông nói sai rồi. Cô con dâu này của chúng ta còn thật sự không giống tiểu minh tinh phổ thông trong giới giải trí. Trước không nói đến nhà của nó là tự mua. Ông đoán xem con bé là tốt nghiệp trường nào?" Tay nâng chén trà lên uống của cha Hàn liền ngưng lại, quay đầu nhìn sang vợ mình, hỏi: "Trường nào?" "Đại học Đế đô." Cha Hàn vừa nghe tên, dần dần đặt chén trà trong tay xuống bàn, hỏi lại: "Bà khẳng định?" Mẹ Hàn đáp: "Chuyện như thế này ông lên mạng hoặc là tìm người tra một cái là biết." Cha Hàn gật gù, lâm vào trong suy tư, nói: "Nếu thật sự là tốt nghiệp Đại học Đế đô, xem ra trình độ văn hóa vẫn là khá cao. Giáo dục con cháu là đủ rồi." Ông bỗng nhiên cảm thấy bản thân nên điều tra hẳn hoi một chút cô con dâu này mới được. Mẹ Hàn đối với sự thay đổi thái độ của cha Hàn có chút khó hiểu, nói: "Tôi thấy ông ấy à, chính là có cách nghĩ phiến diện với người ta. Vừa nói trường đại học của người ta tốt, ông liền thay đổi thái độ. Đúng là chưa từng thấy ông già nào như ông." Cha Hàn: "... Tôi già chỗ nào?" Mẹ Hàn: "Con trai ông đều sắp cưới vợ rồi, ông còn không già? Ông cũng đã sáu mươi rồi." Cha Hàn: "Nếu tôi là ông lão, bà còn không phải bà lão à." Mẹ Hàn: "..." Mấy ngày sau, cha Hàn lấy được toàn bộ tư liệu về Thẩm Sở Sở liền đối với Thẩm Sở Sở hài lòng không ít. Đồng dạng, còn có một người đối với tư liệu điều tra được trong tay vô cùng hài lòng. Hàn Hành Ngạn nhìn tin tức thư ký Vương đưa tới, nhẹ nhõm thở phào. Tin tức thu thập được thư ký Vương đã xem từ sớm, anh cẩn cẩn dực dực nhìn qua sắc mặt của sếp nhà mình, thấy sắc mặt của sếp không chỉ không có tức giận mà còn khá là nhẹ nhõm, trong lòng anh cũng có cân nhắc. "Những thông tin này chính xác không?" Hàn Hành Ngạn cầm một tờ đơn xét nghiệm hỏi. Thư ký Vương gật đầu, đáp: "Thiên chân vạn xác." Hàn Hành Ngạn gật đầu, nói: "Ừ, cậu bảo Trương Đằng lên đi lên một chuyến." Thư ký Vương lập tức đáp: "Được ạ." Lúc Trương Đằng lên đến nơi y phục chỉnh tề, cả người đều ngay ngắn chỉn chu, chỉ ngoại trừ gương mặt có vẻ rất suy sụp của cậu. Xem ra, tâm trạng của con người là không có cách nào dùng bề ngoài che giấu đi được. "Ăn mặc chỉnh tề thế là muốn làm gì?" Trương Đằng thở dài, nói: "Còn có thể làm gì, đi kết hôn thôi. Đúng rồi, anh họ, anh đã nói là sẽ giúp em đó, hôm nay là thứ hai rồi, cũng nên khuyên mẹ em đi." "Liền cố chấp kết hôn như vậy?" Hàn Hành Ngạn hỏi. Trương Đằng đáp: "Không kết hôn còn có thể thế nào, đứa trẻ chờ không được. Em nếu đã làm sai một lần thì không thể tiếp tục sai nữa. Em cần vì đứa con mà phụ trách." Hàn Hành Ngạn nói: "Đứa trẻ trong bụng được mấy tháng rồi?" Nói rồi, Hàn Hành Ngạn liếc sang tờ đơn xét nghiệm trên bàn. Trương Đằng không nghĩ tới anh họ sẽ quan tâm tới vấn đề này, nói: "Thời gian trước Sở Sở cũng từng hỏi em vấn đề này, xem ra hai người anh có cách nghĩ khá thống nhất. Hơn hai tháng đi, không đến ba tháng." Thế nhưng Hàn Hành Ngạn nhìn vào ngày trong đơn xét nghiệm, lại tính toán một lát, nói như vậy, đứa trẻ nên là bốn tháng rồi. "Cậu chắc chắn đứa bé hơn hai tháng?" Hàn Hành Ngạn hỏi lại. Trương Đằng không hiểu anh họ mình vì sao lại bối rối ở vấn đề này, rất khẳng định nói: "Chắc chắn chứ, tối đó là sinh nhật của Doãn Hinh Mộng, mọi người cùng nhau đi ăn tối. Em uống nhiều quá, vì thế..." Nói rồi, mặt Trương Đằng lại đỏ lên, đồng thời còn pha lẫn với nỗi hối hận sâu sắc. "Trước đó các cậu chưa từng phát sinh quan hệ sao? Ví dụ như bốn tháng trước." Hàn Hành Ngạn tiếp tục hỏi. Trương Đằng nhíu mày nói: "Anh họ, tuy rằng em không hiểu anh vì sao cứ luôn hỏi về vấn đề này. Nhưng, em vô cùng khẳng định là trước đó bọn em không có phát sinh bất kỳ quan hệ gì. Nếu nói tới bốn tháng trước, Doãn Hinh Mộng lúc đó hình như vẫn có bạn trai. Em sao có thể là người như thế." Nghe tới đây, Hàn Hành Ngạn gật đầu, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Anh đem đơn xét nghiệm bên tay đưa ra, nói: "Cậu tự mình xem đi." Trương Đằng nhìn đơn xét nghiệm mơ mơ hồ hồ, một chút cũng nhìn không hiểu, nói: "Anh họ, anh đưa em xem cái này xem cái gì, anh sao lại lấy đơn xét nghiệm của Hinh Mộng lấy đến." Hàn Hành Ngạn đáp: "Cậu nhìn lại phần thời gian kiểm tra." Trương Đằng cẩn thận nhìn vào ngày tháng, đột nhiên mở to mắt, không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn anh họ cậu một cái, lẩm bẩm: "Anh họ, anh lấy sai à, chuyện này không thể nào." Ngày tháng trên đó là mấy ngày trước sinh nhật Doãn Hinh Mộng, lúc đó hai người họ còn chưa có bất kỳ quan hệ nào. Mà vào lúc đó, Doãn Hinh Mộng liền đã có thai khoảng 9 tuần rồi. Hàn Hành Ngạn thấy Trương Đằng đã có chút ngốc rồi, cúi đầu đem tư liệu bên tay đưa qua, nói: "Cậu tự mình từ từ xem. Cậu là người trong cuộc, hẳn là càng có thể xem hiểu những thứ bên trong." Trương Đằng mơ hồ nhận lấy tư liệu Hàn Hành Ngạn đưa cho. Kết quả càng xem, Trương Đằng càng nói không ra lời tình tự của bản thân. Cậu biết mình bây giờ hẳn là tức giận, nhưng cậu thế nào cũng không thể khiến bản thân tức giận được. Thậm chí là... cậu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, muốn buông thả cười to một trận. Cậu biết mình không nên như vậy, nhưng cậu chính là không không chế được. Hàn Hành Ngạn thấy em họ mình trên mặt mang ý cười, cũng cảm thấy nhẹ người. Đoạn thời gian gần đây, Trương Đằng tâm trạng nặng nề, anh cũng theo đó mà khó chịu. Bây giờ hiểu lầm được giải, mọi người đều có thể nhẹ nhõm một chút. Chỉ là Trương Đằng cười không ra tiếng rồi bắt đầu khóc lên. Sau khi Trương Đằng trưởng thành, Hàn Hành Ngạn lần đầu tiên thấy cậu ta khóc, có chút bối rồi. Đặc biệt là, tiếng khóc của cậu ta rất lớn. Đến thư ký Vương cũng lo bên trong xảy ra chuyện gì, muốn đi vào giúp. Kết quả, bị Hàn Hành Ngạn nhìn một cái, lập tức đi ra canh cửa. "Anh họ, anh biết, anh biết áp lực em lớn thế nào không? Em không thích cô ta a, không muốn kết hôn với cô ta, không muốn sớm như vậy đã có con. Nhưng cô ta nói đứa con trong bụng là của em, em căng thẳng không chịu nổi. Hai tháng này em vẫn luôn đau khổ... em cảm thấy bản thân là một tên đàn ông cặn bã, em có lỗi với Doãn Hinh Mộng... em còn là một đứa con bất hiếu, em có lỗi với mẹ em..." Hàn Hành Ngạn nhìn vào Trương Đằng ngồi dưới đất khóc đến trời đất hôn ám còn la hét om sòm, thật là không muốn thừa nhận đây là em họ mình. Anh thực sự là không nhìn nổi nữa, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cậu ta. Trương Đằng một bên lau nước mắt, một bên lại lau nước mũi. Rất nhanh, trên đất vứt một đống lớn khăn giấy. Cứ như vậy, Trương Đằng ngồi dưới đất khóc, Hàn Hành Ngạn ngồi ở trên ghế nhìn cậu ta. Nhìn nửa ngày, Hàn Hành Ngạn thật sự là nhịn không nổi nữa, mở máy tính bắt đầu làm việc. Anh nghĩ, người dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với chuyện mình làm ra. Trương Đằng cũng như vậy. Chuyện lần này cũng coi như cho cậu ta một lần giáo huấn, sau này đừng có ở bên ngoài uống nhiều như thế, đừng để bản thân rơi vào cảnh túng quẫn như vậy. Qua một lúc sau, Hàn Hành Ngạn phát hiện không nghe thấy tiếng của Trương Đằng nữa, cúi đầu nhìn cậu ta một cái. Kết quả nhận ra Trương Đằng đang phát ngốc. Cảm nhận được ánh nhìn của Hàn Hành Ngạn, Trương Đằng đỏ mắt, nhìn lên anh họ nhà mình, thì thầm: "Anh họ, anh với Thẩm Sở Sở đã làm chưa?" Nghe thấy vấn đề này, sắc mặt Hàn Hành Ngạn có chút mất tự nhiên, vấn đề riêng tư như vậy, anh không có ý định chia sẻ với bất kỳ ai. "Hỏi nhiều thế làm gì? Việc cần giải quyết, là hiện tại phải xử lý tốt việc của cậu đi." Trương Đằng lại giống như không nghe được vậy, mím mím môi nói: "Anh họ, anh nói... anh nếu như thật sự làm rồi sẽ không có cảm giác gì sao? Chẳng lẽ là sau khi uống sau thì sẽ không có cảm giác sao?"