Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 50 : Cao ốc kim ngưu

Minh rõ ràng có 100k đồng , cũng phải cỡ 300 triệu vnd . Năm 15 tuổi có 300 triệu vnd chỉ sợ ngủ cũng cười tỉnh nhưng mà Minh thì khác , Minh cảm thấy hắn rất rất nghèo . Số tiền này coi như là hệ thống cấp vốn , cũng chỉ đủ đáp ứng nhu cầu của Minh mà thôi nhưng nó vẫn thiếu rất nhiều . Nhà , Minh nhất định muốn thuê sau đó là việc trang hoàng , không cần quá tốn tiền vào việc này nhưng cái gì cần dùng vẫn phải dùng . Có nhà , Minh muốn một bộ máy tính , muốn lắp mạng . Tất nhiên , những khoản này không tốn bao nhiêu , ví dụ máy tính chẳng hạn , cái niên đại này máy tính chỉ cần khoảng 3000 đồng đã đủ dùng rồi . Minh sau này có lẽ sẽ chạm Android , chạm Youtube thậm chí chạm càng nhiều , hắn nhất định phải cần cấu hình cao hơn , phải cần bỏ ra cái giá lớn hơn 3000 rất nhiều nhưng mà hiện tại thế là đủ rồi , việc tương lai thì tương lai tính , tương lai kiếm tiền tương lai mua . Một khoản rất lớn nữa với Minh có liên quan đến âm nhạc , Minh muốn có một Studio , cho dù chỉ cần cỡ nhỏ nhưng hắn vẫn muốn . Chỉ riêng cái Studio , khoảng 100k đồng của Minh chắc chắn không đủ , gấp 2 lần lên may ra đủ . Một studio thu âm nho nhỏ chính là mục tiêu cụ thể lớn nhất của Minh hiện tại vì vậy hắn tiếp tục thiếu tiền . Nghĩ đến một stuido nho nhỏ sau đó lại nhìn thấy cái cao ốc trước mặt , Minh nuốt nước bọt một cái. Cao ốc này tổng cộng có 38 tầng , năm 2003 mà đã đạt đến độ cao này thì đã là một cái gì đó rất đáng gờm . Cao ốc này gọi là Kim Ngưu Cao Ốc vì nó nhìn thẳng ra sông Kim Ngưu . Sông Kim Ngưu này cũng không giống sông Kim Ngưu của Việt Nam . Ở Việt Nam , Kim Ngưu – Tô Lịch chính là hai điểm đen đến không thể đen hơn của thủ đô nhưng ở Đại Nam thì không tồn tại . Thú thật , đến cả lọc dầu còn làm được thì huống gì lọc nước ? . Sông Kim Ngưu chảy cắt ngang qua Hà Thành , từ tây chảy xuống phía nam . Sông Kim Ngưu rất đẹp , rất thơ mộng , nước sông trong veo thậm chí mỗi tối đều có những con thuyền lớn chạy dọc sông Kim Ngưu , về đêm toàn bộ màn sông như bừng sáng , như một con Kim Ngưu bằng vàng thực sự vậy . Sông Kim Ngưu . . . cũng không còn là một nhánh sông thoát nước của Hà Nội , tại Hà Thành nó như một nàng thơ vậy . Về một mặt nào đó , sông Kim Ngưu càng giống sông Hương nơi xứ Huế . Tại Hà Thành , Nhị Hà là mẹ , Kim Ngưu cùng Tố Tâm là hai nàng tiểu thư đài các , là hai nàng thơ đất Hà Thành . Nhị Hà ở đây là sông Hồng , văn sĩ xưa đất Hà Thành gọi nó là Nhị Hà nhưng hiện tại thì mọi người vẫn gọi sông Hồng . Kim Ngưu thì vẫn là Kim Ngưu còn Tố Tâm . .. chính là sông Tô Lịch . Tố Tâm thì Minh chưa đến xem bao giờ , chưa có dịp đi nhìn nhưng nhìn Kim Ngưu thì cũng có thể đoán ra Tố Tâm hiện tại như thế nào . Có người nói , Kim Ngưu phát ra thứ ánh vàng chói lóa , thứ ánh sáng của đô thị , vẻ đẹp của Kim Ngưu là cái vẻ đẹp ồn ã , nhộn nhịp , hiện đại mà đầy sức sống của cái khu tấc đất tấc vàng này . Ngược lại với Kim Ngưu , Tố Tâm càng nhiều chất thơ . Kim Ngưu như cô tiểu thư kiêu kỳ lá ngọc cành vàng , một cô tiểu thư . . . Tây hóa của những thập kỉ 70 . Tố Tâm lại như một cô tiểu thư trang nhã đài các từ trong chuyện xưa bước ra , những nàng tiểu thư đầy chất thơ cùng họa trong thời kỳ Phong Kiến Nho Giáo . Nói chung , là người Hà Thành không thể không tự hào với hai nàng thơ của quê hương mình . Quay lại vấn đề Kim Ngưu Cao Ốc , nơi Minh cần đến là tầng 17 , văn phòng môi giới nhân sự . Nếu theo cách gọi của người Trung Quốc thì là công ty săn đầu người còn ở các nước phương Tây thì gọi là H2 , HH , đều mang nghĩa là Head Hunter . Kiếp trước Minh cũng không quá hiểu bộ môn này , trước thì hắn không liên quan , sau này có liên quan thì cũng chỉ cần lệnh cấp dưới đi làm , cũng chưa thực sự đến xem một công ty môi giới nhân sự như thế nào . Đương nhiên công ty môi giới nhân sự không giống với các công ty giới thiệu việc làm ở Việt Nam . Các công ty giới thiệu việc làm ở Việt Nam . .. chủ yếu là móc nối với các trung tâm , gọi là trung tâm xin việc làm , việc làm đương nhiên đều là lao động tay chân , nhiều nhất là giúp việc mà thôi. Hiện tại ở Đại Nam , công ty môi giới nhân sự lại mang hơi hướng của Mỹ , của Trung Quốc thậm chí của Cao Ly , nói chung là hướng về tầng lớp trí thức . Tại Đại Nam hiện tại có hai dạng công ty , thứ nhất công ty môi giới nhân sự thứ hai là trung tâm tìm việc làm . Trung tâm tìm việc làm thì không cần bằng cấp , chỉ cần sức khỏe cùng với một số hồ sơ thiết yếu . Công ty môi giới nhân sự thì cần bằng cấp hoặc cần đáp ứng những yêu cầu cơ bản nào đó do công ty đặt ra . Dạng trung tâm tìm việc làm , Minh tất nhiên không có ý định đi tìm hiểu . Về phần công ty môi giới nhân sự sẽ đứng giữa bên thuê cùng bên được thuê , tùy theo nguyê vọng và yêu cầu của bên thuê mà gửi cho bọn họ một số hồ sơ định sẵn , khi bên thuê chấp nhận duyệt hồ sơ thì bọn họ sẽ liên hệ với nhân sự , liên hệ với những người muốn được thuê rồi để hai bên tự mình nói chuyện với nhau , đứng ở giữa ăn phần trăm mà thôi . Tiến vào trong công ty , khi nhìn thấy bảng hiệu , bản thân Minh cũng có điều suy nghĩ . Công ty HH này gọi là VIE WORKS . Cái tên này không có vấn đề với người khác nhưng có vấn đề với Minh . Làm ở Nielsen một thời gian , tuy HH cùng nghiên cứu thị trường không cùng đường nhưng cũng coi như đi sát gần nhau rồi , Minh cũng biết một số thứ về thị trường HH . Nhìn thấy VIE WORKS tại tầng 17 toàn cao ốc Kim Ngưu , suy nghĩ đầu tiên của Minh là gì ? . Đấy chính là nghèo , nghèo rớt mùng tơi bởi nếu hắn giàu , suy nghĩ của hắn sẽ là thử thu mua VIE WORKS xem sao . Cái công ty HH này .. . tương lai rất không tệ , tất nhiên tương lai của nó không phải mình nó đi mà là nó sát nhập vào một ông lớn khác nhưng với Minh con đường của VIE WORKS tương đối dễ đi . Ví dụ như mượn VIE WORKS sinh lời cùng mở rộng một số thứ , sau khoảng 1 năm lại bán ra là được khi đó đến vốn làm Youtube bản thân Minh có khi cũng đủ . "Chỉ hi vọng nó không bị thu mua , có thể tồn tại độc lập , tự mình phát triển ". Minh nghĩ một hồi , cũng chỉ có thể buông tay đồng thời cầu chúc cho VIE WORKS ở Đại Nam không đi theo hướng Việt Nam . Tất nhiên đi theo hướng như Việt Nam thì chẳng có gì không tốt cả nhưng Minh . . . cũng không hy vọng người Việt còn không nắm được một công ty HH của chính mình , như vậy tương đối mất mặt. Nếu là Việt Nam thì thôi nhưng đây là Đại Nam , hy vọng cũng có . . . chút thay đổi . _ _ _ _ _ _ Minh tiến vào bên trong , ở cửa đã có tiếp tân đợi sẵn , lại phải nói thêm một điều là hai tiếp tân . . . đều xinh . Minh gãi gãi đầu , cảm thấy công ty lớn không hổ là công ty lớn , tiếp tân ai nấy đều có thể đi làm tiếp viên hàng không cả , tương đối mang tính rửa mắt . "Xin lỗi , em có thể giúp gì anh ạ ? ". Giọng nói ngọt ngào , tư thái cũng đủ thấp . Đương nhiên người ta làm công ty lớn , đã thuê văn phòng ở cái nơi tấc đất tấc vàng này cũng không tồn tại cái kiểu mắt cao hơn đầu , khinh người và cái kết . Mấy tình tiết não tàn này tương đối đần độn , Minh cũng không hiểu sao trong truyện đô thị nhân vật chính gặp suốt ? . Thời Minh còn học ở trường Cao Đẳng Du Lịch , Minh thừa hiểu tiếp tân bình thường được huấn luyện như thế nào , tiếp tân là một trong những nghề nghiệp yêu cầu sự đè nén cao nhất , bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải cố mà tươi cười , không tươi cười được thì phải kéo miệng ra mà tươi cười , cười đến cứng cả hàm thì vẫn phải cười . Ngoại trừ cười ra còn là sự nhẫn nhục và chịu đựng , tất cả những lời tiếp tân được phép mở miệng chỉ bao gồm hai loại . Thứ nhất , tự mình xin trợ giúp khách hàng . Thứ hai , lời hướng dẫn với khách hàng . Ngoài ra , bất kể khách hàng văng tục chửi bậy thế nào , khó chịu ra sao , tiếp tân đều phải nhịn nhục mà chịu bởi đây không phải là việc tiếp tân có thể quản , đây là việc của bộ ngành khác . Quay người ra bàn tiếp tân , Minh nói . "Chào bạn , mình cần liên hệ tìm một người đại diện pháp lý ". Minh nói xong , sắc mặt bình thường nhìn về phía tiếp tân , người ta cũng hơi hơi đánh giá Minh một chút bất quá chỉ dám nhìn hắn không quá một giây mà thôi . Tiếp tân lấy cho Minh một tấm bảng bằng nhựa sau đó lễ phép thưa . "Dạ , anh đi về phía cuối hành lang , phòng thứ ba bên tay phải giúp em , nhân viên tư vấn của chúng em lập tức đến ạ ". Giọng . . . nghe đi nghe lại vẫn thấy ngọt . Không thể không khen một câu , văn hóa phục vụ của Đại Nam quả thực tốt hơn Việt Nam khác nhiều . Minh nói lời cảm ơn với tiếp tân sau đó theo chỉ dẫn của nàng tìm được căn phòng cần đến . Nhìn qua căn phòng , Minh thản nhiên ngồi xuống . Phong cũng đơn giản , có một bàn máy tính , giữa phòng có một bàn trà cùng hai ghế salon xếp hai bên , nơi góc phòng có một tủ nhỏ , giống với tủ để hồ sơ , trên bàn máy tính còn có một bộ điện thoại bàn , sát góc phòng cũng có hai chậu cây . Cách sắp xếp trong phòng tương đối đơn giản nhưng lại cho người ta cảm giác thông thoáng thoải mái , tầm nhìn từ phòng này cũng rất tốt dù sao đây cũng là tầng 17 . Minh cũng không ngồi ghế salon mà đi về phía cửa kính lớn , chậm rãi quan sát đường phố bên dưới , quan sát sông Kim Ngưu . Để Minh đợi khoảng 5 phút , cửa phòng liền mở ra . Đi vào là một nữ nhân tuổi ngoài 30, tất nhiên cũng chẳng có cái gì để khen về đối phương cả , cùng lắm chỉ là bộ OL trên người cùng với đôi cao gót đen khoảng 5cm . Cách ăn mặc vẫn tương đối chính quy , OL không phải là loại OL công sở nam tính dành cho phái nữ mà là dạng váy truyền thống , toàn bộ phần chân lộ ra đều được tất chân bọc lại cùng đôi giày cao gót tối màu lộ ra vài phần chuyên nghiệp , ít nhất trong cái quy cách ăn mặc . Minh lúc này thấy người ta đi vào , cũng hơi hơi nhìn đồng hồ 1 cái . 8H30 phút , thời gian tương đối dư dả .