Ta là Thực Sắc

Chương 126 : Thấp hoa phi bất khởi

Thấp hoa phi bất khởi: Hoa ẩm ướt không thể bay. Câu đầy đủ là “luyến thụ thấp hoa phi bất khởi”: hoa/ lá yêu cây không nỡ bay Phán đoán của tôi là chính xác, trong phòng tắm quả thật có tiếng nước. Vì thế, tôi cười đến mức miệng cũng banh ra đến huyệt thái dương, cười đến mức lỗ sâu trên răng cũng lộ ra, cười đến mức amiđan cũng rung rẩy Đôi mắt tràn ngập dục vọng liền lóe lên tia sáng đen tối Còn cặp móng vuốt sói mẹ kiêm móng heo, cũng đặt trên tay nắm cửa, cấp tốc xoay tròn, đẩy cửa ra bất ngờ, mừng như điên hét lớn: “Đồng Diêu, giao nộp mệnh căn của ngươi ra đây!!!” Nhưng mà, sau khi màn sương mù trước mặt tan biến, tôi đột nhiên phát hiện--người đang tắm rửa trong phòng tắm là Kiều bang chủ. Miệng của tôi, mở to đến nỗi gần như có thể nuốt trọn nắm tay của mình, còn nước miếng trong suốt lóng lánh cũng theo kẽ hở giữa răng nanh mà chảy ra. Lão tổ tông ơi, đồ của Kiều bang chủ đúng là không phải bình thường. Chiều dài kia, độ lớn kia, còn có đám lông tươi tốt kia, đúng là đàn ông trong những đàn ông, máy bay chiến đấu trong đám mệnh căn a!!!!!!!! Tôi vừa chảy nước miếng, vừa cười đến vẻ mặt si ngốc, hoàn toàn không để ý đến gương mặt tối đen như mực giống như bị trúng kịch độc trên thế giới của Kiều bang chủ. Sài Sài đúng là phụ nữ tính phúc nhất trên thế giới nha. Dựa theo mệnh căn của Kiều bang chủ thì xem ra việc Sài Sài có thể mang thai nhanh như vậy là điều đương nhiên. Người này, quả thật chính là xe tăng chủ lực Miaztusk mới nhất của quân đội Mỹ, bắn phát nào trúng phát đó. Tôi dám cam đoan, đừng có nói là tính sai kì an toàn, cho dù là hai lớp Durex bọc ngoài, thì viên đạn của Kiều bang chủ cũng có thể xuyên thấu vô số phòng ngự, trực tiếp hợp nhất cùng trứng muội muội, góp một viên gạch để kiến thiết nền vật chất hiện đại và tinh thần văn minh của chủ nghĩ xã hội khoa học. Trong lúc tôi đang trợn mắt há mồm vì vô cùng kinh ngạc, một giọng nói vang lên bên tai tôi: “Thật ra, của ta và của hắn không khác biệt lắm” Giọng nói của Đồng Diêu mềm mại như tơ, hàm chứa sự dâm mỹ cao quý, dễ dàng quấn lấy tay chân tôi, làm cho tâm tôi ngứa ngáy khó chịu Ánh mắt của tôi vẫn nhìn bảo bối vùi lấp trong mặt cỏ của Kiều bang chủ như trước, ngoài miệng không tự giác hỏi thăm: “Nói thật không? Đàn ông nói dối thì cả đời sẽ không thể cương” “Ta chưa bao giờ nói dối, cái của ta và của hắn như là bào thai song sinh… Thế nào, muốn nhìn không?” Ánh mắt Đồng Diêu cũng nhìn Kiều bang chủ, còn giọng nói càng thêm mê hoặc, khiến người ta ngửi thấy được một loại hương ngọt ngào mờ ám Đó là ham muốn cổ điển: tháo túi hương, cởi ra thắt lưng, váy ngắn vàng nhạt rơi xuống đất, cơ thể ngọc ngà hiện ra. Tất cả đều tốt, trên cả mập mờ. Đây là yêu pháp ngàn năm của Đồng Diêu làm cho tôi rung động. Đối với đôi cẩu nam nữ như tôi và Đồng Diêu đang nhìn mệnh căn của mình mà tiến hành đối thoại, giờ phút này Kiều bang chủ đã hóa thân thành công nhân khai thác than đá, trên mặt đen thui chỉ còn lại hai ánh mắt, lửa giận hừng hực thiêu đốt. Sau đó Đồng Diêu bị đuổi về nhà. Còn tôi thì bị phạt trong vòng nửa năm không được đến nhà Kiều bang chủ ăn cơm chực. Nhẫn tâm, Kiều bang chủ thật sự không có tính người, tại sao không thể xem nơi đó của mình như là cây củ cải lớn, thoải mái để cho chúng tôi nhìn một cái chứ? Tôi và Đồng Diêu cũng không phải dân đói mà bổ nhào vào bắt nó để gặm cắn, có cần nhỏ mọn vậy không? Vốn tưởng rằng, sau khi Đồng Diêu đi khỏi, tôi có thể thoải mái một chút, ít nhất có thể không bị hắn quấn quít cả ngày. Đáng tiếc, công phu quấn người của Đồng Diêu thật sự không phải tầm thường. Cho dù hắn không còn ở cùng một chỗ với tôi nữa, nhưng mỗi ngày vào buổi trưa và buổi tối hắn sẽ canh giữ ở cửa bệnh viện, chờ tôi tan ca. Bất luận là đi cửa chính, hay là đi từ cửa sau, thậm chí có một lần từ cửa sổ WC đi ra ngoài, đều bị Đồng Diêu ngăn cản. Tôi nghi ngờ hắn có thiên nhãn. Mỗi lần bị Đồng Diêu bắt được, tôi vô cùng bực bội. Hôm nay, lúc tôi trèo cửa sổ ra ngoài bãi cỏ bệnh viện, không may thấy lão viện trưởng cùng dì dọn vệ sinh đang “vận động” trong bồn hoa. Dưới ánh sáng giữa trưa, cặp mông trần trụi trắn nõn bóng loáng đến nỗi có thể phản chiếu ánh sáng của lão viện trưởng trong tích tắc có thể chọc mù cặp mắt đứa trẻ thuần khiết của tôi. Lão tổ tông ơi, chẳng trách dạo gần đây khi tôi ngủ trưa trong phòng khám, tôi luôn có cảm giác có ánh sáng cường độ mạnh từ bên ngoài bắn vào, lúc cao lúc thấp, lúc lên lúc xuống ở trên vách tường Lúc trước không biết sự thật, còn tưởng rằng có ai đùa dai lấy gương chiếu tôi Ai ngờ đâu, vật phát sáng hoặc là vật khúc xạ kia lại có thể là hai cánh mông bóng loáng không không hợp với tuổi tác của lão Viện trưởng. Nghĩ đến mấy buổi trưa không thể ngủ yên, gương mặt tôi ngay lập tức sung huyết tím tái, mạch máu trên trán như con sâu lớn màu xanh nhúc nhích thình thịch, còn ánh mắt thì sáng lên như trong quảng cáo thuốc nhỏ mắt vừa quay đầu liền có thể bắn chết một người qua đường. Vì vậy, tôi xông lên trước, cánh mũi phập phồng, đầu lưỡi lay động, tóc đong đưa, chân ngọc nâng lên hướng về phía bộ phận trần truồng của lão viện trưởng, giống như một động cơ nhỏ hung hăng đá ba cước vào chiếc mông đang co rúm Hai cước trong đó thành công in lại hai dấu giày đen lên hai cánh mông như hoa tách biệt trắng nõn của lão viện trưởng Mà cước cuối cùng cũng là cước nghiêm trọng nhất - gót giày nhỏ bảy tấc của tôi cứ thế mà đâm vào cây hoa cúc của lão viện trưởng Chỉ nghe thấy một tiếng tru vô cùng thê lương, trong nháy mắt lão viện trưởng từ trên mặt đất liền nhảy lên cao một thước Tôi che mặt chạy nhanh, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường gây án Vừa mới chạy ra khỏi bãi cỏ, liền thấy đứa nhỏ Đồng Diêu đứng ở dưới bóng cây mát, cơ thể tựa vào thân cây, khóe miệng bên phải nhếch lên, cứ thế nhìn tôi. Một vài tia sáng chiếu rọi, từ từ trượt theo gương mặt trơn bóng của hắn, từ đuôi lông mày, đến khóe mắt, lướt xuống màu hồng phấn vô cùng mê ly. Một cánh hoa màu trắng chầm chậm bay tới trên đầu hắn, cứ như vậy dừng lại, thấp hoa phi bất khởi.[1] Cánh hoa bé nhỏ ánh trên sợi tóc đen nhánh của hắn, thể hiện sự thanh lịch tao nhã, có sự mờ ảo như làn khói, tiêm nhiễm sự dịu dàng của ngày trời ấm áp. Gương mặt Đồng Diêu tại giây phút này có chút mơ hồ, dường như bị bao phủ bởi mây khói. Cơn gió hè khiến mọi người say mê, từ chỗ hắn đánh úp về phía tôi. Chúng tôi vốn không có đối mặt nhau bao lâu, bởi vì Đồng Diêu nhanh chóng đi về phía tôi. Vừa di chuyển, cánh hoa liền trượt xuống tóc hắn, rơi vào bên trong cơn gió mùa hè ấm áp. Ma pháp trong nháy mắt được giải trừ, tôi tiến lên trước, đột nhiên nắm tay Đồng Diêu, kích động nói: “Ta phá hỏng lỗ nhỏ phía sau của lão viện trưởng nhà chúng ta!!!!!” Sự việc gây xúc động lòng người biết bao, cả thế giới sẽ vì vậy mà chấn động Nghe vậy, gương mặt Đồng Diêu màu sắc sặc sỡ. Tôi bắt đầu thêm mắm thêm muối vào câu chuyện, vui sướng hoa chân múa tay, phun từng hạt nước miếng nhỏ, chỉ sợ thế giới không loạn mà kể lại cho hắn nghe một lần. Sau đó, gương mặt Đồng Diêu rốt cuộc mới khôi phục bình thường. Hắn mỉm cười nói với tôi: “Thân ái, chúng ta đi mua đôi giày mới đi” “Tại sao?” Tôi nhìn đôi giày cao gót mới chỉ mang được vài ngày của mình, nói lẩm bẩm: “Đôi này đẹp lắm mà.” Đồng Diêu tiếp tục mỉm cười: “Nhưng mà, giày cao gót của ngươi đã bị dính chất dịch của người nào đó” Nghe vậy, da gà của tôi bắt đầu mọc lên như nấm, soàn soạt soàn soạt trồi ra ngoài Cho nên, tôi vội vã kéo Đồng Diêu đi vào cửa hàng giày nữ Ánh mắt nhìn lướt qua một lượt, nhìn trúng ngay một đôi giày cao gót đầu nhọn, hình dáng khá gợi cảm, nhưng màu sắc toàn đen lại tăng thêm sự thần bí trầm ổn, điều quan trọng hơn là, gót giày kia dài nhỏ cứng cáp, tuyệt đối có thể đạp thủng bàn chân con người. Hung khí, hung khí tuyệt vời Nếu tôi không có ngực 36E, như vậy, tôi nhất định phải có gót giầy có thể chọc thủng thân thể người ta. Sau khi nhờ cô gái bán hàng lấy cỡ giày thích hợp cho mình, tôi ngồi ở trên ghế da, nhấc chân lên, chuẩn bị đổi giày, ai ngờ Đồng Diêu đang ở một bên đột nhiên ngồi xổm xuống, giúp tôi cởi giày. Tôi thừa nhận trong lòng mình đen tối, bởi vì phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ Đồng Diêu thừa cơ hội nhìn lén phong cảnh dưới váy tôi Cho nên, tôi nhanh chóng kẹp chặt hai chân lại, nhìn hắn đề phòng. Đồng Diêu tò mò: “Ngươi làm gì vậy? Buồn tiểu sao?” “Ta sợ ngươi nhìn quần lót của ta.” Tôi ăn ngay nói thật Đồng Diêu nhìn không chớp mắt: “Cũng không phải chưa từng thấy qua” Hắn vừa nói như vậy, tôi liền nhớ ra. Lúc học lớp 11, tôi mặc váy dài đến đầu gối chạy như điên bên ngoài hành làng, không cẩn thận, liền ngã chụp ếch. Lén lút nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh không có người, đang lúc vui mừng xoa ngực, ai ngờ khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Đồng Diêu trong góc. Vẻ mặt của hắn trêu tức, nhưng ánh mắt lại đen tối ái muội. Nhìn theo ánh mắt hắn, tôi phát hiện chiếc váy dài đến đầu gối vốn rất an toàn của mình đã bị lật lên, chiếc quần lót hellokitty phấn hồng đáng yêu liền phơi bày trong không khí Mắt tôi nhíu lại, người nhảy lên như cá chép, từ trên mặt đất bò dậy, phóng về phía Đồng Diêu, miệng kêu gào phải tuột quần hắn xuống. Tôi truy đuổi không tha, còn Đồng Diêu thì chạy thoải mái, hai người cứ như vậy đánh nhau như điên trên hành lang, cho đến khi Ôn Phủ Mịch gọi tôi. Nghe tiếng Ôn Phủ Mịch, tôi liền thu lại sự sắc bén, trở thành một con mèo nhỏ ngoan hiền, đi về phía Ôn Phủ Mịch. Nhớ lại thì khi đó lúc vô tình quay đầu lại, tôi thấy bóng dáng Đồng Diêu hơi tịch mịch. Lúc này, tôi phục hồi lại tinh thần nhìn Đồng Diêu đang ngồi xổm trên mặt đất. Tôi cảm thấy Đồng Diêu là một sự tồn tại rất kỳ lạ đặc biệt. Có lúc thì hắn giống như làn khói mờ nhạt, cơn mưa thưa thớt, ưu sầu bi thương. Có lúc thì hắn lại giống như pháo hoa tháng 3 rực rỡ, như trăm hoa bao phủ khắp núi đồi, tình cảm mãnh liệt trào dâng Mà nhiều thời điểm, loại ý nghĩ xấu xa đen tối như thế này sẽ bao quanh toàn thân hắn, thậm chí thâm nhập vào tơ tóc của hắn, làm cho toàn thân hắn tràn ngập đen tối đậm đặc Mà có khi -- giống như hiện tại, hắn sẽ như cây liễu bên bờ đê phất phơ trong mùa xuân, hòa nhã đến kỳ quái.