Ta Muốn Ngủ Phạm Gia
Chương 146 : Trung thu bên em (2)
Ngày trung thu ngoài phố phường thật sự rất rộn ràng .
Toàn bộ Hà Thành như được thổi thêm sức sống , cả toàn kinh đô ngàn năm này như được khoác thêm một tấm áo lung linh , kinh đô cổ kính của Đại Nam bỗng trẻ ra nhiều lắm .
Chỉ tiếc là hiện tại đường phố bắt đầu có chút đông , muốn đi từ từ ngắm cảnh Hà Thành ngày trung thu cũng là một việc tương đối khó .
Khoảng 6h30 tối , Minh cùng Thanh rốt cuộc lên bờ hồ , tất nhiên muốn lên bờ hồ là phải gửi xe máy bên ngoài .
Ngày trung thu muốn đi xe máy trên bờ hồ gần như không thể bởi vì đông kinh khủng .
Hà Thành là thủ đô của Đại Nam nhưng không vì thế nó lớn hơn Hà Nội quá người nhưng mà người dân Hà Thành thì lại đông hơn Hà Nội nhiều lắm .
Làm một phép tính cơ bản , năm 2003 Hà Nội có khoảng hơn 3 triệu người trong khi hiện tại Hà Thành đã có gần 10 triệu nhân khẩu .
Nghe con số này chính Minh cũng thấy lạnh cả người , diện tích không mấy thay đổi nhưng nhân khẩu cơ hồ gấp 3 , chỉ cần như vậy cũng đủ hình dung rất nhiều điều .
Tất nhiên đây cũng không phải vấn đề quy hoạch mà là nhà nước cố tình làm như vậy , chỉ cần quy hoạch đủ tốt , cơ sở hạ tầng đủ tốt thì dân số đông nữa cũng không sao cả hơn nữa càng dễ để thủ đô của Đại Nam trở thành một siêu đô thị của châu Á .
Về mặt cơ sở hạ tầng , năm 2003 Hà Thành cũng đã không thua kém gì Hà Nội năm 2015 , gần 10 triệu nhân khẩu đúng là có chút nhiều nhưng còn chưa đến mức tạo áp lực quá lớn cho mảnh đất này .
Đồng thời hiện tại Minh lại tự nhiên nghĩ đến một việc .
Hắn nghĩ đến Hà Tây sát nhập vào Hà Nội .
Tại thế giới này Hà Tây không tồn tại nhưng từ vị trí địa lý thì Minh cũng có thể đoán được Hà Tây đổi thành gì , Hà Tây đổi thành Ngô Thành .
Ngô Thành là một cái tên làm Minh cảm thấy khá khó hiểu nhưng sau đó rất nhanh hắn biết cái tên này ý nghĩa là gì , Ngô Thành hóa ra là đặt theo tên của Tiền Ngô Vương , lấy họ Ngô làm tiền tố .
Hơn nữa có một cái thú vị ở Ngô Thành là tại nơi đây thật sự có một đại tộc gọi Ngô gia , là con cháu nhiều đời của Tiền Ngô Vương , đời đời ở lại đất tổ .
Hà Tây sát nhập vào Hà Nội nhưng mà liệu Ngô Thành có sát nhập vào Hà Thành hay không thì lại khá khó nói bởi Minh khác chắc họ Ngô sẽ không thích đất tổ của dòng họ mình biến thành Hà Thành 2 , cái này thậm chí còn ác liệt hơn nhiều so với việc Hà Tây bị đổi thành Hà Nội 2 .
Tuy nhiên Hà Thành là nhất định phải mở rộng .
Singapore không có đất thì đành chịu chết nhưng Đại Nam căn bản không thiếu đất chẳng nhẽ lại để Hà Thành chịu hạn chế phát triển ? .
Bởi vấn đề này mà Minh thật sự không chắc rốt cuộc Hà Thành sẽ mở rộng theo phương hướng nào .
Đây là một vấn đề khá tốn chất xám , nếu hắn có thể phỏng đoán ý tứ lãnh đạo , đi đầu mở đường cũng không tệ , tuyệt đối tính là làm một năm ngồi ăn mười năm tuy nhiên muốn phỏng đoán ý lãnh đạo nào dễ như thế ? .
Bởi vì nghĩ đến vấn đề này khiến Minh có chút ngẩn người , mãi đến khi có một đôi môi mềm áp vào má của hắn , hắn mới giật mình nhìn lại .
"Anh nghĩ gì đó ".
Thanh thấy Minh có chút ngẩn người vậy mà kiễng chân hôn trộm hắn .
Thanh lúc này đang đi một đôi giày mới toanh , một đôi Manolo màu hồng phấn , thú thật đến tận bây giờ nàng còn có chút lâng lâng .
Thanh dù sao vẫn còn là một cô bé , tuy nàng ở bên cạnh Minh luôn cố tỏ ra trưởng thành một chút , cố ăn mặc trưởng thành một chút nhưng nàng chung quy vẫn là một cô bé , vẫn thích hư danh , vẫn thích những thứ ngọt ngào , thích hàng hiệu , những thứ đắt tiền , những thứ đẹp đẽ .
Chỉ cần là một cô gái bình thường thì ai chẳng thích huống gì Thanh ? .
Mỗi đôi Manolo đều có định giá , Manolo tuyệt đối không thể coi là hãng giày xa xỉ và cao cấp nhất thế giới được nhưng nó hoàn toàn xứng là phân khúc tầm cao .
Mỗi đôi Manolo mà Minh mua cho bạn gái đều có cái giá khoảng 5000 đồng tức xấp xỉ 15 triệu vnd .
Ba đôi Manolo của Thanh có tổng giá trị gần 45 triệu vnd , con số này thật sự làm Thanh rung động thậm chí phải nói là sung sướng.
Cái này cũng giống như bạn trai được bạn gái tặng một chiếc đồng hồ giá trăm triệu vậy , cho dù nó chỉ là Chanel chứ không phải Rolex hay Hublot thì vẫn là một cảm giác rất khó tả .
Về khoản này con trai hay con gái , đàn ông hay đàn bà đại khái cũng sẽ giống nhau , không khác quá nhiều , cũng không cần già mồm phủ nhận .
Thanh đi giày cao gót mà cứ như đang đi trên mây , cô bé thật sự rất kích động .
Bị bạn gái hôn trộm một cái , Minh mới tỉnh hồn , hắn cũng không thể nói với Thanh là hắn đang nghĩ về nhà đất tương lai chứ ? .
Hắn lúc này nắm chặt tay Thanh hơn một chút , kéo nàng vào sát người sau đó cũng nhẹ hôn lên trán nàng .
"Nghĩ lại muốn nắm chân em ".
Nghe đến câu này , sắc mặt Thanh lại chuyển thành đổ thậm chí cũng không dám nhìn con mắt nóng rực của bạn trai .
Nàng quả thật biết sở thích của bạn trai mình nhưng mà nàng vẫn chưa quen , vẫn luôn cảm thấy . . kỳ kỳ , có chút xấu hổ .
Thấy nàng xấu hổ như vậy , Minh phá lên cười sau đó cố chen vào đoàn người , chỉ chỉ một cửa hàng gần đó mà nói .
"Mình cũng đừng vào nữa , từ đây đến phố đi bộ chỉ sợ càng ngày càng đông , hay là mình đi ăn đi , vừa ăn vừa đợi pháo hoa ? ".
Cửa hàng Minh chỉ là một cửa hàng Lotteria ba tầng .
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ở tầng 3 thật sự có thể xem pháo hoa dù sao nơi này cũng là bờ hồ , nhà ba tầng đã tính là đủ cao , ở bờ hồ ai cho phép xây nhà chọc trời ? .
Nhắc đến Lotteria , Minh thật ra còn khá thích .
Tại kiếp trước của hắn , hắn đánh giá BBQ cao nhất sau đó đến Lotteria , cuối cùng mới là KFC .
Thanh tất nhiên gật đầu đồng ý , nàng ban đầu dự định xem múa lân nhưng mà hiện tại ước muốn cũng giảm đi phân nửa .
Lúc này mới lên bờ hồ đã thế , vào phố đi bộ còn đông đến thế nào ? .
Nàng hôm nay diện đầm lại đi giày cao gót , Thanh nghĩ đến cảnh chen chúc tiếp theo liền có cảm giác sợ hãi , càng quan trọng là trên tay nàng còn xách hai cái túi , xách theo hai túi giày Manolo , nàng cũng không dám đi chen .
Trộm cắp ở Đại Nam là có , những dịp này lại càng nhiều .
Mà nói thẳng ra , trộm cắp ở đâu chẳng có ? , quốc gia nào chẳng có , cái này . . . ngay cả người như Minh cũng chẳng biết dẹp kiểu gì , cũng chỉ có thể tự mình cẩn thận mà thôi .
Thế là hai người tìm một chỗ trên tầng 3 cửa hàng Lotteria sau đó gọi món .
Vị trí gần cửa sổ hơn nữa sắp xếp ghế cũng làm cả Minh cùng Thanh hài lòng .
Ghế là ghế salon vải màu đỏ , là hai cái ghế salon xếp thành hình chữ L , sau đó bàn ăn đặt ở giữa .
Đây là một bàn đôi thậm chí nếu cần nó có thể thành một bàn 4 , ghế ngồi vẫn tính rộng rãi .
Cũng may hiện tại mới hơn 6h, còn chưa đến mức không tìm được vị trí dù sao trung thu về đêm mới là đông nhất , giới trẻ không phải ai cũng như Minh , không phải ai cũng muốn ở trong nhà đón trung thu .
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên nhưng làm Minh bất ngờ là Thanh vốn đang ngồi cạnh hắn bỗng đứng lên chuyển thân , sắc mặc nàng ửng đỏ sau đó cúi thấp người xuống từ từ cởi giày lộ ra đôi chân trần .
Nàng cảm thấy . . . cho dù không quá quen thuộc , cho dù luôn cảm thấy kỳ kỳ nhưng . . . vẫn nên chiều lòng bạn trai mình .
Hơn nữa đây là sát cửa sổ lại có bàn ăn che đi một phần , cũng không quá lộ liễu .
Thanh hơi nâng chân mình lên sau đó dịch người một chút nữa , đôi chân tinh tế rốt cuộc đặt lên đùi Minh .
Thanh làm xong động tác này liền ngược chín cả người , trực tiếp cúi đầu xuống , mê người cực kỳ.
Minh cũng không ngờ hắn chỉ nói đùa một câu mà nàng còn tưởng thật hơn nữa bộ dạng giống như cá nằm trên thớt – tùy chàng xử lý vậy .
Tại sao kiếp trước hắn không biết nàng đáng yêu như vậy nhỉ ? .
_ _ _ _ _ _
Đêm trung thu này cũng không tính là chơi tận hứng , dù sao Minh cảm thấy vậy .
So với những đôi yêu nhau trẻ tuổi , Minh cùng Thanh càng giống một đôi vợ chồng trung niên dù sao trung thu này nói thẳng ra hắn chỉ đưa Thanh đi mua sắm một vòng sau đó cùng nàng ăn bữa tối , cùng nàng ngắm pháo hoa mà thôi .
Pháo hoa cũng không phải chỉ bắn một đợt một lần mà chia làm 8 địa điễm xung quanh Hồ Gươm đồng thời trong đêm trung thu tổng cộng bắn 4 đợt pháo hoa .
Bắt đầu từ 8h tối , kết thúc vào 0h sáng ngày thứ hai – 1/10/2003 .
Bởi vậy khoảng 8h30 tối , Minh đã đưa Thanh về nhà , hắn tất nhiên cũng có thể cảm giác được bạn gái mình chưa hết thèm thuồng dù sao ở cái tuổi này đúng là rất ham chơi nhưng Minh cũng không biết làm thế nào mà ngay cả Thanh thật ra cũng biết mình phải về sớm .
15-16 tuổi , xin đi chơi trung thu với bạn sau đó gần 12h mới về nhà , tuyệt đối sẽ bị cha mẹ mắng chết .
Vì thế chung quy mà nói , hai đứa hôm nay đủ ngọt ngào , đủ lãng mạn nhưng chưa tận hứng nhưng chưa chơi đủ thì lại thế nào ? .
Sau này còn có rất nhiều dịp nhưng với Minh trung thu là của gia đình .
Hắn cùng Thanh trao cho nhau một nụ hôn tạm biệt thật dài sau đó trong ánh mắt dõi theo của Minh , hắn nhìn Thanh đi lên chung cư , mãi đến khi không nhìn thấy thân ảnh bạn gái mình nữa , Minh mới quay xe rời đi .
_ __ _ _
Minh rời đi nhưng mà hắn cũng không về thẳng nhà mà là . . . đi một nơi khác .
Hắn tới Phú Thượng , nơi này phải gọi là Khu Đô Thị Phú Thượng mới đúng .
Nói ra thì Phú Thượng hiện tại có chút giống Khu Đô Thị Hà Đông của Việt Nam sau này có điều nhỏ hơn nhưng mà cũng có vẻ giàu hơn .
Từng tòa từng tòa biệt thự san sát mà không phải nhà chung cư hơn nữa Minh biết người sống tại khu này căn bản không mấy ai đi xe máy cả , người ta đều đi bốn bánh cả rồi .
Xe máy . . . so với ô tô tại nơi này mới càng hiếm .
Minh phóng xe trong khu này , ánh mắt mang theo từng tia mê hoặc để rồi lòng vòng 15 phút , hắn cũng đành dừng lại .
Đây là khu đại gia sinh sống , tất nhiên đèn đường vẫn sáng trưng có điều lại có chút hoang vắng , khi Minh dừng xe bên đường chẳng hiểu sao hắn lại có chút lạnh sau đó hắn không khởi thở dài .
Khu này là nhà của Hương .
Trên xe hắn có hai hộp bánh trung thu , một hộp hắn mang về cho cha mẹ , một hộp . . . hắn muốn đưa nàng .
Cũng không phải vì níu kéo một cái gì đó chỉ là hắn thật sự muốn đưa cho nàng mà thôi .
Kiếp trước , hắn biết nhà nàng ở đâu , tuy chưa từng đến qua nhưng .. . đã đi qua vài lần .
Chỉ là kiếp này nơi đây thay đổi 180 độ , Minh còn có thể tìm được nhà nàng mới là lạ .
Dựng xe bên đường , nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh , Minh chỉ có thể lắc đầu .
Hắn cũng không rõ nhân sĩ trọng sinh bình thường có mấy ai thất bại như hắn không , đối với cô gái mình yêu thầm năm lần bảy lượt đều không thành công , hai người . . . vẫn cứ như hai đường thẳng song song vậy .
Hắn cũng đã có cả tuần không liên lạc với Hương hoặc nói đúng hơn là cả hai cũng không liên lạc gì với nhau cả .
Cả nàng cùng hắn đều sinh ra một khoảng cách .
Cầm hộp bánh trung thu trên tay , Minh chỉ có thể ngao ngán quay xe , cũng chỉ có thể mang về nhà ăn dần .
Chỉ là Minh đánh chết cũng không ngờ được , ngay lúc này có người gọi điện cho hắn .
Có điện thoại hiển nhiên không thể đi xe được cho dù khu này cực kỳ vắng đi chăng nữa .
Sau đó khi nhìn vào số gọi cho mình , Minh bất giác nhíu mày .
Dĩ nhiên là Doãn tỷ ? .
"Em đang ở đâu đấy ? "
Đây là câu hỏi đầu tiên của Doãn Tỷ , Minh thì cũng không có gì để dấu , hắn ăn ngay nói thật mà đáp .
"Em đang ở trên khu Phú Thượng , chị gọi em không biết có việc gì không ? ".
Ở đầu dây bên kia im lặng vài giây sau đó Doãn tỷ nói .
"Chị còn tưởng chị nhìn nhầm chứ , chị thấy em đang dựng xe gần nhà chị này ".
Câu nói này có tính chất dọa ma tương đối cao .
Câu nói này làm Minh rùng mình , hắn liền ngó chừng xung quanh .
Hành động này tất nhiên Doãn tỷ nhìn thấy , Doãn tỷ trực tiếp cười .
"Chị cứ tưởng em tính đến thăm chị chứ , nhìn bộ dạng của em là không phải rồi ".
"Em nhìn là không nhìn thấy chị đâu , đợi chút chị xuống , chị mời em vào nhà ".
Doãn tỷ nói dứt lời liền cúp điện thoại để lại Minh còn chẳng hiểu ra sao .
Tuy nhiên Doãn tỷ vẫn là Doãn tỷ , lời Doãn tỷ nói rất nặng , nặng đến mức . . . Minh cũng không quá nguyện ý trái lời .
Cầm hộp bánh trung thu trên tay , Minh bất giác cũng cười .
Ừ .. . đưa Doãn tỷ tựa hồ cũng không tệ lắm .
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
169 chương
85 chương
1988 chương
122 chương
20 chương