‘Ngươi cứ yên tâm ở lại Yến vương phủ. Muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu.’ Câu nói này giống như vẫn còn lẩn quẩn bên tai Lâm Vị Hi, nàng trố mắt ngây người, chờ sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "không được." Sắc mặt Cố Huy Ngạn không thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn giấu đi sự tìm tòi không thể gọi tên: "Vì sao?" Câu hỏi này bảo Lâm Vị Hi biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ nàng lại nói thật ra con trai của ngươi là trượng phu kiếp trước của ta, mà cô con dâu sắp vào cửa của ngươi lại là thứ muội của ta? Lâm Vị Hi đãbị hai người kia đối xử quá thảm hại rồi. Bây giờ nàng đã đổi thân phận, lại còn bảo nàng trở về một lần nữa sao? Lâm Vị Hi không cần suy nghĩ đã từ chối: "Yến vương, việc này không thích hợp. Ta với phủ Yến vương vốn không thân quen gì. Ta tự dưng ở lại vương phủ như thế thì coi sao được chứ?”? Mà con dâu mới của ngài chẳng mấy chốc sẽ vào cửa, ta là một người ngoài lại ở đó, chẳng phải sẽ làm nàng ta chú ý sao?" Ánh mắt của Cố Huy Ngạn bình tĩnh nhìn Lâm Vị Hi, cười nhẹ: "Ngươi cứ an tâm ở lại là được. Ta nói có thể chính là có thể Nếu có người lắm miệng, không cần biết là ai, ngươi cứ nói cho ta biết là được." Câu nói "không cần biết là ai" làm Lâm Vị Hi thấy rùng mình. Yến vương đang ám chỉ Cao Nhiên sao? Cũng đúng thôi, một bé gái mồ côi không cha không mẹ sống nhờ nhà người khác tất nhiên có thêm rất nhiều phiền toái. Chủ mẫu làm sao có thể dễ chịu cho được?Lâm Vị Hi cũng đã làm con dâu, nàng hiểu rõ những khó khan bức bối trong đó. Nhưng nếu như người nói là Yến vương, hắn nói có thể chính là có thể, có phiền phức nữa thì cũng phải nhịn. Lâm Vị Hi đột nhiên sinh ra cảm khái,, dường như mới mấy ngày trước thôi nàng còn vất vả lo liệu việc trong ngoài ở Yến vương phủ. Đằng trước vẻ vang bao nhiêu thì đằng sau lại vất vả bấy nhiêu, có đôi khi phải cắn nát răng với máu mà nhịn nuốt xuống. Thế mà mới chỉ trong chớp mắt, nàng lại từ người nhọc lòng chăm lo người khác, biến thành người có đặc quyền. Tạo hóa thật sự rất kỳ diệu, mà tất cả nguyên do của việc này, cũng chỉ là một câu nói của người trước mặt này mà thôi. Lâm Vị Hi cảm thán một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Yến vương điện hạ, lòng tốt của ngài ta xin nhận. Nhưng ta chỉ muốn có cuộc sống yên tĩnh, không buồn không lo sống qua cả đời này. Cửa lớn của Yến vương phủ quá cao, ta không bước vào nổi." "Ngươi thấy không hợp? Sao ta lại cảm thấy là ngươi không muốn đến?" Lâm Vị Hi bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ áp lực. Đây chính là Yến vương. Nói chuyện với hắn không hề cảm thấy hắn có một chút kiêu ngạo nào. hắn luôn cười nhẹ nhàng vô hại, để cho người ta như tắm trong gió xuân ấm áp, tinh thần thoải mái. Thế nhưng chờ khi ngươi giật mình phát hiện, dòng suối cạn nước mình đang lội, lại là biển sâu vô cùng. Bên ngoài thì luôn bình tĩnh, nhưng thật ra là con báo ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng có thể nhấc lên muôn nghìn sóng lớn. Lâm Vị Hi bây giờ là người bị dìm xuống nước sâu, vô cùng lạnh lẽo, hết lần này đến lần khác. Lâm Vị Hi âm thầm chửi mình là đầu óc heo. Hôm qua mới thua một lần, tại sao hôm nay lại bị bắt lấy sơ hở rồi. Nàng bày ra vẻ mặt tiểu cô nương nông thôn không muốn tới phủ lớn nhà cao cửa rộng sống nhờ, cố ý nói: "Lúc ta mười tuổi sinh bệnh thì có từng đến kinh thành. Trong kinh thành người nhiều xe cũng nhiều, tùy tiện một người ở trên phố còn có thân phận hơn cả nhà trưởng thôn. Nhưng khi đó ta bệnh đến mức sắp chết, trên đường nhiều người như vậy, cũng không có một ai dừng lại hỏi thăm, thậm chí còn đuổi ta với cha đi. Ta không thích kinh thành. Với lại, ngài là Yến vương, đừng nghĩ ngài hiện tại nhẹ nhàng nói chuyện với ta, khi về tới vương phủ chắc chắn ngài sẽ không như vậy nữa. Ta ở nhà cô cô ta ở còn không ổn, huống chi là đi tới vương phủ." Cố Huy Ngạn ngược lại không để ý đến cảm xúc của tiểu cô nương nhỏ yếu, hắn thu lại khí thế, cố gắng làm cho giọng mình nhẹ nhàng nhất, nói: " Đừng sợ, ta mang ngươi trở về, chuyện ngươi gặp năm mười tuổi sẽ không còn xảy ra nữa. Hơn nữa bên trong vương phủ ít người, ta chỉ có một đứa con trai. Mặc dù hắn không hiểu chuyện, nhưng cũng không đến mức làm khó dễ ngươi. Sau khi đến kinh thành ngươi cứ yên tâm mà ở, nếu như ngươi không thích người khác quấy rầy, ta sẽ tìm một tiểu viện riêng biệt trong vương phủ, nha hoàn ma ma đều tùy ý ngươi chọn. Về phần áo cơm tiêu xài càng không cần lo lắng, chi tiêu của ngươi lấy từ túi tiền riêng của ta, muốn dùng cái gì tùy tiện phân phó, sẽ không có ai dám đến soi xét ngươi." "thật ra tìm một thành trấn nhỏ mộc mạc chất phác an tĩnh, để cho ta ở nơi đó yên ổn sống qua ngày cũng rất tốt..." " Trước mặt tiền tài thì không có nơi nào thật sự mộc mạc chất phác. Ngươi mang số tài sản khổng lồ bên mình lại còn trẻ tuổi như thế, nếu sống lẻ loi một mình ở bên ngoài, vô luận là ở đâu cũng đều không an toàn. Nhưng chỉ cần ngươi đi vào kinh thành, bất kể sau này ngươi muốn cưới gả hay vẫn muốn sống một mình, chỉ cần phủ Yến Vương còn tồn tại, thì sẽ không có ai tới quấy rầy ngươi." "Ta..." Lâm Vị Hi há to miệng, phát hiện Cố Huy Ngạn đã nói hết những gì nàng muốn nói rồi. Vậy mà nàng lại không tìm ra được lý do để phản đối. Nàng nói không muốn ăn nhờ ở đậu, Cố Huy Ngạn liền tìm cho nàng một tiểu viện đơn độc. Nàng lo lắng mình cùng với nữ chủ nhân mới có xung đột, Cố Huy Ngạn liền để cho nàng dùng tiền riêng từ túi hắn. Và cứ thế, không ai có thể quản thúc được nàng. Lâm Vị Hi nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng chỉ thốt lên một câu: "Như vậy làm phiền ngài quá rồi..." "không phiền đâu." Lâm Vị Hi thật sự không còn lời nào để nói. Nàng thấy Yên vương ung dung, bình tĩnh, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ quái. Sao nàng lại cảm thấy, Yến vương đang cố ý đợi nàng nói ra lời từ chối, sau đó dùng lý lẽ phá hỏng từng con đường lui thân của nàng vậy nhỉ? Yến vương nhìn thì có vẻ hiền hoà, nhưng nếu hắn muốn làm việc gì, căn bản sẽ không cho người ta phản bác lại. Thực sự thì hắn là một người vừa độc tài vừa lộng quyền mà. Cố Huy Ngạn phát hiện ra Lâm Vị Hi đang âm thầm đánh giá mình. hắn mỉm cười, lơ đễnh hỏi tiếp: "Thế nào? không đến mức là ngươi không thể rời xa quê hương, nên mới không muốn đi đấy chứ?” thật sự Lâm Vị Hi đúng là muốn lấy cớ này. Đáng tiếc mấy ngày trước đó vì muốn Yến vương mang mình đi cùng, chính nàng tự tay cắt đứt con đường lui thân hữu lý nhất của mình mất rồi Trong lòng Lâm Vị Hi dâng lên sự nỗi bất lực, nàng thở dài, cả người đều xẹp xuống: "Được rồi, nghe theo lời của Yến vương điện hạ." Lâm Vị Hi cũng không rõ tình cảm của chính mình đối với kinh thành là như thế nào. Nàng sinh ra và lớn lên ở đó. Thân nhân của nàng cũng đều ở kinh thành rộng lớn kia. Tất cả những gì mà nàng có cũng ở đó. Mà ác mộng cả đời này nàng không bao giờ quên cũng ở đó. Nếu như có thể, Lâm Vị Hi càng khôngmuốn trở lại kinh thành. Bảo nàng trốn tránh cũng được, mà bảo nàng lừa mình dối người cũng được. Nàng trọng sinh một đời vốn không dễ dàng gì. Nàng không muốn gặp lại Cố Trình Diệu và Cao Nhiên. Chỉ cần không nhìn thấy bọn họ, Lâm Vị Hi có thể tiếp tục lừa gạt mình rằng: Ngươi không có thất bại đến thế, ngươi có thể tìm một thành thị nhỏ an ổn để sống cuộc sống giàu sang nơi dân dã. Chỉ cần ngươi không nhìn thấy những người đã từng là người thân, bằng hữu, phu quân của ngươi là được. không phải bọn họ vứt bỏ ngươi, không phải bọn họ xem ngươi như đống rách nát mà vứt đi. Nhưng khi Cố Huy Ngạn nói "Về Yến vương phủ", ban đầu Lâm Vị Hi cực kỳ bài xích. Sau khi phát hiệnmình không thể thỏa hiệp được, nàng đột nhiên bình thản trở lại. thật ra thì, nàng cũng không cam lòng. không nói người khác, chỉ nói Thọ Khang đại trưởng công chúa. Lâm Vị Hi muốn trở về gặp lại ngoại tổ mẫu. Nàng là hài tử duy nhất của mẫu thân, mà Vệ thị mẫu thân nàng lại là con gái duy nhất của Thọ Khang công chúa. Mẫu thân đã qua đời từ lâu, bây giờ Lâm Vị Hi là huyết mạch duy nhất của Thọ Khang công chúa. Mà tình cảm của ngoại tổ mẫu với phò mã cũng không được tốt lắm. Lâm Vị Hi chỉ cần nghĩ tới bên người ngoại tổ mẫu đến một tiểu bối hầu hạ cũng không có thì vô cùng đau lòng. Cho dù là vì ngoại tổ mẫu, nàng cũng phải trở về. Lâm Vị Hi dần dần bình tĩnh trở lại tới. Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi nghĩ thông suốt, hắn hài lòng nhìn nàng, sau đó lại tiếp tục cúi xuống xem thư tín, thuận tiện nói với Lâm Vị Hi: " Thánh chỉ sắc phong của Lâm Dũng, kim sách thiết khoán, còn có khế ước điền sản ruộng đất mà triều đình phân cho lúc phong hầu đều ở chỗ của ta. Nếu mấy ngày hôm nay ngươi không có việc gì làm, thì đối chiếu kiểm kê danh mục quà tặng đi. Có biết xem sổ sách danh mục quà tặng không?" "Biết!." Từ nhỏ Lâm Vị Hi đã đi theo Thọ Khang công chúa chuẩn bị yến hội, lễ tết hàng năm. Lâm Vị Hi thầm nghĩ, lễ vật tặng vào hoàng cung của Yến vương phủ các ngươi năm ngoái vẫn là tự tay nàng chuẩn bị đây này. Nếu biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải hao tâm tổn trí phí sức quản lý gia nghiệp, nên để toàn bộ sản nghiệp của Yến vương phủ thâm hụt mới đúng. "Vậy ngươi đi kiểm tra đi. Chờ sau khi tới kinh thành, ta sẽ đem khế đất đổi thành đất ở xung quanh kinh thành, ngày sau làm đồ cưới của ngươi." Tài sản truy phong của Lâm Dũng bị cắt xén rất nhiều. Bộ lễ sắc phong hầu quá rõ ràng, không ai dám động. Nhưng trừ cái đó ra, khế ước điền sản ruộng đất, vàng bạc tơ lụa bị mất rất nhiều. Cố Huy Ngạn vẫn biết trong quan trường có tình trạng tham nhũng nghiêm trọng, nhưng không nghĩ tới đã nghiêm trọng đến tình trạng này. Nếu không phải hắn đột nhiên đi đường vòng đến phủ Thuận Đức, chỉ sợ chuyện này sẽ không giải quyết được gì. Huyện lệnh hôm nay một mực cẩn thận giải vây cho mình, sợ hắn giáng tội. Nhưng Cố Huy Ngạn là người có địa vị gì, sao có thể nổi giận với những quan chức cấp thấp như thế. hắn trực tiếp viết thư cho Trương Hiếu Liêm, Trương thủ phụ xử lý thủ hạ của hắn ta như thế nào, Cố Huy Ngạn không xen vào, chỉ cần cuối cùng từ trong tay Trương Hiếu Liêm cầm kết quả tới là đủ. Tuy nhiên những việc không được quang minh chính đại như thế này để hắn giải quyết là được rồi. không cần thiết phải cho Lâm Vị Hi biết. Triều đình phân đất phong hầu cho Lâm Dũng có nhiều loại. Rất nhiều nơi chỉ là mang danh đất phong hầu thôi, thực tế thì Lâm Vị Hi không thể cầm trên tay được. Cố Huy Ngạn thay Lâm Vị Hi đem những văn tự này bán đứt để đổi đất xung quanh kinh thành. Tất nhiên những việc như thế này thì Lâm Vị Hi không làm được, nhưng nếu đổi sang danh nghĩa của hắn, vậy thì cũng đơn giản. Lâm Vị Hi suy nghĩ trong đầu một chút, đột nhiên sinh ra hứng thú: "Yến vương điện hạ, cái này đổi như thế nào? Mấy mẫu đất kia là bao nhiêu đất kinh thành?" Cố Huy Ngạn buồn cười, trong mắt của hắn tràn đầy ý cười, vừa bất đắc dĩ vừa trả lời nàng: " Yên tâm, ta còn không đến mức chiếm tiện nghi của ngươi, tất nhiên là một mẫu đổi một mẫu, đổi ngang nhau như ngày trước." Đây cũng không phải là đổi tương đương với nhau sao. Đất phong của Lâm Dũng là ở Thuận Đức. Đất đai ở Thuận Đức làm sao có thể so sánh với đất ở kinh thành? Lâm Vị Hi nghe xong, lập tức nhún gối tạ lễ với Yến vương, sợ hắn đổi ý: "Tạ ơn Yến vương điện hạ." Cố Huy Ngạn một tay để lên bàn gỗ, tâm tình thoải mái, mỉm cười nhìn Lâm Vị Hi: "Ngươi kháng cự việc lấy chồng như thế, ta còn nghĩ là ngươi không muốn nhắc tới đồ cưới đấy." "Hai chuyện này sao có thể giống nhau được." Lâm Vị Hi từ nhỏ đã quản gia, nàng quá hiểu sự ưu việt khi có tài sản riêng. Tuy nàng thật sự không muốn lập gia đình,, nhưng nếu chuẩn bị đồ cưới cho nàng, việc này thì không có vấn đề gì, hoàn toàn không cần để ý lòng tự ái của nàng. Cố Huy Ngạn bị chọc cười, lần này hắn thậm chí còn bật cười khẽ thành tiếng. Nếu như Chu Mậu Thành hoặc những thủ hạ trung thành khác, thấy tình cảnh này nhất định ngạc nhiên đến nỗi không khép miệng lại được. Nhưng Lâm Vị Hi vẫn còn chưa biết chuyện có thể để cho Yến vương cười khẽ một tiếng là việc khó khăn cỡ nào. Bây giờ nàng đang vội vã tìm cơ hội cáo lui. Cuối cùng có thể cầm truy phong của Lâm Dũng, bây giờ nàng cảm thấy hai bàn tay mình đang ngứa ngáy. Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi vội vội vàng vàng, hắn cũng không làm khó thêm, chỉ vào chiếc hộp trênbàn, nói: "Đây là khế đất của phụ thân ngươi cùng văn tự bán mình của nha hoàn kia, ngươi cũng cầm luôn đi. trên đường không tiện mang quá nhiều nha hoàn, ta tìm một người cho ngươi trước, số còn lại thì tới kinh thành sẽ bổ sung sau." Lâm Vị Hi không khách khí, nhanh nhẹn đi lên, đứng trước Cố Huy Ngạn nhận đồ vật. Lâm Vị Hi ôm hộp gỗ, hành một lễ của tiểu bối với Cố Huy Ngạn. Nàng đang muốn rời khỏi, đột nhiên nghe thấy Cố Huy Ngạn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Về sau nếu ngươi có oan ức gì, tới tìm ta là được, không cần nhân nhượng bất kì ai để bản thân mình chịu thiệt." Lâm Vị Hi ngơ ngác, trong lòng hiện lên một suy đoán kinh người. Đôi mắt của nàng bất giác mở to, hiển nhiên là rất giật mình: "Ngài đã biết rồi?" Cố Huy Ngạn không nói gì, hắn trải rộng giấy Tuyên Thành ra, đôi tay thon dài tinh xảo cầm bút lông từ trên giá bút, hình như định viết hồi âm cho Trương Hiếu Liêm. Lâm Vị Hi im lặng không nói gì, thấy Cố Huy Ngạn chuyên chú mài mực trong khay, liền nhẹ nhàng lui xuống. Sau khi từ thư phòng đi ra ngoài, một luồng không khí tươi mát thư thái phả vào mặt, Lâm Vị Hi cầm hộp gỗ lê trĩu nặng trên tay, càng nhắc nhở là nàng đang sống, lúc này Lâm Vị Hi mới cảm giác được rõràng đó là sự thật. đã lớn như thế này, và cũng đã sống hai đời, đây là lần đầu tiên có người nói với nàng "không cần nhân nhượng bất kì ai để bản thân mình chịu thiệt ". Lúc trước phụ thân, tổ mẫu, thậm chí phu tử của anhquốc công phủ, hạ nhân, đều từng người từng người nói với Lâm Vị Hi rằng: ”Ngươi là đích trưởng tôn nữ, ngươi luôn phải giữ phong thái của trưởng tỷ, để cho các muội muội phía dưới noi theo”. Thậm chí cả khi Lâm Vị Hi nàng gả cho người ta, nàng cũng miệt mài miệt mài quản lý gia nghiệp nhà chồng, vẫn muốn cố gắng như thế để được trượng phu của mình ghi nhận. Lâm Vị Hi đã bao giờ được sống cho chính mình? Nàng đã bao giờ được tùy hứng dù chỉ một lần? Đôi mắt sáng như châu ngọc của Lâm Vị Hi chẳng biết tại sao lại hơi ươn ướt. thì ra hôm nay Yến vương đi ra ngoài là vì chuyện của nàng, không chỉ xử lý cả nhà Lâm đại nương cùng Lý Đạt, còn lấy lại phong thưởng của Lâm Dũng từ chỗ của huyện lệnh thay nàng. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác được người khác che chở, bảo vệ là như thế nào. Lúc trước Cao Nhiên không hề làm gì mà có thể được thế tử anh quốc công phủ, huynh đệ trong tộc, thậm chí biểu huynh biểu đệ luôn ân cần chăm sóc. Khi đó Lâm Vị Hi chẳng thèm để ý. Nàng cũng không phải không có tay, những thứ này chính nàng cũng có thể lấy được, cần gì phải cần bọn họ đến làm người tốt? Nhưng bây giờ Lâm Vị Hi cũng đã biết, hai việc này không hề giống nhau. Chỉ riêng sự quan tâm đó thôi, thì không phải cố sức tranh đoạt là có thể so sánh. Mặc dù trên lý thuyết đều giống như nhau là đạt được thứ mình muốn. Yến vương không dừng lại quá lâu ở huyện thành, chờ sau khi chuẩn bị đầy đủ đồ đạc dùng ở trênđường, Yến vương liền hạ lệnh lên đường, đi về phía kinh thành. Dự định ban đầu của Yến vương chỉ là đi một chuyến đến phủ Thuận Đức, sau khi đưa hài cốt của Lâm Dũng nhập thổ, thì cưỡi ngựa đuổi theo đại quân khải hoàn hồi triều. Nhưng trong đội ngũ lại tăng thêm Lâm Vị Hi, kế hoạch đuổi theo quân đội tất nhiên không thực hiện được. Việc Yến vương không có mặt trong đại quân cũng không che giấu được. đã thế, Cố Huy Ngạn dứt khoát viết thư về kinh thành, nói rõ hướng đi của mình, sau đó thì đưa Lâm Vị Hi đi về phía kinh thành. Đối với Cố Huy Ngạn thì đây là cố gắng đi chậm rồi, nhưng đối với Lâm Vị Hi, người chưa từng đi xa nhà, thân thể còn không tốt lắm mà nói, hành trình như này vẫn là có chút quá sức. Mấy ngày trước Lâm Vị Hi còn có thể chịu đựng được, sau đó tại một dịch trạm, Lâm Vị Hi cuối cùng không chịu được nữa, khi màn đêm buông xuống thì bị sốt cao, mê man không dậy nổi. Bởi vì Lâm Vị Hi sinh bệnh trên đường, đoàn người Yến vương bị trì hoãn khá lâu. Chờ bọn hắn trở lại kinh thành, đã là tháng ba rồi. Hôn lễ của Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên, đã qua một tháng. Lâm Vị Hi ốm yếu tựa ở toa xe bên trên, bên ngoài truyền đến tiếng hạ nhân vấn an: "Lâm cô nương, đã đến phủ Yến vương rồi." Lâm Vị Hi được nha hoàn nâng đỡ, cẩn thận từng chút đi xuống xe ngựa, lại một lần nữa đứng trước toà phủ đệ rộng lớn hoa lệ này. Yến vương phủ, nàng đã trở về. Tác giả có lời muốn nói: Trước đó đem dòng họ mẫu thân của nữ chính làm lẫn lộn. Mẫu thân nữ chính họ Vệ, không phải họ Thẩm. Ta đã kiểm tra toàn bộ phía trước một lần, đem chỗ viết sai đều thay thế, nếu có bỏ sót xin mọi người chớ trách.