"Thân cũng bán cho đệ luôn rồi ta còn có thể báo đáp thế nào nữa đây?" Thẩm Xuyên cười khổ, sao con người này lại cứ hay đòi báo đáp thế? Không thử nhìn lại xem, trên người cậu còn cái gì hắn lấy được thì lấy luôn đi.
Huyền Mặc không giấu diếm cười lớn, đưa một tay lên xoa nhẹ đầu Thẩm Xuyên phấn khích nói: "Lời hôm trước ta chỉ thuận miệng nói chơi, vậy mà một vài bát mỳ ca ca đã thật sự chịu đưa mình cho ta?"
Động tác xoa đầu tuy nhẹ nhàng nhìn thập phần ôn nhu, nhưng đối với Thẩm Xuyên loại hành động này thực sự khiến cậu muốn dựng lông, cậu hất bàn tay trên đầu mình xuống dùng giọng điệu khó chịu nói: "Ta nói này tiểu đệ, ngươi thực sự là bao nhiêu tuổi?"
"Tiểu đệ năm nay vừa tròn mười bảy."
"Ta hai mươi mốt!" Nhìn gương mặt non chẹt này Thẩm Xuyên cũng đoán được phần nào, nhưng từ miệng hắn nói ra vẫn không khỏi bất ngờ.
"Ta hơn đệ bốn tuổi, lần sau bớt dùng mấy hành động này với ta đi!"
"Sao vậy?" Huyền Mặc nghe giọng điệu của Thẩm Xuyên, không hiểu sao lại thấy cậu giận dỗi cực đáng yêu, hắn cố tình tiến sát cậu thêm một chút. Thẩm Xuyên lùi lại một bước hắn lại tiến thêm một bước, dùng gương mặt thập phần dụ người kia nhìn cậu chằm chằm. Thẩm Xuyên lại thấy lồng ngực mình đập "thình thịch" liên hồi, Huyền Mặc như trêu chọc mà nắm nhẹ cằm cậu khẽ nâng lên. Thẩm Xuyên cũng không biết tay mình đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
"Nãy cũng chính miệng ca ca nói là người của ta, giờ động một chút cũng không cho?"
Thanh âm Thẩm Xuyên run lên: "Ngươi chỉ nói mang ta về để phụ giúp, không nói sẽ cùng ta làm ra mấy cử chỉ thân mật này."
"Như này đã coi là thân mật?" Huyền Mặc cười nửa miệng chế ngự Thẩm Xuyên trong tay, hắn đưa ngón tay cái của mình khẽ sờ lên bờ môi phiếm hồng của cậu, mặt mang theo ý cười nói: "Nếu ta hôn lên chỗ này thì nên gọi là gì đây?"
Thẩm Xuyên thấy mình như con thỏ con bị rơi vào tay sói, thấy gương mặt càng ngày càng tiến đến gần mình Thẩm Xuyên hai má đỏ lên, chân tay cứng đờ bất động, hai mắt nhắm chặt lại. Nhìn bộ dạng của cậu căng thẳng đến không thốt nên lời, Huyền Mặc trái lại bật cười lớn, đổi vị trí cánh tay khoác lên vai cậu kéo lại gần mình: "Ta chỉ đùa một chút ca ca không cần khẩn trương như vậy."
Nhìn bộ dạng hả hê của hắn, Thẩm Xuyên biết mình thực sự bị một tên vắt mũi chưa sạch đem ra đùa giỡn, lập tức sự căng thẳng lúc nãy liền biến mắt, cả khuôn mặt đỏ lên chuyển sang tức giận hất cánh tay trên vai mình: "Ngươi trêu đùa ta?"
"Ca ca... giận rồi?" Thẩm Xuyên hơi thở dồn dập khóe mắt ửng đỏ, như thể muốn ngay lập tức xông lên đánh mình, Huyền Mặc bất đắc dĩ hỏi. Nhưng cậu không thèm nhìn hắn đến một cái bỏ đi trước. Cái này còn phải hỏi sao? Thật sự là giận rồi.
"Ca ca?"
"..."
Thẩm Xuyên bước nhanh trên đường bỏ mặc hắn một mình không để lời nào vào ta, thực ra cậu không phải người dễ giận. Nhưng khoảnh khắc Huyền Mặc sắp chạm vào môi mình kia, sao cậu lại có một chút mong đợi?
Dù mới quen thiếu niên kia chưa được một ngày nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn tim cậu cứ đập liên hồi. Trước kia cậu cũng chỉ thích ngắm gái xinh, nhưng vì gia cảnh cũng chả dám yêu ai cứ vậy mà cô độc suốt hơn hai mươi năm, không lẽ vì cô đơn lâu quá nên dễ dàng rung động như vậy? Nhưng cậu nhận ra cái cảm giác này là lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được.
"Ta đi xử lý con cóc kia cho huynh coi như chuộc lỗi được không?"
Bước chân Thẩm Xuyên chậm lại một chút nhưng rất nhanh lại tiếp tục đi, là lúc đó đám đạo sĩ kia nói nếu không dâng người lên cho quỷ vương cả thôn sẽ bị giết, nhưng nghĩ lại cậu mới đặt chân đến nơi này, ai chết thì chết với cậu nào có liên quan.
"Buổi chiều ta mua mỳ cho huynh ăn tiếp, ăn bao nhiêu cũng được?"
Lại dùng đồ ăn dụ dỗ, hắn coi cậu là heo nuôi trong nhà chắc?
Thẩm Xuyên không quay đầu lại tức giận nói: "Không phải ngươi nói hết tiền rồi?"
"Vẫn đủ nuôi ca ca."
Bàn tay cậu khẽ siết lại. Bỏ đi! Coi như heo nuôi trong nhà thì cứ coi, ai bảo cậu nghèo xơ nghèo xác một đồng không có.
"Ta muốn mỗi ngày đều ăn."
"Được." Huyền Mặc lắc đầu cười khổ, không ngờ chỉ thuận miệng nói lại có tác dụng.
"Lần sau không cho phép ngươi trêu đùa ta."
Hôm qua cậu còn nói mình không phải đồng tính luyến ái, sau một đêm gặp thiếu niên trước mặt bị bẻ cong luôn. Khoảnh khắc Huyền Mặc nhìn cậu rồi cười nói chỉ là "đùa giỡn" kia, thực sự Thẩm Xuyên không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Nếu hắn đã không có ý, thì đừng có dùng cái gương mặt yêu nghiệt kia quyến rũ cậu.
"Được. Lần sau tiểu đệ không dám nữa." Huyền Mặc cũng rất nhanh mà đáp ứng.
Cậu không trả lời chỉ một đường lao nhanh về phía trước.
"Ca ca..."
"Chuyện gì?" Thẩm Xuyên hơi cau có đáp lại, nhưng tuyệt nhiên không muốn nhìn mặt hắn.
"Ca ca đi nhầm đường rồi, lối về bên kia." Thẩm Xuyên quay đầu nhìn lại lúc nãy vì quá tức giận nên cậu để ý phương hướng, giờ nhìn lại mới biết mình vậy mà đã đi được một đoạn khá xa. Còn người đằng sau lại không có ý gì là muốn nhắc nhở, còn nở một nụ cười thực đáng ghét.
Thẩm Xuyên không muốn nhìn hắn nên vừa về đến nhà đã lao xuống nền nằm ngủ mặc kệ trời đất, tuy mùa hè rất nóng nhưng không hiểu sao cậu thấy mát như nằm điều hòa, ngủ một giấc no nê đến tận chiều tối.
Vừa mở mắt đã thấy Huyền Mặc ngồi bên cạnh chăm chú quan sát mình, nhớ đến chuyện lúc trưa cậu cố tình lảng tránh ánh mắt của hắn, lạnh lùng nói: "Sao không gọi ta dậy."
"Đang định gọi thì vừa hay ca ca dậy."
Huyền Mặc đứng dậy nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Không phải ta đã đồng ý với ca ca giết hộ huynh con cóc kia rồi sao? Tối nay ta liền động thủ."
Thẩm Xuyên xua xua tay, cậu là người nhát gan điều này bản thân biết rất rõ, thực sự không muốn tự mình lao vào hang cọp: "Ta không đi... Hay là đệ đi một mình đi."
"Ca ca ban đêm dám ở đây một mình thì ta liền đi."
Lời nói của Huyền Mặc đơn giản nhưng thực sự đã khiến Thẩm Xuyên thức tỉnh, cậu vẫn còn nhớ lời nói trước đó của hắn. Nơi này là một ngôi làng ma...
Nghĩ đến mình phải một mình ở lại căn nhà đơn sơ này lại lỡ đâu thấy thứ không nên thấy, Thẩm Xuyên vội vàng đứng lên đi ra ngoài, thấy hắn vẫn đứng yên một chỗ cậu thúc giục: "Không phải nói đi trừ yêu diệt ma sao? Mau đi thôi!"
Huyền Mặc hai tay khoanh trước ngực khóe môi khẽ mỉm cười, cả hai cùng nhau đi ra ngoài hướng khu rừng mà hôm trước Thẩm Xuyên nhảy xuống tiến tới. Trong màn đêm thi thoảng truyền đến tiếng sói gầm rú nghe thật thê lương.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
904 chương
96 chương
43 chương
110 chương
76 chương
14 chương