Ta là Thực Sắc

Chương 25 : Chuyện xưa theo gió (2)

Mẹ Ôn tinh mắt, thấy mặt tôi biến sắc, vội vàng giải thích: "Nga, An Hinh cùng Phủ Mịch từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng giống như chị gái hắn vậy đó." Tôi cố gắng tạo ra một nụ cười thật nhẹ nhàng, tiếp tục mò tìm một quân bài khác. Tôi lúc bình thường, chỉ cần vuốt qua mặt dưới quân bài liền biết đó là quân gì, nhưng giờ phút này trong đầu tôi là một mảnh hỗn loạn, quân gì cũng không mò ra được. Vì thế, tôi lật quân bài lên, nhưng vẫn không thấy rõ. Tôi nhìn mãi cũng ko thể nhìn rõ quân bài trước mặt mình Vì thế, tôi tiện tay đánh ra. Đó là quân bài rất tốt, nhà dưới lập tức chạm ngay, hơn nữa cười nói bà ấy đã muốn phán ra bài. An Hinh đã trở lại. Hóa ra mấy ngày nay Ôn Phủ Mịch luôn ở cùng cô ta. Vì sao hắn không nói cho tôi biết. Tựa như còn sợ tôi chưa đủ rối loạn, các bà dì lại bắt đầu tám chuyện, bất quá lần này đối tượng là An Hinh: "Đúng rồi, nghe nói An Hinh cùng chồng chưa cưới hủy bỏ hôn ước?" "Thật vậy không? Nghe nói chồng chưa cưới của nó là con nhà danh tiếng, cũng là một dạng anh tài, hơn nữa còn là luật sư nổi tiếng, làm sao lại chia tay? Thực đáng tiếc." "Nhưng mà An Hinh cũng không tệ a, xinh đẹp như thế, điều kiện trong nhà cũng tốt, lại có năng lực, kết hôn với người nọ cũng không thua kém." "Aiz, chuyện của những người trẻ tuổi, mỗi ngày một dạng, so ra còn phức tạp hơn mạt chược." Ánh mắt tôi chăm chú nhìn quân bài trước mặt, tự nói với chính mình, Hàn Thực Sắc, mày phải tập trung, tĩnh tâm xuống, mày sẽ thắng. Nhưng thực phí công, lời nói của các bà ngăn mất tầm mắt của tôi. Tôi nghĩ, An Hinh độc thân. Ôn Phủ Mịch cũng đã lớn rồi, tôi nghĩ. Hoặc là lời nói của Lâm Phỉ Vân đều đúng cả, tôi nghĩ. Đúng lúc này cửa mở, Ôn Phủ Mịch cùng một cô gái cao gầy bước vào. Mẹ Ôn chạy nhanh ra đón, nói: "An Hinh, khách quý tới, mau vào ngồi đi. Con xem con đi gặp người ngoài sao, còn mua đồ làm gì?" Cô gái cao gầy đó cười yếu ớt, hơi hơi cúi đầu, mái tóc buông xuống vai giống như thác nước đang chảy xuống. Đen, sáng, thẳng tựa như một dải tơ lụa đen đẹp đẽ. Ánh sáng tràn qua mặt tôi, làm tôi thấy mắt đau đớn. Một ván này, đánh tới cuối cùng tất cả mọi người không phân thắng bại. Nhưng chỉ có mình tôi không có đủ bài, dựa theo quy củ đền cho ba nhà. Ban đầu thắng tiền, một ván này liền thua hết. Không còn lại gì. Hóa ra trước đây thắng đều là rực rỡ hư vô. Thua lại quá thảm. Thấy thời gian không còn sớm, hơn nữa lại có khách đến, hai bà di kia liền tạm biệt về nhà. Mẹ Ôn bắt đầu làm cơm, bốn người chúng tôi cùng nhau ngồi lại ăn. Ngồi trên bàn ăn, Ôn mẫu bắt đầu nói chuyện trước kia của Ôn Phủ Mịch cùng An Hinh. Đều là những chuyện tôi không biết Bà nói vô tình, tôi nghe có tâm. Nhưng đuôi mày khóe mắt vẫn hờ hững ý cười. Rất là dối trá. Tự nhiên muốn nhìn trộm dung mạo An Hinh. Mắt ngọc mày ngài không thể bị che giấu, khi mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền trong sáng, lập tức khiến căn phòng tràn đầy xuân sắc. Cả người như u lan nơi thâm cốc, lẳng lặng tỏa ra hương khí cao quý. Lúc giơ tay nhấc chân có một loại tự tin mềm mại nhưng ẩn sâu bên trong có loại trong trẻo lạnh lùng. Là nữ thần được đàn ông khát vọng, phụ nữ đẹp mĩ miều đến mức yêu nghiệt. Sau khi ăn xong, Ôn mẫu đưa ra ảnh chụp trước đây của Ôn Phủ Mịch cho chúng tôi xem. Sau vài tờ, xuất hiện hình chụp chung của Ôn Phủ Mịch và An Hinh. Ảnh chụp lúc đó tuổi còn nhỏ. Trong ảnh An Hinh mặc váy liền áo, đang vẽ tranh, mà thân ảnh người ở phía sau, non nớt tuấn tú đúng là Ôn Phủ Mịch tay đang vuốt ve đầu tóc nàng mềm mại tung bay theo gió. Trong ánh mắt, tràn đầy ái mộ. Tôi vừa nghe Ôn mẫu kể chuyện thú vị vừa nhìn ảnh chụp, cười ha ha, cười đến cuối giọng thậm chí có chút khàn khàn. Ngồi một lúc nữa, tôi đứng dậy cáo từ. Ôn Phủ Mịch tự nhiên cũng đi theo, muốn đưa tôi về nhà. Tôi không thể từ chối Vì thế chúng tôi cùng nhau đi trên đường. Lúc ấy đã muốn vào mùa thu, cảnh vật một mảnh xác xơ tiêu điều. Buổi chiều, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ, một cơn gió lạnh thổi qua, tôi không tự chủ được run lên. Ôn Phủ Mịch vội cởi áo khoác của mình ra khoác lên người tôi. Nhưng mà cũng vô dụng thôi, cái lạnh này, là từ trong cơ thể toát ra. Chúng tôi dọc trên đường đi vẫn luôn trầm mặc như vậy. Rốt cục cũng đi tới dưới lầu nhà của tôi. Tôi nói, ta tới rồi, ngươi trở về đi. Đang muốn đi, Ôn Phủ Mịch lôi kéo tôi nói, "Thực Sắc, ngươi gần đây làm sao vậy?" Tôi cười rạng rỡ nói, "Ta gần đây bị táo bón" Ôn Phủ Mịch đương nhiên sẽ không tin tưởng, tay hắn dùng sức, nói, "Thực Sắc, chúng ta làm hòa đi." Tôi cúi đầu, tươi cười kia giấu ở trong bóng đêm, tôi thấp giọng hỏi, "Ôn Phủ Mịch, ta cắt tóc được không?" Hắn giật mình, hỏi, "sao bỗng nhiên muốn cắt tóc vậy?" Tôi không nhịn được bật khóc, nước mắt rơi xuống dính dính nơi mu bàn tay, tôi nói, "ta không muốn trở thành cái bóng của An Hinh." Mày Ôn Phủ Mịch khẽ run lên, tựa như bị người ta đánh một bạt tai, cả người đều giật mình. Nhìn thấy hết thảy, điểm tựa cuối cùng trong lòng tôi cũng hóa thành bụi mù. Nhưng tôi vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra. Tôi nhìn thẳng hắn, tuy rằng lúc ấy ánh mắt đã muốn bị nước mắt che phủ không thấy rõ vẻ mặt của hắn nhưng tôi vẫn nhìn thẳng hắn. Tôi hỏi, "Ôn Phủ Mịch, lúc đầu ngươi sở dĩ cùng với ta ở một chỗ là bởi vì ta có mái tóc giống An Hinh phải không?" Tôi nói rồi, tôi tuy không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Nhưng tôi cảm nhận được sự hoảng loạn của hắn. Tay hắn siết tôi thật đau. Hắn nói, "Thực Sắc, ngươi hãy nghe ta giải thích." Tôi ngửa mặt lên, tùy ý để cho nước mắt ở trên mặt chảy xuống, ý cười nơi khóe miệng lại không thể kiềm chế xuống được, tôi nói, "ta nghe đây, Phủ Mịch, ta sẽ không giống như trong phim thần tượng, che lỗ tai nói ta không nghe ta không nghe sau đó chạy trốn. Phủ Mịch, người nói đi, ta đứng ở chỗ này, ta nghe ngươi giải thích." Ôn Phủ Mịch nắm tay tôi thực chặt. Hắn nói, "Thực Sắc, khi bắt đầu, ta quả thực có ý nghĩ như vậy." Tôi vẫn cười nhưng nội tâm có cái gì đó răng rắc một tiếng nứt ra, tiếp sau đó chất lỏng tanh nóng bắt đầu trào ra. Nhưng tôi đã đáp ứng Ôn Phủ Mịch, tôi nhất định phải nghe xong. Hắn nói, "nhưng cùng ngươi kết giao một thời gian, ta từ từ nhận rõ ngươi không phải cô ấy, ngươi là Hàn Thực Sắc, mà người ta yêu cũng là Hàn Thực Sắc, không phải An Hinh." Tôi vô thức gật đầu, vô thức nói, "ta tin tưởng ngươi." Nhưng Ôn Phủ Mịch không tin, hắn ôm lấy tôi, nói, "Thực Sắc, ngươi đừng như vậy, là ta sai rồi, ta không nên dối gạt ngươi." Tay hắn đang run rẩy. Tôi nghĩ, hắn vẫn là để ý đến tôi. Tôi đẩy hắn ra, nói, "Phủ Mịch, hiện tại trong lòng ta rất loạn, ta nghĩ lúc này chúng ta yên lặng một chút, cho ta thời gian, để ta đem hết thảy suy nghĩ rõ ràng, được không?" Ôn Phủ Mịch tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng hắn tôn trọng quyết định của tôi. Hắn nói, "Thực Sắc, ta chờ ngươi, ta luôn chờ ngươi." Tôi nói, "Được" Sau đó tôi xoay người lên lầu. Trở lại phòng mình, tôi không bật đèn mà chậm rãi vén màn lên. Ôn Phủ Mịch vẫn đứng ở dưới lầu, ngửa đầu nhìn tôi. Thân ảnh của hắn, bị đèn đường màu cam kéo thật dài. Mà mặt hắn thì chìm trong bóng tối. Tôi nhìn không rõ. Trong đời, lần đầu tiên tôi phát giác, đưa ra quyết định lại khó khăn đến vậy. Làm như cái gì cũng chưa phát sinh qua hay là buông tha cho Ôn Phủ Mịch. Cả hai với tôi mà nói, đều không có khả năng làm được. Những ngày này, tôi ở trong phòng, ngay cả giường cũng không nằm qua, ngay tại trên sàn lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui. Trằn trọc khó ngủ. Kết quả, cuối cùng Lâm Phỉ Vân giúp tôi giải quyết vấn đề khó khăn. Buổi tối hôm đó cô ta gọi điện thoại hẹn tôi đi ra ngoài. Tôi theo lời hẹn đi tới nơi ước định là phòng trong của quán bar. Dưới ánh sáng mờ ảo mà ái muội, tôi nhìn thấy Ôn Phủ Mịch cùng An Hinh. An Hinh đang ở trong lòng ngực Ôn Phủ Mịch khóc. Mà tay Ôn Phủ Mịch đặt trên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ về. Lâm Phỉ Vân trong mắt có tia đắc ý, ánh mắt xoi mói, nói, thế nào, người ta chính chủ đã trở lại, tên giả mạo như người cũng nên tránh chỗ đi. Tôi không kìm được nụ cười, vỗ vỗ bả vai cô ta nói, bạn nhỏ, ngươi cho ta là ngốc sao, An Hinh bởi vì cùng chồng chưa cưới hủy bỏ hôn ước đến quán bar giải sầu, uống nhiều nhớ tới vị hôn phu liền khóc lên, Ôn Phủ Mịch đang an ủi nàng ta thôi. Tôi suy đoán không sai bởi vì trên mặt Lâm Phỉ Vân lập tức ngấm đầy thất vọng. Nhưng nàng không bỏ qua, nói, dù sao, người Ôn Phủ Mịch yêu nhất vẫn là An Hinh, ngươi chẳng qua chỉ là cái bóng, thật đáng thương. Tôi cười đến ầm ĩ, nói, em gái à, chị ít nhất còn có được thân thể Ôn Phủ Mịch, em chiếm được cái gì a? Em ngay cả rắm của anh ta cũng chưa ngửi được một cái, càng không đáng thương sao? Nghe vậy, Lâm Phỉ Vân trên mặt một hồi đen một hồi trắng một hồi xanh lại một hồi tím, cuối cùng lệ tràn mi, ủy khuất khóc chạy đi ra ngoài. Mà vẻ tươi cười trên mặt tôi lại không giữ được nữa. Hàn Thực Sắc, mày khi dễ loại tiểu nữ sinh này, nếu có bản lĩnh cái rắm gì, thì mày đi gặp An Hinh a. Tôi nhìn bóng dáng An Hinh cùng Ôn Phủ Mịch, bỗng nhiên cảm thấy được, sự tình ở đêm nay hẳn là nên có kết quả. Đúng vậy, Ôn Phủ Mịch hiện tại cũng không có phản bội tôi, nhưng điều tôi không chịu đựng được là ở trong lòng hắn An Hinh là thứ nhất. Nếu là như vậy, tôi sẽ tự động rời đi, mang theo tự tôn hèn mọn không còn lại bao nhiêu của chính mình rời đi. Vì thế, tôi đi ra bên ngoài quán bar, gọi điện cho Ôn Phủ Mịch. Một lúc lâu sau, hắn mới nhận điện thoại. Nghe âm thanh là ở trong toilet nhận nghe. Là sợ hãi tôi biết An Hinh ở bên người anh sao? Tại sao lại sợ hãi? Nếu như trong lòng không có gì ngăn cách? Hắn hỏi, "Thực Sắc, làm sao vậy?" Thanh âm vẫn quen thuộc như ngày xưa. Tôi nói, "Phủ Mịch, ta không thoải mái." Giọng nói của hắn có chút khẩn trương, hắn hỏi, "ngươi bị sao vậy? Có phải sinh bệnh hay không?" Tôi nói, "ta đau bụng, Phủ Mịch, ngươi tới đón ta được không?" Anh một lời đáp ứng, hỏi, "ngươi đang ở đâu?" Tôi nói, "ta ở gian đồ uống trong nhà trọ bên ngoài trường trung học của chúng ta." Tôi nói, "Phủ Mịch, người đến nhanh chút có được không?" Hắn nói, "được, Thực Sắc, ngươi ở chỗ đó chờ ta, ta lập tức sẽ đến ngay." Tiếp theo bên kia ngắt điện thoại. Trong tiếng vang đô đô, tôi nói khẽ, Phủ Mịch, ta sẽ luôn chờ ngươi.