Thẩm Sở Sở nhìn thấy chiếc xe lạ lẫm trước mắt, lại nhìn sang bên cạnh mình, lúc này đang không một bóng người. Dù sao chiếc xe này tuyệt đối không thể nào là đến đón cô được, cô vô thức muốn đứng sang một bên, kết quả, lúc cô định nhấc chân định đi, cửa bên ghế phụ lái từ từ hạ xuống. "Cô Thẩm, tôi đưa cô một đoạn nhé." Thẩm Sở Sở nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn vào bên trong một cái, vẫy vẫy tay rồi nói: "Không cần đâu, không cần đâu, tôi có thể bắt xe về được. Đa tạ Hàn tổng." Lúc này lượng xe trên đường rất đông, Hàn Hành Ngạn vừa dừng xe một lát, người tài xế phía sau đã bắt đầu ấn còi dồn dập. Thẩm Sở Sở liếc nhìn thấy Hàn Hành Ngạn ngồi trong xe chỉ nói một câu rồi liền im lặng không nói nữa, hơi hơi có chút bối rối. "Ở đây không dễ bắt xe." Hàn Hành Ngạn lại nói. Anh tuy là chưa từng bắt xe ở đây bao giờ, nhưng cũng có thể nhìn ra Thẩm Sở Sở đã đứng ở đây được một lúc rồi. "Hàn tổng, thật sự là không cần đâu, tôi sẽ chờ thêm lát nữa." Thẩm Sở Sở vẫn từ chối Hàn Hành Ngạn. Hai người họ cũng không được coi là rất thân, nếu lên ngồi xe của một người lạ cô cũng không quen lắm. Người tài xế phía sau có chút không kiên nhẫn rồi, mở cửa sổ xe ra gào: "Người đẹp, phiền em nhanh chóng lên xe được không? Có muốn cãi nhau với bạn trai em thì về nhà mà cãi, ở đây cản trở giao thông là không có đạo đức đâu!" Nghe được lời này, tâm tình Thẩm Sở Sở càng thêm khó xử. Đứng yên tại chỗ có chút lo lắng, nhìn Hàn Hành Ngạn không hề động đậy, muốn giục anh ta nhanh chóng rời đi. "Hàn tổng, anh..." "Lên xe!" "Người đẹp, em nhanh chút đi, anh đang vội về nhà ăn cơm đây, vợ anh cũng lo lắng, gọi mấy cuộc giục anh rồi!" Thẩm Sở Sở nghe lời người tài xế, trong lòng quyết định, mở cửa xe bước lên. Trước khi xe khởi động, Hàn Hành Ngạn nhìn sang Thẩm Sở Sở, nhắc nhở: "Dây an toàn." Thẩm Sở Sở rất ít khi ngồi ở ghế phụ lái, ở nhà nếu là cha cô lái xe thì mẹ cô sẽ ngồi ở ghế phụ, vì vậy không hề có ý thức này. Lúc này được nhắc nhở, mới phát hiện ra mình vừa rồi quá căng thẳng, thế mà quên mất thắt dây an toàn. Cô vội vàng từ bên cạnh kéo dây an toàn qua, sắc mặt ửng hồng nói: "Thật ngại quá." Hàn Hành Ngạn nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Thẩm Sở Sở, tâm tình bỗng nhiên không đến nỗi tệ. Ở phía Thẩm Sở Sở không nhìn thấy, nhếch miệng, nói: "Không quan trọng." Tiếp đó, cả hai người liền không nói thêm gì nữa. Kính xe đã được nâng lên, trong toàn bộ không gian kín, dường như có thể nghe được nhịp tim lẫn nhau. Thẩm Sở Sở có chút chịu không nổi bầu không khí như thế này, nghĩ tới chuyện trong quán cà phê vừa rồi, cô do dự một chút, vẫn là hỏi ra. "Hàn tổng, anh vừa rồi có phải là đi xem mắt không?" Tâm tình vừa mới tốt lên một chút của Hàn Hành Ngạn bỗng chốc lại rơi xuống, sắc mặt cũng không dễ coi lắm. Tuy là Thẩm Sở Sở không phát hiện ra biểu tình của Hàn Hành Ngạn có thay đổi gì, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy được Hàn Hành Ngạn không vui. Chẳng lẽ là xem mắt không được thuận lợi? Anh ấy hình như cũng không ở lâu lắm liền đi ra rồi. Nghĩ tới khả năng này, Thẩm Sở Sở cũng cảm thấy vấn đề mà mình hỏi không được tốt lắm. Đang lúc Thẩm Sở Sở cho rằng Hàn Hành Ngạn sẽ không trả lời câu hỏi ngu ngốc này của cô, Hàn Hành Ngạn đáp: "Đúng." Nghe được câu trả lời của Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở trộm thở ra một hơi. Cho dù bầu không khí lúc này không tốt lắm, nhưng nghĩ tới sự giúp đỡ của Hàn Hành Ngạn với cô, cô vẫn mở miệng nói: "Cái kia, Hàn tổng, tôi cảm thấy nếu anh tìm người bạn đời trong tương lai, vẫn phải thận trọng một chút. Cái cô gái hôm nay, có thể, à, có thể không quá phù hợp với anh." Hàn Hành Ngạn nghe thấy lời Thẩm Sở Sở nói, lông mày hơi nhướn lên một chút, nói: "Ồ? Hóa ra cô Thẩm thật sự là có thể thấy được nhân duyên của mọi người sao?" Thẩm Sở Sở nghĩ tới mấy lần trước muốn xem nhân duyên cho Hàn Hành Ngạn đều bị anh từ chối, lúc này có chút ngại, đem lọn tóc lạc trên mặt vén ra sau tai, nói: "Cũng không phải. Thực ra lần này không phải là tính ra, là...tóm lại Hàn tổng vẫn nên thận trọng một chút thì hơn." Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, Hàn Hành Ngạn sau khi ngừng xe lại, nhìn sang Thẩm Sở Sở, hỏi: "Vậy cô Thẩm cảm thấy cô ấy vì sao lại không phù hợp với tôi?" "Bởi vì..." Thẩm Sở Sở cắn cắn môi, cô dù sao cũng không thể đem chuyện vừa nhìn thấy nói ra đâu, cái này cũng quá xấu hổ đi. Nghĩ nghĩ, lại nói: "Cũng không phải là vì cái gì, chỉ cảm thấy có chút không hợp lý. Tuy nhiên, anh nếu như cảm thấy cô gái hôm nay cũng ổn thì anh cũng có thể tiến đến với cô ấy. Anh cứ coi như tôi nói nhiều đi, thật xin lỗi." Đèn xanh sáng lên, Hàn Hành Ngạn khởi động xe, nhập vào bên trong dòng xe cộ. Nửa ngày sau mới nói: "Thật khéo, tôi và cô Thẩm có cùng một cách nghĩ. Cũng cảm thấy cô gái hôm nay có chút không phù hợp." Thẩm Sở Sở sau khi nghe xong, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn vào Hàn Hành Ngạn. Lúc này, trên mặt Hàn Hành Ngạn không có biểu tình gì, giống y như lần đầu tiên cô gặp anh. Đường nét sắc bén, biểu tình lãnh ngạnh, vừa nhìn liền biết là người không hay cười. Chỉ là, Thẩm Sở Sở không biết vì sao, cứ cảm thấy Hàn Hành Ngạn tuy là mặt có chút lạnh, nhưng lại không phải người vô tâm. Cô luôn có thể cảm giác được ẩn dưới biểu tình lãnh đạm của anh là một tấm lòng nhiệt tình. Cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Sở Sở, Hàn Hành Ngạn hơi có chút không tự nhiên, nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Sở Sở một cái, hỏi: "Cô Thẩm hôm nay đến quán cà phê làm gì vậy, người đó là bạn trai cô sao?" Sau khi nói ra miệng, Hàn Hành Ngạn mới cảm thấy lời này có chút không đúng. Nhưng nói đều đã nói ra rồi, liền không nhất thiết phải thu hồi. Chỉ là trong lòng cảm khái một chút sự bất thường của mình. Nghe được lời của Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở hồi thần, giải thích: "Không phải, người đó không phải bạn trai tôi, là bạn học đại học của tôi. Người ta có bạn gái rồi." "Ừm." Tiếp đó, hai người lại rơi vào trầm mặc một lần nữa. Thẩm Sở Sở nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi mình, nhìn không được muốn lấy ra xem rốt cuộc là Weixin hay là tin tức gì. Nhưng trong tình huống ngại ngùng như thế này, cô lấy ra cũng không hay lắm. Đang lúc cô không chịu được nữa muốn lấy ra, người đàn ông bên cạnh cất lời. "Cô Thẩm thật sự không nhớ được chuyện gì phát sinh tối hôm đó sao?" Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, tối hôm đó, ý chỉ... tối hôm nào? Cô quay đầu nhìn sang Hàn Hành Ngạn đang nghiêm túc lái xe, Hàn Hành Ngạn cũng liếc cô một cái. Ánh mắt đó, Thẩm Sở Sở lập tức hiểu được Hàn Hành Ngạn nhắc đến chuyện gì. Dù sao chuyện đã qua rất lâu rồi, nhưng chuyện hôm đó vẫn là làm cho người ta khó có thể quên được. Chỉ là đột nhiên nhắc tới, Thẩm Sở Sở còn chưa làm tốt chuẩn bị. Đối với chuyện tối đó, nói thật, Thẩm Sở Sở thật sự là không có ấn tượng gì. Sau này cô cũng từng cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng ký ức của cô rất là hỗn loạn, hình ảnh cũng có vẻ mơ hồ. Vì vậy, cô cũng không biết chuyện trong ký ức, rốt cuộc phần nào là thật, phần nào là cô tự tạo ra, hay là nói, là giấc mơ hôm đó của cô. Chỉ là, nghe theo ngữ khí của người đàn ông bên cạnh, cô cứ cảm thấy trong đó khẳng định là đã phát sinh ra vài chuyện gì đó. Hơn nữa có vẻ còn là chuyện gì đó cô làm ra. Cô nhớ là hôm đó cô uống một chút rượu, chẳng lẽ nói... Thẩm Sở Sở nghĩ tới chuyện bản thân có thể đã làm, dần dần quay đầu cẩn cẩn dực dực nhìn Hàn Hành Ngạn một cái. Thấy Hàn Hành Ngạn vẫn là sắc mặt như thường, cô lại chầm chậm quay trở lại. Tầm nhìn tập trung vào phía trước, sau đó lại ngại ngùng nhìn qua cửa kính. Thấy dáng vẻ trong kính xe co quắp của mình trong kính xe, cô vuốt vuốt tóc mình, nuốt nước miếng, nhẹ ho một tiếng, lấy ra can đảm lại nhìn sang Hàn Hành Ngạn. "Chẳng lẽ hôm đó tôi nôn đầy người anh sao? Nếu như thật sự là như vậy, tôi ở đây nói xin lỗi anh. Hôm đó tôi chắc là uống chút rượu, không nhịn được." Nghe câu trả lời của Thẩm Sở Sở, Hàn Hành Ngạn hơi nắm chặt vô lăng, mặt không biểu tình mà lườm Thẩm Sở Sở một cái, nói: "Chẳng lẽ cô có thể nghĩ ra chính là cái này sao?" Anh vừa rồi thấy cô có vẻ không tự nhiên còn tưởng là cô ấy đã nghĩ ra rồi. Kết quả, vẫn là cái gì cũng không biết. Trừ việc cảm thấy tối hôm đó có chuyện phát sinh mà cô không biết ra, Thẩm Sở Sở lại bắt được một từ khóa khác, sắc mặt cũng đỏ lên, nói: "Tôi hôm đó thật sự là nôn lên người anh sao? Thật sự là xấu hổ quá đi, xin lỗi, Hàn tổng." Hàn Hành Ngạn nghe được lời của Thẩm Sở Sở, lại có chút bất đắc dĩ. Nhịn không được mà giải thích: "Không có, cô Thẩm không có nôn lên người tôi, tửu phẩm của cô rất tốt." Thẩm Sở Sở nghe vậy, bối rối trong lòng hơi vơi đi một ít. Chỉ cần không làm ra chuyện mất mặt như vậy là được. Chỉ là nếu như không phải nôn cho Hàn Hành Ngạn một thân chật vật, cô còn có thể làm ra chuyện gì? Chẳng lẽ là phát điên? Nhưng cô trước đây sau khi uống nhiều đều là loại người rất an tĩnh, sẽ không hề phát điên. Hàn Hành Ngạn thấy Thẩm Sở Sở một mực suy tư, đổi chủ đề nói: "Thời gian trước nghe nói cô Thẩm cứu người, không biết thân thể có bị thương không?" Thẩm Sở Sở thu liễm lại suy nghĩ của mình, cười giải thích: "Tôi không sao, hôm đó rất là may, khối đá rơi xuống nơi cách chúng tôi không tới một mét." Hàn Hành Ngạn gật đầu, nói: "Ồ, không sao thì tốt. Tuy rằng cứu người là việc tốt những cô Thẩm vẫn phải bảo hộ an toàn cho chính mình mới được. Cô Thẩm dường như luôn gặp phải nguy hiểm." Thẩm Sở Sở ngây người, nghĩ tới lần đầu tiên gặp được Hàn Hành Ngạn là bản thân bị người ta hạ dược, sau đó lại bị Thành Tuân lôi kéo đang hỏi vấn đề, thêm vào nguy hiểm sau này chính là lần cứu vợ của Thường đạo diễn... Hình như xung quanh cô có rất nhiều yếu tố không an toàn. Nghĩ đến những chuyện này, Thẩm Sở Sở cười một chút, nói: "Vâng, đa tạ Hàn tổng quan tâm, tôi sau này sẽ chú ý." Hàn Hành Ngạn ngừng xe rồi nói: "Ừm." Thẩm Sở Sở nhìn ra, đúng đến căn hộ của mình. Cô cười nói cảm ơn với Hàn Hành Ngạn: "Hôm nay cám ơn Hàn tổng nhiều." Hàn Hành Ngạn nhìn Thẩm Sở Sở và nói: "Không có gì." Thẩm Sở Sở nhìn sang Hàn Hành Ngạn, cảm thấy anh ta vừa rồi hình như có cười một chút. Khoảnh khắc đó khiến biểu tình trên khuôn mặt anh đều mềm xuống, cũng lung lay Thẩm Sở Sở một chút. Sau khi cô ngây người mất mấy giây, ma xui quỷ khiến hỏi ra: "Chẳng lẽ tối hôm đó tôi kinh bạc anh sao?"