Chẳng biết qua bao lâu, ngay khoảnh khắc Thẩm Xuyên nghĩ mình sắp chết lại có cảm giác như bị ai đó vác đi, hai mắt mờ mờ nhìn con đường đang không ngừng xóc nảy trước mặt. Người kia đặt cậu xuống dưới đất, hắn thở dài nói với người bên cạnh: "Ngươi có chắc làm vậy là đúng không?" "Không biết nữa." Thẩm Xuyên nhận ra là tiếng của Lục Thanh và Tư Nguyệt, Tư Nguyệt cũng thở dài một hơi trong giọng nói có phần không đành lòng: "Chỉ là cảm thấy nếu thành chủ còn tại thế nhất định không muốn thấy y thành như vậy, ta cũng chỉ có thể giúp đến đây... Sống hay chết xem ý trời đi." Nói xong hai người lặng lẽ rời đi. Một mình Thẩm Xuyên nằm đó, khoảnh khắc cậu bị đánh đến muốn chết đi không hề khóc, dù rất sợ đau nhưng bản tính của cậu là vậy. Kiên cường, cố chấp đến đáng sợ, chỉ là khi gặp Huyền Mặc rồi cậu mới mềm yếu dễ dàng xúc động như vậy. Hiện tại cũng thế cậu không muốn khóc đâu, một chút cũng không muốn nhưng tiếng nấc nghẹn vẫn đều đều vang lên, nước mắt rơi ướt đẫm cả gương mặt sưng đến chẳng nhìn rõ hình dạng. Tại sao lại cứu cậu? Để cậu bị đám quỷ đó dẫm đạp đến máu thịt dập nát như họ nói đi. Thà là vậy... còn thoải mái hơn bây giờ. Bị dày vò nhiều như thế một phàm nhân dĩ nhiên đã sớm không chịu nổi, ngay khi bất tỉnh có một đôi giày đen từ từ tiến đến trước mặt Thẩm Xuyên. Người ta nói đến sớm đến muộn không bằng đến đúng lúc, A Tinh hôm nay thực vui vẻ không ngờ mọi chuyện tốt lại liên tiếp đến như vậy. Lúc đầu cùng lục đại môn phái tính tử kiếp của Trác Mạn Thương Huyền thừa cơ động thủ, đợi một thời gian còn chưa kịp ra tay sư thúc Nhiễm Cảnh của cô lại nói rằng hắn đã trúng Cốt Long sớm đã lìa đời, cha cô thông báo cho những người khác tăng thêm viện binh tiếp tục vây đánh phá kết giới, diệt tận gốc đám yêu ma quỷ quái là chuyện sớm muộn. Vốn còn đang định tìm cái tên chó theo đuôi kia, không ngờ lại trùng hợp dâng đến ngay trước mặt không tốn chút công sức, đúng là trời cũng giúp ta mà! A Tinh nhờ Tô Triết có linh căn hệ thủy đổ nước vào mặt bắt Thẩm Xuyên tỉnh lại, nhìn thấy cậu ho lên sặc sụa ả lại tiếp tục mang ra một viên linh đan miễn cưỡng cạy hàm Thẩm Xuyên ép cậu nuốt xuống. À dĩ nhiên là ả không cho cậu uống thứ tốt đẹp gì rồi, A Tinh cười nửa miệng rút kiếm trên người xuống, cứa một đường nhẹ lên trên mặt Thẩm Xuyên hứng thú hỏi: "Có đau không?" Ả dùng sức nhẹ không hề cứa vào sâu nhưng thực sự rất đau, Thẩm Xuyên đau đến mức nhăn mặt lại quay mặt muốn trốn. Nhưng ả đâu dễ cho cậu đạt được ý định, A Tinh thích thú không ngừng dùng kiếm trêu đùa. "Yên tâm, ta chỉ giúp ngươi nâng xúc giác lên cao hơn mức bình thường. Những thứ ngươi chạm phải sẽ đau hơn gấp trăm lần thôi không sao." Nói rồi ả cười lớn, Tô Triết bên cạnh cũng không hề can ngăn mặc ả lộng hành. A Tinh dùng thanh kiếm cứa nhẹ lên cổ Thẩm Xuyên, theo bản năng cậu sẽ siết tay lại hoặc mím môi chịu đựng nhưng hiện tại, động một chút cả người đã truyền lại cảm giác đau đớn, ngay cả nằm trên đất sau lưng cũng như có ngàn đao nhọn đâm vào. Bộ dạng này của cậu làm A Tinh rất vừa ý, ả cười rộ lên trào phúng nói: "Bây giờ ngươi cầu xin ta đi, từ nay về sau phục tùng làm một con chó trung thành. Ta sẽ mở lòng từ bi mà bố thí cho ngươi một con đường sống." Thẩm Xuyên không đáp chỉ cười nửa miệng, đúng là trò cũ rích... thật vô vị. "Ta đang nói với ngươi đó mau trả lời đi!" Mặc kệ ả gào thét Thẩm Xuyên dửng dưng nhắm hai mắt lại, bộ dạng không chịu khuất phục cũng chẳng một chút lo lắng này dĩ nhiên chạm đến vảy ngược của A Tinh. Nàng đâm mạnh kiếm xuống, một đường xuyên qua lòng bàn tay của Thẩm Xuyên cắm mạnh xuống dưới đất. "A..." Thẩm Xuyên đau đớn gào lên, người cũng gồng dậy muốn cầm lấy cánh tay kia của mình nhưng dậy không nổi, mồ hôi lấm tấm trên trán chảy xuống thành dòng. A Tinh day day kiếm trong tay mình gằn giọng: "Ta xem ngươi chịu được đến lúc nào, mau dùng cái bộ dạng tham sống sợ chết của mình mà cầu xin ta đi, dùng cái miệng dơ bẩn của ngươi nói đi nhanh lên!" Thẩm Xuyên mím môi, đau đớn giọng nói đến cửa miệng lại không thành lời, hít một hơi thật sâu Thẩm Xuyên nhìn A Tinh bằng ánh mắt khinh thường miễn cưỡng nói ra từng từ: "Muốn ta cầu xin ngươi...? Là chuyện không-thể-nào!" Giọng nói tuy bé nhưng trong đó chứa sự kiên quyết không chịu khuất phục, trong đời ả chưa gặp phải ai có thể bướng bỉnh như vậy, đừng nói là sau khi dùng linh đan kia, nếu là người bình thường chắc chắn nên cầu xin từ sớm rồi. Chính vì như vậy ả càng không can tâm, ả không tin dưới tay mình lại có kẻ không chịu khuất phục. A Tinh rút thanh kiếm từ trên tay Thẩm Xuyên, máu ào ào chảy ra thấm xuống nền đất. Thẩm Xuyên đau đến muốn bất tỉnh nhưng không biết lúc nãy ả làm gì mà không thể ngất đi nổi. Lần này thanh kiếm lần nữa lại đâm xuống nhưng thay đổi vị trí là ở trên bụng, lại một tiếng thảm thiết kêu lên vết đâm không sâu nhưng A Tinh lại rút ra rồi tiếp tục đâm xuống. Vài lần như vậy Thẩm Xuyên đến sức rên rỉ cũng cạn, không biết có phải do cậu đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi không, vậy mà trong mắt lại chảy xuống một dòng máu. Dòng máu đỏ chót tuôn ra rồi dọc theo khóe mắt trôi sâu vào trong mái tóc, Tô Triết luôn đứng bên cạnh từ lúc nãy, cuối cùng không nhìn nổi nữa vội can ngan: "Sư muội thôi đi... còn đâm nữa y chết thật đó." A Tinh cả bàn tay cũng run lên, từ trước đến nay ả độc ác thật nhưng cũng chưa từng tận tay hành hạ một người đến mức này, nhất là Thẩm Xuyên bị chọc mấy lỗ trên người vẫn không chịu nói nửa lời, dù là kêu đau. Cứ như thứ mà ả đâm vốn dĩ không phải là người. Thẩm Xuyên là người chứ, hơn nữa còn bằng da bằng thịt là đằng khác, không phải cậu không cảm nhận được đau nhưng hiện tại nỗi đau trong tim còn sâu hơn. Trong đầu cậu chỉ xuất hiện duy nhất một người: Huyền Mặc. Cậu nhớ hắn. Nhớ đến ngày đầu tiên hai người gặp nhau hắn đã ôm lấy cậu, lúc đó cậu mặc một bộ hỷ phục, trên người hắn cũng là một bộ y phục màu đỏ trùng hợp mà cũng đẹp đôi đến lạ. Nhớ đến hắn ngây thơ trong gương mặt thiếu niên, dẫn cậu vào trong căn nhà hoang nhỏ. Nhớ ngày hắn ngập ngừng thổ lộ lòng mình. Nhớ lúc cậu chui vào lòng hắn, lồng ngực rắn chắc không một nhịp đập, nhớ từng ánh mắt, từng sợi tóc, từng nụ cười... Nhớ từng cử chỉ, từng nụ hôn ôn nhu hắn dành cho cậu. Nhớ đến người lúc nào cũng dịu dàng gọi cậu hai tiếng ca ca, càng nhớ đến trước khi nhắm mắt hắn nói... hắn hận cậu. Mọi thứ trôi qua thật nhanh, giờ nhìn lại mọi thứ cứ như một giấc mơ. Nếu ngày mai tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang nằm mơ thật thì thật tốt. Vẫn ở trong căn nhà cũ nát, chờ trời sáng để đi lãnh tiền thưởng, rồi sau đó sống sung sướng... Những thứ vừa trải qua đều là một cơn ác mộng. Nhưng cậu biết không phải rồi, lại một viên linh đan đắng ngắt trôi xuống cổ họng. A Tinh một tay nắm lấy cổ áo trước ngực kéo cậu đứng dậy tiến lên phía trước, Thẩm Xuyên bị lôi đi miễn cưỡng có thể đứng vững. Giọng nói của ả lại vang lên bên tai: "Lúc nãy ta cho ngươi uống thêm một viên Diệp Tử đan, thứ này dù ngươi chịu đau đớn cỡ nào cũng không thể lập tức chết." Ả dừng lại một lúc dùng tay kia chỉ ra đằng sau Thẩm Xuyên: "Ngươi nhìn xem bên dưới kia là dung nham đang chảy, người bình thường rơi xuống sẽ lập tức bị đốt thành tro, nhưng ngươi đã uống Diệp Tử đan rồi sẽ không dễ dàng như vậy, ít ra phải chịu nỗi dày vò đốt ra cháy thịt hơn một tháng, thống khổ tột cùng." Ả hiện lên một tia cười tay khẽ buông lỏng: "Bây giờ ngươi chọn đi, một là tiến về phía ta hai là..." A Tinh còn chưa kịp nói hết, ngay lúc bàn tay kia nới lỏng Thẩm Xuyên đã lùi lại phía sau một bước reo mình xuống dưới. Chọn gì chứ, việc gì phải chọn? Thà là nằm dưới đáy nham thạch, cậu cũng không muốn chịu nhục trước đám xấu xa này. Huyền Mặc nói không sai đúng là một đám vong ân phụ nghĩa. Thẩm Xuyên mỉm cười. ...Huyền Mặc ta hối hận vì đã ngăn ngươi giết đám người này rồi. Nếu có cơ hội lại một lần nữa, ta nhất định sẽ khiến nhân gian này chìm trong biển máu, vạn kiếp bất phục!