Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc
Chương 60
Ngày hôm sau trên bàn ăn, người một nhà này mới xem như là chính thức thấy mặt. Ty Tu nhìn thấy nhi tử đang chào hỏi mình còn kinh ngạc một phen, trong lòng còn tưởng rằng Đoạn Ngọc Giác ở trong quá trình kiểm tra gặp phải nguy hiểm gì cho nên không thể không thối lui ra khỏi bài kiểm tra. Dù sao một ngày hoàn thành nhiệm vụ đi ra khỏi rừng rậm là chuyện chưa từng có, Ty Tu làm sao cũng không thể nghĩ đứa con nhà mình lại hung hãn như vậy.
Vì vậy mẫu phụ Ty Tu đau lòng múc một chén canh cho Đoạn Ngọc Giác. Bình thường những chuyện như vậy đều là Mông Kình Nhận đi làm, Ty Tu cũng không đi cướp cơ hội biểu hiện này của Mông Kình Nhận, nhưng ngày hôm nay hắn cũng không kiêng kỵ được nhiều như vậy, trực tiếp đem bát canh còn nóng hổi đưa tới trước mặt Đoạn Ngọc Giác, nói: “Không có chuyện gì, không phải còn một lần kiểm tra sao? Nhanh chóng trở về cũng tốt, hôm nay không qua còn sang năm mà! Tiểu Giác còn nhỏ a, có thể thi nhiều lần nha, nhìn con mấy ngày nay gầy.” Ty Tu đau lòng gắp thịt cho Đoạn Ngọc Giác: “Ăn nhiều một chút bù lại, nhìn con gầy thành bộ dạng này, nhất định phải hảo hảo bồi bổ, buổi trưa ta tự mình xuống bếp làm món con thích…”
Mông Kình Nhận múc được một nửa, thấy cái bát canh đầy ụ trước mặt Đoạn Ngọc Giác cùng đồ vật Ty Tu gắp đến, đột nhiên có một cảm giác bi thương do việc xấu của mình bị người đoạt mất.
“Mẫu phụ,” Đoạn Ngọc Giác chớp chớp mắt nói: “Ngài cũng ăn nhiều một chút.” Cậu khéo léo múc cho Ty Tu một bát canh, nhìn thấy Mông Kình Nhận múc hơn nửa ngày cũng không xong một bát, nhịn không được giúp Mông Kình Nhận múc nốt bát kia. Mông Kình Nhận quả thực đều không đành lòng ăn canh rồi!
Đó là canh mà tiểu giống cái nhà hắn múc cho hắn a, quả thực là thứ ngon nhất nhân gian rồi! Mông Kình Nhận cơ hồ mừng đến phát khóc, từng miếng từng miếng uống chén canh kia. Bộ dáng đó của hắn quả thực quá khác với bình thường, ngay cả bình thường vẫn trầm mặc Đoạn Viêm Lang đều nhìn hắn nhiều hơn vài lần, Đoạn Ngọc Giác lại càng kỳ quái nhìn hắn, nửa phút sau mới không nhịn được nữa, liền kéo kéo ống tay áo của Mông Kình Nhận: “Không thích uống thì đừng có uống.”
Mông Kình Nhận: “…”
Ta rõ ràng quý trọng chén canh này như vậy làm sao sẽ không muốn uống đây?! Tuy rằng trong này có loại rau thơm hắn ghét nhất đến cả ngửi cũng không muốn ngửi một cái.
Mông Kình Nhận nghiêm túc nói: “Anh rất thích chén canh này.”
Vẻn vẹn giới hạn ở trong chén canh này thôi, mùi vị của Hồi Hoa Thơm vẫn là khó ngửi như vậy, bất quá, thứ mà tiểu giống cái lấy chính là thứ ngon nhất trên thế giới ~(≧▽≦)/~
Ty Tu tự tiếu phi tiếu nhìn Mông Kình Nhận một cái. Vị thú nhân Mông gia này không thích ăn Hồi Hoa Thơm là sự tình không phải là bí mật ở cái thế giới thương lưu này, lúc nhỏ còn từng vì vấn đề Hồi Hoa Thơm còn cùng Thiên Nịnh nháo loạn ở trong yến hội. Từ đó, sự thực người thừa kế của Mông gia không thích Hồi Hoa Thơm đều truyền khắp toàn bộ xã hội thượng lưu.
Bất quá, nhìn thấy bộ dáng Mông Kình Nhận cũng không định nói, hắn tự nhiên không thể đem chuyện này nói ra.
Ty Tu vui vẻ uống chén canh mà con mình tự tay lấy cho mình, có chút mưu mô nghĩ, Tiểu Giác múc canh cho ngươi, không thích uống cũng phải uống xong, một giọt đều không được bỏ lại!
Đoạn Viêm Lang nhìn tiểu nhi tử nhà mình một chút, phát hiện cậu một chút cũng không có ý nghĩ múc canh cho mình, yên lặng quay đầu nhìn bạn lữ của mình, lại phát hiện bạn lữ mình đang toàn tâm toàn ý hưởng thụ canh tiểu nhi tử tự tay múc, mấy phần lực chú ý phân ra đều đưa hết cho Mông Kình Nhận, trong lòng nháy mắt xông lên vài tia bi phẫn.
Lúc nào thì địa vị của mình ở trong nhà đã giảm xuống đến mức này?! Cái tên ngoại lai Mông Kình Nhận kia đều được quan tâm hơn hắn!
Luôn muộn tao đến mức tận cùng Đoạn Viêm Lang nheo mắt lại, lần thứ nhất chủ động mở miệng trước trong bữa cơm: “Tiểu Giác, kiểm tra đẳng cấp học nghiệp của con…”
Nhìn thấy Đoạn Viêm Lang dĩ nhiên chọc lên vết sẹo của Tiểu Giác, Ty Tu tàn nhẫn mà cho Đoạn Viêm Lang một cái cùi chỏ. Thân thể của Đoạn Viêm Lang cứng đờ, muốn thu hồi lời nói của mình cũng không còn kịp rồi, đành phải oán niệm mà nhìn chén canh ở trong tay Mông Kình Nhận kia. Ty Tu thấy thế suýt bật cười. Hắn sống cùng với người này ba mươi mấy năm, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của người này, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy đều không khỏi buồn cười, trong lòng lại mềm mại thêm mấy phần.
Cũng chỉ vào lúc này, nam nhân kiên nghị mà trầm mặc này mới có thể lộ ra mềm mại trong xương, làm cho Ty Tu yêu đến tận trong tâm khảm.
“Kiểm tra đẳng cấp học nghiệp? Thông qua a.” Đoạn Ngọc Giác múc thêm một chén canh, cậu vẫn là thích ăn canh nhất “Phụ thân có chuyện gì không?”
“Không sao a Tiểu Giác, năm đó ta cũng là lớp năm mới thông qua cái khảo nghiệm kia, năm nay không qua được thì sang năm chúng ta tiếp tục a…Không đúng! Con nói cái gì? Thông qua? Chỉ một ngày a!” âm thanh của Ty Tu đột nhiên biến điệu, mắt không chớp mà nhìn tiểu nhi tử nhà mình “Con một ngày liền thông qua bài kiểm tra kia?”
“Đúng a” Đoạn Ngọc Giác mê man nhìn Ty Tu một chút, nói “Ngày hôm nay tất cả mọi người có khi cũng đi ra rồi, cũng không khó.”
Cũng không khó… không khó… khó…
Ty Tu đã tham gia hai lần kiểm tra đẳng cấp học nghiệp mỗi lần đều bị dằn vặt gần chết cuối cùng thật vất vả ra vào ngày thứ chín yên lặng khóc ở trong lòng, ngay cả canh trong tay cũng không muốn đi uống.
Nhưng khi nhìn đến con ngươi mờ mịt của tiểu nhi tử, Ty Tu yên lặng mà thở dài một hơi, nói: “Kia điểm của Tiểu Giác đâu?”
“Cấp S” Đoạn Ngọc Giác còn chưa nói, trên thang lầu liền truyền đến một âm thanh, Ty Tu mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn con lớn, nói: “Ngự Lăng còn không đi học sao?”
“Ngày hôm nay bọn con nghỉ ngơi…” Đoạn Ngự Lăng giống như du hồn đi xuống, thất hồn lạc phách đi tới vị trí, ngồi xuống.
“Cấp S” Đoạn Viêm Lang lập lại một lần, âm thanh có chút khàn khàn có một sự uy nghiêm không nói ra được, ánh mắt còn chăm chú nhìn vào cái chén trên tay Mông Kình Nhận. Mông Kình Nhận mặt không đổi sắc tiếp tục uống canh, phỏng chừng điểm tâm của hắn chính là chén canh này.
“Đúng vậy” Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu, nhìn thấy đôi mắt của phụ thân vẫn chăm chú nhìn vào chén canh trên tay Mông Kình Nhận, hơi nghi hoặc nghiêng đầu một chút, đột nhiên nghĩ ra cái gì cầm lấy bát của Đoạn Viêm Lang rồi múc cho hắn một chén.
Đoạn Viêm Lang vốn bị điểm cấp S hấp dẫn lực chú ý nhìn thấy tiểu nhi tử múc canh cho mình, vốn là muốn hỏi cái gì, kết quả đều bị hắn ném tới sau ót.
Ân, trước uống canh rồi lại nói, có chuyện gì cơm nước xong rồi lại nói, trên bàn cơm nói chuyện là không tốt.
“Một ngày liền hoàn thành tất cả nhiệm vụ? Cho điểm là cấp S?” Càng nói trong thanh âm của Ty Tu càng không thể che giấu nổi kinh ngạc. Một ngày liền hòa thành khảo nghiệm đi ra khỏi rừng rậm là chuyện xưa nay chưa từng nghe nói, còn có cấp S là cái quỷ gì a? Đẳng cấp cao nhất không phải là A sao?!
“Đúng a” Đoạn Ngọc Giác bình tĩnh gật đầu, còn nhấn mạnh nói: “Thật sự, nhiệm vụ không khó.”
Có thể không khó sao? Ngươi cho là chúng ta chưa từng tham gia khảo nghiệm đẳng cấp sao, Giác Giác đồng học?
Nhưng khi nhìn đến con mắt nghiêm túc của tiểu nhi tử, Ty Tu yên lặng mà đem lời nói sắp đến miệng nuốt vào, chỉ nói: “Lúc trước Ngự Lăng ngày thứ bảy mới ra ngoài a…”
Cứ như vậy vẫn là tổ ra trước tiên đâu. Tiểu Giác ngày thứ hai liền đi ra, không biết tin tức này sẽ gây ra trường máu me như thế nào đối với đế quốc a.
“Vậy thì thế nào?” Đoạn Viêm Lang uống xong canh nặn nặn tay của Ty Tu, bình tĩnh nói: “Tiểu Giác sinh ra đã định sẵn sẽ không bình thường, cần gì phải che chắn ánh sáng ở trên người Tiểu Giác? Hơn nữa, ánh sáng là không che giấu được, nhi tử của Đoạn Viêm Lang ta, vốn là nên sống một cách tùy ý.”
Con trai của hắn, vốn là nên ánh sáng vạn trường, chói mắt như thần.
Ty Tu vừa nghe, khẽ cười khổ một chút: “Là em cử chỉ điên rồ. Tiểu Giác nhà chúng ta, tự nhiên là người ưu tú nhất.”
Trong giọng nói, tự nhiên tràn đầy kiêu ngạo.
Đoạn Ngự Lăng nhìn chén canh trong tay do chính đệ đệ của mình múc, không khỏi sờ sờ đầu của Đoạn Ngọc Giác, không nói gì.
Bữa sáng rất nhanh liền ăn xong, Đoạn Viêm Lang cùng Ty Tu đều đi ra ngoài, Đoạn Ngự Lăng hôn mặt của Đoạn Ngọc Giác một chút, triệt để không thấy bộ mặt đen của Mông Kình Nhận, khiêu khích nhìn hắn, Mông Kình Nhận không để ý hắn, lúc sau, hắn nhận được video trò truyện, liền vội vã ly khai.
Trong phòng khách, Đoạn Ngọc Giác nhìn Mông Kình Nhận, nói: “Anh không phải làm gì sao?”
Mông Kình Nhận cười cười nói: “Hôn chào buổi sáng, em vẫn chưa cho anh đâu, bảo bối.”
Đoạn Ngọc Giác do dự một chút, hôn nhẹ lên khóe môi Mông Kình Nhận. Từ sau khi thổ lộ tình cảm vào ngày hôm qua, cậu đối với những sự tình thân mật này đó cũng không có mâu thuẫn như trước nữa.
Mông Kình Nhận còn không có phản ứng lại, đôi môi mềm mại kia của Đoạn Ngọc Giác cũng đã rời đi, trong con ngươi của hắn chợt lóe lên một tia ảo não, nói: “Hôn chúc phúc đâu? Anh sắp đi ra ngoài, bảo bối không muốn chúc phúc anh một chút sao?”
Đoạn Ngọc Giác méo xệch miệng, lại cảm thấy hắn nói cũng đúng, cúi đầu lại hôn lên khóe môi của hắn. Lần này cậu không thể đào thoát dễ dàng như trước, bị Mông Kịnh Nhận nhấn vào trong ngực kịch liệt hôn sâu, đến nửa ngày mới được thả ra.
Lúc này, Đoạn gia cũng chỉ còn sót lại Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác trở về phòng chăm sóc cây ‘Hỏa Lang Hoa’ của mình, phát hiện nó lớn lên thật không tồi, liền muốn đi vào giả lập mua một ít đồ, chuẩn bị làm một chút đan dược từ ‘Hỏa Lang Hoa’
Ân, đúng rồi, còn cần đi tìm Kỳ Cảnh Lê nói một chút về chuyện lò luyện đan. Đoạn Ngọc Giác tự mình tính toán, chợt nhìn thấy quản gia trí năng đi đến trước mặt cậu, cung kính mà chào một cái, nói: “Tiểu thiếu gia, đan dược sư Lan Kỳ Phong của Công hội đan dược sư đến, thỉnh cầu cùng ngài gặp mặt. Có tiếp hắn hay không?”
“Tìm ta?”
“Đúng, tìm ngài, Đoạn Ngọc Giác tiểu thiếu gia.”
“Được rồi, để hắn vào đi.” Đoạn Ngọc Giác cũng không quen người này, thế nhưng cậu từng nghe nói đến Công đoàn đan dược sư. Chỉ bằng vào cùng là đan dược sư, cậu cũng sẽ gặp hắn.
“Chào ngài, Đoạn Ngọc Giác, ” người đến có một đôi ngày con mắt màu xanh lam, so với bầu trời còn muốn trong suốt mấy phần, mang theo trí khôn và ấm áp của trưởng giả, cho dù tóc hoa râm và nếp nhăn che kín nơi khóe mắt. Mà loại ôn hòa tao nhã do tháng năm lắng đọng xuống này lại cực dễ khiến người sinh ra hảo cảm ở trong lòng.
“Chào ngài, ” Đoạn Ngọc Giác trả lời một câu, mời người ngồi xuống ghế salon, thành thực nói, “Trong nhà chỉ có mình cháu, cha của cháu cùng mẫu phụ không có ở nhà.”
“Ta là tới tìm ngài, ” nam nhân cười cười, con mắt màu xanh lam trịnh trọng mà nhu hòa, “Ta, đại biểu toàn bộ Công đoàn đan dược sư, thỉnh cầu ngài mấy ngày nữa tới Công đoàn đan dược sư làm khách.”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
54 chương
32 chương
109 chương
5 chương